Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 262



"Còn nhớ Đại hội Huyền Môn hai năm trước không? Quán quân tuyệt đối – không cần rút kiếm cũng thắng hết, chính là Nghiêm Hòe!"

"Woa, là cao thủ cấp 6 thật kia!"

"Anh ta đến vì Nghiêm Ngọ sao?"

"Chắc chắn rồi."

Cửa Cục Điều tra mở ra, Nghiêm Hòe và Nghiêm Canh xuất trình giấy tờ xác nhận thân phận, được nhân viên tiếp đón và đưa vào bên trong.

"Ông ta đã c.h.ế.t trong đêm qua, t.h.i t.h.ể nổ tan xác khi đang bị thẩm vấn. Chúng tôi... chỉ còn nhặt được vài mảnh vải."

Nghiêm Hòe dừng chân, ánh mắt lạnh lẽo: "Chết rồi?"

Trước khi tới đây, anh hoàn toàn không hề biết chuyện Nghiêm Ngọ đã chết.

"Chúng tôi tuyệt đối không dùng cực hình. Nếu hai vị không tin, chúng tôi có thể cung cấp video giám sát toàn bộ quá trình thẩm vấn."

"Vậy làm phiền anh cung cấp video giám sát, cùng toàn bộ bằng chứng bắt giữ Nghiêm Ngọ."

Nhân viên nhanh chóng dẫn họ vào một văn phòng trống, mang đến tập tài liệu và bản sao video thẩm vấn.

Nghiêm Hòe mở tài liệu trước.

Bên trong là danh sách các tội trạng: tham gia Âm hôn, g.i.ế.c hại cảnh sát, bao che tội phạm... từng mục đều có chứng cứ rõ ràng, đầy đủ, không chút sơ hở, không thể làm giả.

Giọng anh lạnh tanh: "Nghiêm Ngọ thuộc nhánh nào?"

Câu hỏi này không đơn thuần là 'nhà ở đâu', mà là đang hỏi đến huyết hệ của một nhánh nhỏ trong dòng họ Nghiêm. Gia tộc Nghiêm truyền thừa mấy trăm năm, chi hệ rậm rạp như rễ cây, chỉ riêng một nhánh của Nghiêm Hòe đã có mấy trăm người, chưa kể những trưởng bối sống qua trăm tuổi.

Nghiêm Canh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hình như là nhánh của chú ba bên nhà gia chủ."

Chú ba? Quan hệ cũng tính là gần với gia chủ, nhưng cách Nghiêm Hòe thì vẫn còn xa. Anh từ nhỏ chuyên tâm tu hành, người trong tộc cũng khó nhớ hết, nói gì đến họ hàng xa.

Nghiêm Hòe cụp mắt, đóng lại tập tài liệu, rồi mở video giám sát.

Trong video, suốt quá trình thẩm vấn, Nghiêm Ngọ không hé một lời, không nhận tội, cũng không phản kháng. Nhân viên Cục Điều tra bất lực, cuối cùng phải để ông ta ngồi yên trong phòng giam. Ai ngờ đến tối, không rõ vì lý do gì, ông ta đột nhiên trợn trắng mắt, cơ thể phát nổ, tan xác ngay tại chỗ.

Camera bị hỏng đúng lúc đó, chỉ ghi lại được khoảnh khắc trước khi ông ta nổ tung. Dù chỉ là một đoạn ngắn, cũng khiến người xem phải rợn gáy.

Nghiêm Canh nhíu mày, khó hiểu: "Ông ta rõ ràng không chịu khai gì, sao lại tự dưng chết? Tự bạo à? Hay là..."

"Là bỏ xe giữ tướng." Nghiêm Hòe nói dứt khoát, tắt video.

"Nhưng với thái độ cứng miệng của Nghiêm Ngọ và tiến độ của bên Cục, đâu đến mức phải ra tay cực đoan vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghiêm Hòe bình thản đáp: "Tối qua đã có biến."

"Biến cố gì?"

"Ba dặn tôi phải điều tra triệt để nguyên nhân phía sau vụ việc."

Sắc mặt Nghiêm Canh khẽ thay đổi: "Ý anh là... kẻ đứng sau lo lắng chúng ta sẽ dùng thủ đoạn gia tộc để ép cung, khiến Nghiêm Ngọ khai ra chân tướng?"

Nhưng tối qua Nghiêm Hòe mới nhận được lệnh, người biết chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Rốt cuộc là ai đã nhận ra nguy cơ trong thời gian ngắn đến vậy? Lại còn có khả năng khiến Nghiêm Ngọ phát nổ từ xa?

Chuyện này quả thực kỳ quái đến khó tin.

Nghiêm Hòe đứng dậy rời khỏi phòng, không buồn mang theo tài liệu của Cục Điều tra – tất cả giờ đều vô dụng. Cái c.h.ế.t bất thường của Nghiêm Ngọ khiến anh cảm nhận được mùi vị của một âm mưu lớn đang âm thầm diễn ra.

"Anh Hòe, giờ chúng ta đi đâu?" Nghiêm Canh hỏi khi theo sau.

"Đến thành phố Long Lâm."

"Đi làm gì vậy?"

"Tìm người đã thu phục con lệ quỷ ở vùng đầm lầy."

"Ồ… Vậy còn con đại quỷ mà chúng ta vừa thấy ở thành phố Long Giang? Không quản nữa sao?"

"Không cần."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Thành phố Long Lâm, tại Hành Phong phái.

Dư Lan Chi cũng đang cho người đi điều tra người đã thu phục lệ quỷ. Trong lòng ông ta vẫn không thể tin nổi – thật sự trong Cục Điều tra lại có một vị thiên sư tu vi cao thâm đến vậy?

Phùng Khắc nhanh chóng tới báo cáo: "Sư phụ."

"Tìm được rồi sao?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Đệ tử tìm thấy thứ này trên tảng đá trận pháp ở đầm lầy." Anh đưa ra một lá bùa.

Chính là lá bùa mà tối qua Thích Tuyền để lại sau khi sửa trận pháp. Lá bùa giờ đã mất đi linh lực, chỉ còn là một tờ giấy bình thường, nhưng dấu vết chu sa vẫn rõ ràng như mới.

Dư Lan Chi chỉ liếc mắt đã nhận ra sự cao tay của người vẽ bùa. Ông trầm giọng, cảm thán: "Người này… rốt cuộc là ai?"

Phùng Khắc im lặng. Anh không thể trả lời được câu hỏi đó.

Sau vụ lệ quỷ bị thu phục chỉ trong một đêm, danh tiếng của Hành Phong phái tụt dốc không phanh. Trước đây cổng phái người ra kẻ vào tấp nập, nay vắng lặng như tờ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com