Trong một căn hộ thuê rẻ tiền tại thành phố Long Giang, mẹ Tống ngồi ôm đầu khóc nức nở: "Sao lại thành ra thế này hả?"
Cha Tống mặt mày xám xịt, giọng khàn đặc: "Tôi cũng không biết..."
Sau khi vết thương khỏi hẳn, ông ta lập tức đi tìm việc. Dù sao cũng từng là chủ tịch của tập đoàn địa ốc Thịnh Nguyên, năng lực và kinh nghiệm đều có, ông tin sẽ không khó để kiếm việc làm.
Nhưng không ngờ lại bị từ chối khắp nơi.
Một số công ty đồng ý tuyển dụng, nhưng thái độ của họ thì chẳng khác nào bố thí. Sự khinh thường lộ rõ qua từng ánh mắt, từng lời nói.
Cha Tống là người sĩ diện, ông không thể nào nuốt trôi cảm giác đó.
Nếu không sớm tìm được việc, cả nhà sẽ khó mà trụ nổi.
Mẹ Tống thì đỡ hơn một chút, được phu nhân Trương giới thiệu cho một công việc thiết kế trang sức. Trước đây bà từng làm ngành này, cũng có chút tài năng, nhưng sau khi lấy chồng sinh con thì nghỉ hẳn.
Dù vậy, trình độ của bà không kém gì người chuyên nghiệp.
Công việc này rất phù hợp với bà, nhưng bà vừa mới đi làm, chưa nhận được lương.
Gia đình ba người họ sắp phải ăn gió Tây Bắc rồi.
Tống Lâm thì mới bình phục, có thể tự chống nạng đi lại, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt. Anh ta lên tiếng: "Để con đi tìm Ánh Tuyết vay ít tiền, tạm thời xoay sở, tiện thể xem có cơ hội nào đầu tư chứng khoán không."
Nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, anh ta cũng không muốn mở miệng vay tiền vị hôn thê.
Hơn nữa, từ khi anh ta xuất viện đến giờ, Thích Ánh Tuyết chưa một lần đến thăm. Trong lòng anh ta dấy lên linh cảm bất an, nhưng lại không dám xác nhận.
Mẹ Tống vừa lau nước mắt vừa nói: "Không được, để mẹ đi tìm Ngụy Tố Hòa và mấy người bạn cũ vay tạm chút tiền, chắc bọn họ sẽ không từ chối mẹ đâu."
Trong khi gia đình Tống lao đao thì Thích Ánh Tuyết đã quay lại với đoàn phim.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Vụ án Ngụy Húc đã kết thúc, đoàn làm phim lập tức bắt tay vào tiếp tục sản xuất. Vì phải thay nam phụ và rút ngắn tiến độ, mọi người đều bận rộn hơn trước rất nhiều.
Vừa quay xong cảnh hôm nay, đầu óc còn choáng váng, Thích Ánh Tuyết loạng choạng đi đến phòng thay đồ. Khi rẽ qua một góc hành lang, cô ta nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán của vài người cách đó không xa.
"Sao cô ta vẫn chưa bị đuổi khỏi đoàn phim nhỉ? Không ngờ đoàn vẫn còn giữ cô ta lại."
"Tiểu thư nhà họ Thích đấy, sao mà dễ đuổi được?"
"Tiểu thư gì mà tiểu thư, nghe đâu chỉ là thiên kim giả thôi."
"Có xem cái hot search trên Weibo lần trước không? Bình luận của cô ta thật quá độc ác, đúng là nhìn người không thể nhìn mặt."
"Cô ta là thiên kim giả, vậy thiên kim thật là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đọc ((Nhật Ký Hào Môn)) chưa? Chắc là chính tác giả đấy."
"Hả? Vậy cô ta biết chuyện đó chứ? Vậy mà còn cố ý bôi nhọ tiểu thuyết của thiên kim thật ở phần bình luận?"
"Đúng vậy, nhân phẩm thật sự có vấn đề."
Tiếng bàn tán dần dần xa đi, cuối cùng biến mất trong làn gió thu se lạnh. Gió cuốn theo bụi đất mù mịt, như thể quét sạch mọi ảo tưởng còn sót lại.
Thích Ánh Tuyết cảm thấy toàn thân lạnh buốt, không chỉ vì thời tiết, mà còn vì cảm giác lạnh lẽo từ trong xương tủy. Cô ta khẽ rùng mình, ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cánh tay.
"Thích tiểu thư?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau.
Thích Ánh Tuyết giật mình, vội đứng dậy quay đầu lại. Là Hạ Dương — nam phụ mới gia nhập đoàn phim. Người đàn ông có vẻ ngoài nho nhã, khí chất ôn hòa. Anh ta đã lăn lộn trong giới giải trí hơn mười năm, mãi đến hai năm gần đây mới đột nhiên nổi tiếng, cát-xê tăng vọt. Lần này nhận vai, nghe nói là để trả nợ ân tình năm xưa.
"Anh Hạ, tôi… có phải tôi đứng chắn đường anh rồi không?"
Hạ Dương khẽ cười: "Không đâu, chỉ là thấy cô có vẻ không vui, là do bị đạo diễn mắng à?"
"Không phải." Thích Ánh Tuyết lắc đầu, miễn cưỡng cười một cái. "Chỉ là... cảm thấy hơi lạnh thôi."
Hạ Dương dịu dàng nói: "Vừa nãy tôi có xem cảnh quay của cô, diễn rất tốt, thật sự rất cảm động."
"Cảm ơn."
"Thích tiểu thư, thực ra dù là ngoại hình hay diễn xuất, cô đều là người có khí chất ngôi sao. Chỉ là dạo gần đây hơi kém may mắn, khiến sự nghiệp bị ảnh hưởng thôi."
Thích Ánh Tuyết cười khổ trong lòng. Đúng, cô ta đang xui tận mạng. Bị cộng đồng mạng chửi rủa, người nhà xa lánh, vị hôn phu sa cơ lỡ vận, đến cả diễn viên phụ cũng dám bàn tán sau lưng.
Cô ta gượng gạo đáp: "Cuộc sống luôn có lúc thăng trầm, chỉ cần vượt qua giai đoạn này là được."
Hạ Dương gật đầu: "Cô nói đúng. Nhưng nếu vận khí bị đè nén, chỉ cần người đè vận khí đó còn tồn tại, cô sẽ mãi mãi không thể ngóc đầu lên nổi."
Nói rồi, Hạ Dương mỉm cười rời đi, để lại Thích Ánh Tuyết đứng ngây người giữa sân.
Vận khí bị đè nén? Là ai? Ngoài Thích Tuyền ra, còn có thể là ai?
Trước khi Thích Tuyền trở về, cô ta luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ khốn đốn thế này. Cô ta bất giác nhớ tới sự nghiệp của Hạ Dương — mười năm chìm nghỉm, sau đó vụt sáng như sao chổi. Trái tim cô ta chợt đập mạnh.
Sáng hôm sau, bầu trời u ám, mây đen dày đặc che kín ánh nắng, khí lạnh mùa thu bao trùm không gian.
Thích Tuyền ngồi xe của Mạnh Vân Tranh đi đến ngoại ô Bắc Giao. Sau sự cố nhà họ Tống, mọi dự án ở khu vực này đều ngừng thi công. Trên bãi đất hoang còn ngổn ngang vật liệu xây dựng, móng nhà chưa hoàn thiện bị lộ ra, phía trên chỉ che tạm bằng bạt chống nước. Nhà máy bỏ hoang trước kia cũng đã bị dỡ bỏ.