Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 12



Tim tôi thắt lại, bỗng dưng hoảng hốt.



Vừa đúng lúc nhìn thấy bác tài xế Lưu thúc nhà tôi.



"Lưu thúc," tôi gọi, "Bác có đưa Trình Lâm ra ngoài không ạ?"



Lưu thúc lắc đầu: "Không, Lâm Lâm nói cậu Phong gia phái người đến đón, đi xe của Phong gia rồi."



Không đúng... không đúng...



Tôi vội vàng lấy điện thoại, gọi cho Phong Diên.



Bên kia chưa đến hai tiếng chuông đã bắt máy.



"Ương Ương." Giọng Phong Diên có chút vui mừng.



Tôi vào thẳng vấn đề: "Phong Diên, anh đang ở cùng Trình Lâm phải không?"



"Không," anh ta lập tức phủ nhận, "Ương Ương, anh..."



Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa đó, tiếp tục hỏi: "Vậy anh có gọi Trình Lâm ra ngoài ăn khuya không?"



Phong Diên ngẩn người: "Không có."



Tôi định cúp máy.



Phong Diên là người nhạy bén, anh ta hỏi: "Ương Ương, bên Trình Lâm có chuyện gì sao?"



Tôi đang do dự có nên nói cho anh ta biết hay không, thì nghe anh ta nói.



"Ương Ương, đừng quản chuyện của Trình Lâm," anh ta dịu dàng nói ra những lời vô tình, "Nếu không có Trình Lâm, chúng ta..."



Tôi cảm thấy m.á.u toàn thân đều dồn lên não.



"Phong Diên!" Lần đầu tiên tôi nói tục, "Anh, cmn đúng là đồ khốn nạn!"



"Trước đây, sao tôi lại có thể thích một tên cặn bã như anh chứ."



19.



Cúp điện thoại của Phong Diên, tôi lại gọi cho Trình Lâm, quả nhiên là tắt máy, tôi vừa lo lắng vừa tức giận, tay cầm điện thoại run không ngừng.



Trong lòng rối như bòng bong.



Nếu... nếu Trình Lâm xảy ra chuyện gì...



Cho đến khi Phong Từ Thư đến kéo tay tôi.



"Ương Ương, đừng lo lắng," giọng anh trầm ấm, khiến người ta yên tâm, "Tôi đã cho người đi kiểm tra định vị GPS trên điện thoại của Trình Lâm, cũng sẽ điều tra camera giám sát khu vực này, em hãy bình tĩnh lại, nghĩ kỹ xem, trước khi đi Trình Lâm có nói gì hữu ích không?"



Anh ấy nói đúng, tôi buộc mình phải kìm nén tất cả sự lo lắng.



Trong đầu nhanh chóng tua lại những lời Trình Lâm nói trước khi đi.



Những lời cô ta nói...



Vô dụng.



Những gì cô ta nghĩ trong lòng...



—— "Tám giờ rồi còn gọi ông đây đi ăn khuya.



—— "Lại còn đòi ra tận phố ăn vặt Chính Nguyên, đúng là muốn chết..."



Đúng! Đúng!



Chính là cái này!



Tôi nắm chặt lấy tay áo Phong Từ Thư: "Phố ăn vặt Chính Nguyên!"



Anh ấy sững người, lập tức hiểu ý tôi, vừa lên xe vừa dặn Lưu thúc nhanh chóng liên lạc với bảo vệ đến phố ăn vặt Chính Nguyên, để chắc chắn hơn, đồng thời cũng liên lạc với bảo vệ nhà anh ấy, rồi đạp ga rời khỏi cổng nhà tôi.



Phố ăn vặt Chính Nguyên quả thực rất hẻo lánh, nhưng may mà nhà tôi cũng ở ngoại ô, cách đó không quá xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



Ngồi trên xe, sự hối hận lấp đầy tâm trí tôi.



Giá như lúc Trình Lâm đi, tôi hỏi thêm vài câu thì tốt rồi.



Không biết vì sao Phong Từ Thư lại nhìn ra tâm trạng của tôi.



Anh ấy nói: "Ương Ương, không phải lỗi của em."



Tôi lắc đầu.



Phong Từ Thư không biết.



Nếu tôi sớm thú nhận mình có thể nghe được những lời trong lòng Trình Lâm, thì cô ấy đã không cần phải đi gặp Phong Diên vì tôi nữa.



Vậy thì lần này cũng sẽ không bị lừa ra ngoài.



Một cô gái tốt như vậy, tôi rất sợ cô ấy xảy ra chuyện.



20.



Đến phố ăn vặt Chính Nguyên, nơi này từng rất nhộn nhịp, chỉ là sau này mọi người đều đổ xô vào trung tâm thành phố, những con phố ở ngoại ô trở nên vắng vẻ.



Tôi và Phong Từ Thư hỏi mọi người nhưng họ, đều nói không nhìn thấy Trình Lâm.



Toàn thân tôi lạnh toát, sợ rằng đối phương đã đưa Trình Lâm đi nơi khác, và thông tin cuối cùng tôi có thể nắm bắt được này cũng là vô dụng.



Đúng lúc đang tuyệt vọng.



Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai:



—— "Mẹ kiếp, dám sàm sỡ ông đây.



—— "Đợi ông đây thoát ra được...



—— "Nhất định phải nghiền nát mấy người thành cám bã đậu phụ."



—— "Trinh tiết thì đã sao.



—— "Thời buổi này rồi, không lẽ còn có tên đàn ông ngu ngốc nào cho rằng phụ nữ mất trinh tiết thì phải c.h.ế.t sao?



—— "Bây giờ mày dám động vào...



—— "Thì tao dám cắt chỗ đó của mày đem cho chó ăn.



—— "Cứ chờ đấy!"



Nước mắt tôi tuôn rơi.



May mà... may mà tôi nghe được.



Tôi như phát điên chạy về phía có tiếng nói, con hẻm nhỏ này vừa tối vừa sâu, chưa đi đến gần đã nghe thấy tiếng Trình Lâm:



"Haizz, các anh ơi, như các anh thấy đấy, em không phải tiểu thư đài các trong trắng gì đâu, em lớn lên ở nông thôn, ở cái làng của em ấy, lẽ ra mười bảy mười tám tuổi là đã làm mẹ rồi, mấy chuyện này hoàn toàn là thấy nhiều rồi," cô ta bắt đầu bịa chuyện, "Cho nên mọi người cũng đừng coi là cưỡng h.i.ế.p gì cả, chuyện ngươi tình ta nguyện thôi, hôm nay chúng ta cứ như vậy đi!



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Ai đến trước nào?



"Oẳn tù tì, hay là điểm binh điểm tướng, tự các anh quyết định đi.



"Em mệt rồi, nằm nghỉ một lát."



Im lặng hồi lâu.



Tôi dường như đã cảm nhận được sự cạn lời của đám côn đồ từ không khí.



Nhưng tôi chỉ thấy chua xót.



Cô ấy không phải là không quan tâm chút nào, mà chỉ vì không có cách tự cứu, nên mới phải thỏa hiệp.



Nếu không thì tôi cũng sẽ không nghe thấy, trong lòng cô ấy  đang chửi rủa tổ tiên tám đời nhà bọn chúng.