Mười giờ tối, chương mới của tiểu thuyết "Nhật Ký Hào Môn" được cập nhật.
(Thực ra từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy quỷ.
Có một lần tan học, trên đường về nhà, tôi nhìn thấy trong ao nước ở đầu thôn có một người nổi lềnh bềnh. Tôi tưởng có người c.h.ế.t đuối, liền chạy vào thôn kêu cứu. Nhưng khi mọi người theo tôi quay lại thì trong ao chẳng còn ai.
Người trong thôn cho rằng tôi nói dối, mắng tôi một trận. Tôi cố gắng giải thích là mình thật sự thấy, thậm chí còn mô tả rõ ràng người đó mặc gì, dưới cằm có một nốt ruồi đen lớn.
Nhưng sau khi tôi nói xong, ánh mắt của mọi người bắt đầu trở nên kỳ lạ.
"Ba mẹ con bé mới mất chưa lâu, chẳng lẽ gặp phải thứ gì không sạch sẽ?"
"Hình như nó đang miêu tả Nhị Trụ—người c.h.ế.t đuối cách đây sáu năm thì phải."
"Ôi trời, tôi đã cảm thấy con bé này có gì đó âm u rồi. Không ngờ lại thấy được thứ kia."
"Từ giờ tránh xa con bé đó ra. Ở trường cũng không được chơi với nó, nhớ chưa?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Khi đó tôi mới hiểu, hóa ra thứ mình nhìn thấy không phải là người… mà là quỷ.
Từ đó, không ai chơi với tôi nữa. Tôi chỉ có thể làm bạn với quỷ. Cũng may, bọn họ rất vui vì cuối cùng cũng có thể nói chuyện với người sống.
Nhưng con người có người tốt kẻ xấu, quỷ cũng vậy.
Tôi quen hai con đại quỷ. Một con hướng thiện, thích giúp người, trượng nghĩa; khi thôn có trộm chó trộm gà, nó sẽ hiện ra dọa cho bỏ chạy. Con còn lại thì tàn ác, chỉ muốn tăng sức mạnh, không quan tâm sống c.h.ế.t của dân làng.
Mỗi con đều có kẻ đi theo. Một thôn không thể có hai quỷ vương.
Nhưng tham vọng là bản năng—dù là người hay quỷ. Quỷ ác ngày càng nhiều kẻ ủng hộ, bắt đầu coi thường dân làng.
Quỷ thiện muốn đứng ra ngăn cản, lại bị đe dọa bằng tính mạng người dân.
Rồi một ngày, một con quỷ từ nơi khác đến, ý đồ gây hại cho thôn.
Quỷ thiện không địch nổi, buộc phải cầu cứu quỷ ác.
Quỷ ác cười lạnh, nói: "Sau này để ta làm đại ca, ta sẽ giúp ngươi trừ khử con kia."
Quỷ thiện rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu đồng ý, thôn sẽ mất đi sự công bằng. Nếu không đồng ý, dân làng sẽ bị diệt.
Phải làm sao đây?
Chuyện sau đó thế nào tôi không biết, vì tôi đã rời khỏi thôn, đến sống trong cô nhi viện.
Ở cô nhi viện, không ai biết tôi có thể nhìn thấy quỷ. Nhờ thế, tôi kết bạn được với rất nhiều người, kể cả... bạn quỷ.
Một ngày nọ, tôi thấy một cô bạn quỷ xinh đẹp và đáng yêu đang trốn trong góc, khóc nức nở. Tôi đi đến gần, nhẹ giọng hỏi han. Cô ấy nói...)
Chương truyện bất ngờ dừng lại ở đó.
Tất cả độc giả sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Ba Tháng Giảm Hai Mười Cân: Má ơi! Tác giả lại ngắt chương ở đây!!!]
[Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức: Tác giả thật nhẫn tâm!]
[Có Hiếu Muốn Chết: Học ngắt chương câu khách rồi ha, tiến bộ ghê!]
[Định Lý Pythagore ABC: Tác giả mau ra chương mới đi, đừng bắt tôi phải quỳ xin cô đấy!]
[Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài: Ha ha ha ha, không ngờ đại đại cũng biết cách ngắt chương đúng lúc, lợi hại thật!]
[Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng: Aaaaaa rốt cuộc cô bạn quỷ kia đã nói gì vậy chứ?]
[Hôm Nay Đại Cát: Một trăm quả địa lôi!]
[Hôm Nay Đại Lợi: Một trám quả địa lôi!]
[Đại Cát Đại Lợi: Một trăm quả địa lôi!]
Chỉ một cú ngắt chương, Bạch Thủy Chân Nhân đã khiến cả đám độc giả ngày thường chỉ âm thầm theo dõi cũng phải nhảy ra bày tỏ cảm xúc. Mỗi người một câu, thi nhau la ó dưới phần bình luận.
Ngay cả hệ thống cũng bực bội không thôi: [Đại lão, spoil đi màaaaa!]
Thích Tuyền lạnh nhạt: [Từ chối.]
Hệ thống: "..."
Nó thật sự không ngờ, thân là một hệ thống từng đọc không biết bao nhiêu tiểu thuyết, vậy mà có ngày cũng bị chính ký ức truyện tranh cắt giữa chừng tra tấn đến mức muốn ói máu.
Độc giả bình thường chỉ để tâm đến câu kết.
Còn những người biết chuyện thì lại đọc ra được ẩn ý đằng sau.
[Đại lão: ‘Quốc Vận Miên Diên’ đã ném cho cô năm quả địa lôi!]
Hệ thống ngạc nhiên: [Tài khoản này trước đây ném rất nhiều mà, sao lần này chỉ có năm quả vậy?]
Không phải nó chê ít, mà đơn giản là thắc mắc.
Thích Tuyền bình tĩnh đáp: [Lúc trước chắc là dùng tiền thưởng, còn lần này có lẽ là bỏ tiền túi.]
[Ồ, ra thế.]
[Đại lão, chuyện cô nhi viện kia là chuyện thật của cô ở kiếp trước sao?]
[Không phải.]
[Không phải trước đó cô nói sẽ viết truyện linh dị dựa trên kiếp trước sao?]
[Đúng là từng nói thế, nhưng hiện tại tôi đang kể lại chuyện của người khác.]
[Thế rốt cuộc cô bạn quỷ kia đã nói gì?]
Hệ thống vẫn cố gắng thăm dò.
Nhưng Thích Tuyền làm như không nghe thấy, tiếp tục tĩnh tâm tu luyện.