Trong phòng thẩm vấn, linh lực của Vệ Hoành Uông đã bị hoàn toàn phong tỏa, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi yên trên ghế, đối mặt với sự chất vấn dồn dập của điều tra viên.
Ban đầu, anh ta vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo thường thấy, căn bản không xem ai ra gì. Nhưng dần dần, khi sự chất vấn ngày càng nặng nề, mà viện binh từ sư môn mãi vẫn chưa đến, anh ta bắt đầu hoảng.
Nói cho cùng, sự ngạo mạn trước kia của anh ta cũng chỉ là kết quả của việc được tung hô và sư môn nuông chiều quá mức mà thôi.
Dù là một Thiên sư 25 tuổi sắp tiến vào cấp 5, nhưng tâm lý lại cực kỳ non nớt, không ổn định.
"Tám năm trước, anh từng giúp một người họ hàng trấn áp hồn phách của một nạn nhân, có đúng không?"
Vệ Hoành Uông thoáng sững người: "..."
Chuyện xảy ra tám năm trước, sao có thể nhớ rõ được?
Anh ta cố gắng lục lọi ký ức, cuối cùng mới lờ mờ nhớ lại chút manh mối.
"Hình như có chuyện như vậy." Vệ Hoành Uông cau mày nói, "Lúc đó có người trong nhà nhờ tôi giúp, bảo rằng có một con quỷ dữ bám theo anh ta, định lấy mạng. Nhưng anh ta không muốn tiêu diệt con quỷ đó, chỉ muốn trấn áp thôi, nên tôi đã giúp trấn áp nó."
Điều tra viên im lặng nhìn anh ta.
"Anh không điều tra kỹ nguyên nhân hay kết quả, mà đã vội vàng giúp người ta trấn áp?"
Vệ Hoành Uông hờ hững đáp: "Nguyên nhân, kết quả gì chứ? Tôi là Thiên sư, tôi đối phó với quỷ."
“Nếu quỷ là nạn nhân, người mới là hung thủ thì sao?”
“Bắt người xấu chẳng phải là việc của cảnh sát à?”
Bên ngoài phòng thẩm vấn, cách một lớp kính dày, Phùng Khắc không thốt nên lời. Anh ấy rất rõ trong lòng, trong giới huyền môn hiện tại, những Thiên sư mang tư tưởng như Vệ Hoành Uông không hề hiếm. Ngay cả bản thân anh, khi đối mặt với quỷ quái, cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu câu chuyện đằng sau. Anh không có thói quen đặt câu hỏi “tại sao”.
Người phụ trách bình thản nói:
“Thẳng thắn mà nói, có rất nhiều vụ việc vi phạm pháp luật, nhưng vì được các Thiên sư che chở mà những kẻ phạm pháp đã thoát khỏi sự trừng phạt. Thiên sư tiếp tay cho kẻ ác, khiến những oan hồn là nạn nhân phải chịu tổn thương lần thứ hai. Chính phủ không thể cứ làm ngơ mãi. Chúng tôi cũng rất khó xử.”
Nếu không phải đã đi đến bước đường cùng, họ cũng không cần ra tay mạnh như vậy.
Phùng Khắc khẽ cụp mắt: “...”
Trong phòng thẩm vấn, Vệ Hoành Uông tiếp tục khai ra không ít chuyện vượt quá giới hạn. Phùng Khắc không thể nghe tiếp được nữa, quay sang hỏi người phụ trách:
“Nếu tất cả những lời cậu ta nói đều là thật... thì cậu ta sẽ phải chịu hình phạt gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người phụ trách điềm đạm đáp:
“Bao che nghi phạm hình sự, sẽ bị kết tội bao che. Các tội danh còn lại sẽ được xác định rõ và xét xử theo pháp luật. Cuối cùng sẽ tổng hợp hình phạt.”
Phùng Khắc là đại đệ tử của chưởng môn Hành Phong phái, tính cách điềm đạm nhưng có nguyên tắc. Nếu không có tư cách và bản lĩnh, anh đã chẳng thể được giao trọng trách thay mặt chưởng môn quản lý toàn phái khi ông ấy bế quan.
Giờ phút này, anh không còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa. Lặng lẽ chắp tay, anh chào người phụ trách, xoay người rời đi.
Chỉ đến khi bóng dáng anh khuất hẳn, người phụ trách mới thở ra một hơi thật dài. May mà Phùng Khắc còn biết suy nghĩ, không kích động.
Nhưng việc Phùng Khắc rời đi lại gây chấn động trong giới huyền môn.
“Hành Phong phái định bỏ mặc Vệ Hoành Uông thật sao?”
“Rốt cuộc hắn ta đã làm gì?”
“Phùng Khắc không nổi giận chút nào à?”
“Hành Phong phái định cúi đầu trước chính phủ sao?”
“Hành Phong phái...”
Tin đồn lan nhanh như cháy rừng giữa gió mạnh.
Những chuyện ấy, Thích Tuyền chẳng mảy may quan tâm. Dưới sự sắp xếp của nhà họ Ngụy, cô tạm thời được đưa đến sống tại một căn biệt thự. Thẩm Huy và Đường Miên đi cùng để hỗ trợ bảo vệ.
“Đại sư, đây là túi của ngài.” Trương Thành Ngôn đứng ở cửa, hai tay dâng chiếc túi, ánh mắt lưu luyến. “Đại sư, mai tôi lại đến thăm ngài.”
Tối nay anh ấy phải đến nhà cậu họ để an ủi cậu em đang hoảng sợ vì sự việc gần đây.
Thích Tuyền: “...”
Cô không cần ai đến thăm cả. Thật sự, cảm ơn là đủ rồi.
[“Ký chủ, ‘Kỳ Tích Đại Sư’ vừa tặng ngài hai nghìn quả địa lôi.”]
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Giọng hệ thống vang lên đều đều như mọi lần. Nếu là lúc trước, nó còn thấy kinh ngạc. Nhưng bây giờ, chuyện nhận địa lôi từ khán giả livestream đã trở nên quen thuộc như cơm bữa.
Thích Tuyền ngồi trên giường, mở chiếc túi xách nhỏ gọn mà quản gia Tó đã chuẩn bị từ trước. Bên trong toàn là đồ ăn vặt: các loại mứt hoa quả đủ màu, thơm ngọt dịu dàng, khiến lòng người cũng dễ chịu hơn.
Cô đang nhẩn nha ăn từng miếng mứt thì bỗng khựng lại. Đôi mắt cụp xuống của cô bất chợt sáng lên. Không ổn. Có điều gì đó rất không đúng.
Cô vội đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn ra thành phố đang chìm trong bóng tối. Một luồng khí tức âm u nặng nề lặng lẽ lan ra, khiến tim cô đập mạnh.