Tuy nhiên, Thích Tuyền cũng không dám khẳng định hoàn toàn. Bởi vì có một điểm rất kỳ lạ—nếu anh ấy thật sự vì báo thù mà biến thành quỷ, với thực lực của một đại quỷ cấp 7, sớm đã thoát khỏi sự ràng buộc của cõi âm để trả thù rồi. Tại sao lại vẫn ở lại vùng ngoại ô Bắc Giao?
Hệ thống kinh ngạc: [Vậy anh ấy biết chuyện này không?]
Thích Tuyền: [Thông thường sau khi c.h.ế.t sẽ biết.]
Hệ thống nghẹn ngào: [Vậy... anh ấy thật sự quá đáng thương rồi.] Chỉ thiếu một kiếp nữa là có thể công đức viên mãn, đầu thai vào nơi tốt đẹp... Aaaa, tức quá đi mất!
Nhưng hệ thống lại nghi hoặc: [Đại lão, sao cô biết đây là kiếp cuối cùng chứ? Nhỡ đâu chỉ mới là kiếp thứ chín, hoặc thứ tám?]
Thích Tuyền trả lời: [Chỉ có c.h.ế.t đi ở kiếp cuối cùng thì công đức từ chín kiếp trước mới hiện ra. Cộng thêm thiện hạnh kiếp này, mới đủ tròn mười. Chỉ tiếc, kiếp này chưa viên mãn.]
Có thể vì thế, dù có công đức nâng đỡ, nhưng sau ba mươi năm, anh ấy mới chỉ đạt tới cấp 7. Đối với một đại quỷ, tốc độ này là rất chậm.
Dù chỉ là suy đoán dựa trên kiến thức từng đọc trong sách, nhưng Thích Tuyền lại tin vào trực giác của mình.
Cô hỏi: "Chủ đầu tư năm đó thì sao?"
Mạnh Vân Tranh trả lời: "Sau vụ việc ở nhà máy, ông ta bị phá sản, cuộc sống rất túng quẫn. Mười năm trước đã c.h.ế.t vì bệnh tật."
Người đã chết, nhân quả cũng xem như kết thúc.
Thích Tuyền thản nhiên nói: "Vậy định làm gì tiếp theo?"
"Là thế này." Mạnh Vân Tranh chậm rãi nói: "Tiền bối, tôi nghĩ chúng ta cần gặp trực tiếp đại quỷ kia để nói chuyện. Tình huống hiện tại rất khó xử, nếu không điều tra được nguyên nhân cái chết, không thể tùy tiện ra tay được. Chúng tôi muốn giải thích rõ ràng với anh ấy."
Ông ta phân tích: Vì chuyện quá khứ, đại quỷ mang oán với những người từng khai phá vùng đất ngoại ô Bắc Giao, từ đó khiến nhà họ Tống gặp họa. Nhưng rõ ràng, anh ấy biết nhà họ Tống không phải hung thủ năm xưa, nên ban đầu chỉ cảnh cáo nhẹ. Chỉ khi nhà họ Tống cố tình phát triển dự án trên “địa bàn” của anh ấy, anh ấy mới ra tay mạnh hơn để buộc họ phải rút lui.
Hiện tại, nhà họ Tống đã phá sản, cả nhà phải thuê căn hộ rẻ tiền để sống qua ngày. Không còn chuyện gì bất thường xảy ra nữa, vết thương của cha con nhà họ Tống cũng hồi phục rất nhanh. Điều đó cho thấy, đại quỷ kia là người có lý lẽ—quả đúng là mười đời làm việc thiện.
Nghe xong, Thích Tuyền gật đầu: "Mọi người cứ thử nói chuyện với anh ấy đi."
Mạnh Vân Tranh mong mỏi hỏi: "Tôi kiến thức nông cạn, cấp bậc thấp, nếu lỡ có gì sai sót khiến anh ấy nổi giận, thì hậu quả thật khó lường... Không biết tiền bối có thể đi cùng tôi một chuyến không? Không cần ra mặt, chỉ cần cho tôi thêm chút can đảm là được."
Dù sao cũng là một đại quỷ cấp 7, sơ suất một chút là mất mạng như chơi.
Thích Tuyền vốn cũng có hứng thú với người mang mệnh thiện mười đời, nghe vậy thì gật đầu: "Quyết định được thời gian thì báo cho tôi."
"Vậy... cô vừa từ thành phố Long Lâm trở về, nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai chúng ta lên đường?" Mạnh Vân Tranh hỏi dò.
Thích Tuyền gật đầu đồng ý. Thực ra chuyến đi vừa rồi cũng không mệt lắm, trên đường trở về cô đã sớm hồi phục linh lực rồi.
Nhà ga thành phố Long Giang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghiêm Canh đeo chiếc ba lô gọn nhẹ, bước theo sau Nghiêm Hòe. Dáng người anh ấy cao gầy, hoàn toàn bị thân hình cao lớn của Nghiêm Hòe che khuất phía sau.
"Anh Hòe, mình tìm chỗ ở trước hay là đến Cục Điều tra trước?"
Nghiêm Canh vừa cúi đầu vừa bước lên trước, không nhận ra Nghiêm Hòe đã dừng lại, liền 'bịch' một tiếng đụng thẳng vào lưng anh, ngơ ngác hỏi: "Sao thế?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Nghiêm Hòe ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Bắc thành phố, hàng chân mày nhíu chặt: "Có đại quỷ."
"Hả?" Nghiêm Canh quay đầu nhìn theo, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tại sao ở thành phố Long Giang lại xuất hiện đại quỷ cấp cao như vậy? Hay là tụi mình đi thu phục nó?"
Nhìn nồng độ hắc khí đang cuồn cuộn kia, chắc chắn là cấp bậc không dưới cấp 6.
Dù anh trai mình chỉ mới cấp 6, nhưng với thực lực hiện tại, chỉ cần rút kiếm là có thể vượt cấp khiêu chiến, tiêu diệt một con đại quỷ cấp 6 cũng không phải là chuyện không thể.
Nghiêm Hòe trầm mặc một lúc rồi thu hồi ánh mắt: "Đến Cục Điều tra trước đã."
"Được."
Cục Điều tra thành phố Long Giang.
Vì cái c.h.ế.t tan xác của Nghiêm Ngọ trong đêm qua, bầu không khí trong Cục nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Một nhân vật quan trọng như vậy — một con cá lớn — nếu điều tra sâu có thể lần ra được kẻ đứng sau, nhưng tiếc rằng giờ đây, người đã chết, mọi manh mối đều bị chặt đứt.
"Này, mấy người nghĩ sao, Nghiêm Ngọ hình như là người nhà họ Nghiêm ở Long Kinh, có khi nào..."
"Đó là nhà họ Nghiêm đấy, chưa có chứng cứ mà dám mò tới tận cửa à?"
"Tôi chỉ đoán vậy thôi, chẳng lẽ hướng này không thể điều tra?"
"Điều tra nhà họ Nghiêm? Cậu nghĩ điều tra một gia tộc đứng đầu Long Kinh là trò đùa à?"
Người của gia tộc lớn, thủ đoạn có thể nói là tầng tầng lớp lớp. Nếu họ thật sự làm chuyện xấu, chắc chắn sẽ giấu rất kỹ, không đời nào để lại dấu vết dễ điều tra đến vậy.
"Rốt cuộc là ai mà độc ác như thế, đi khắp nơi làm giao dịch Âm hôn? Là muốn làm gì chứ? Với bản lĩnh đó, chắc cũng không thiếu tiền đâu..."