Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 11



Trùng hợp thay, tôi và Trình Lâm đồng thời nghĩ đến Phong Diên.



Còn cô ta nghĩ là.



—— "A a a a a a a a a a!



—— "Để ta đi bắt tên tiểu tử Phong Diên đó đến g.i.ế.c để giúp hai người thêm phần hứng khởi!



—— "Ta thật may mắn khi được ngồi trên chiếc xe này.



—— "Hưng phấn đến mức muốn nhảy ra khỏi xe.



—— "Nhào lộn trên không 360 độ mười vòng rồi nhảy xuống xe."



Tôi: "..."



Tốt nhất là cô đừng làm vậy nữa đi.



17.



Tôi và Phong Từ Thư bắt đầu thỉnh thoảng trò chuyện.



Nhưng đều là dùng WeChat.



Mặc dù là Phong Từ Thư chủ động tìm tôi, nhưng anh ấy ít nói, đa phần là tôi nói.



Hôm nay cũng vậy, anh ấy đi công tác về.



"Vô Phong": "Rảnh không? Gặp mặt nhé?"



Hơi đột ngột, bình thường tần suất trò chuyện của chúng tôi cũng không cao, mà tôi cũng chưa vạch trần tâm ý của anh ấy, cứ nghĩ là cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.



Đây là lần đầu tiên đề nghị gặp mặt.



"Dương Dương Dương": "Sao vậy ạ?"



"Vô Phong": "Mua nhiều bánh ngọt quá, mang cho em một ít."



À... lại mua nhiều nữa à?



Tôi nhớ đến hôm đó sô cô la mang về từ Chile, anh ấy cũng dùng chiêu bài tương tự.



Tôi cố ý trêu chọc anh ấy.



"Dương Dương Dương": "Sao chú út lúc nào cũng mua nhiều đồ vậy?"



"Dương Dương Dương": "Là vì quá giàu sao?"



Tôi thấy phía trên khung chat hiện lên rất nhiều lần anh ấy đang nhập.



Hình như là viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết.



Một lúc lâu sau.



Anh ấy gõ một chữ.



"Vô Phong": "Ừ."



Tôi không nhịn được, cười thành tiếng qua màn hình.



Vừa hay bị Trình Lâm đi ngang qua nhìn thấy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



—— "!!!



—— "Cười vui vẻ thế?



—— "Nhất định là đang chat với nam thứ.



—— "Tôi mặc kệ.



—— "Ai khuyên cũng vô dụng.



—— "Bọn họ chính là đang yêu đương qua mạng!"



Tôi vùi đầu cười càng dữ dội hơn, vai run lên bần bật.



Trình Lâm lại thể hiện dáng vẻ con công xòe đuôi của cô ta.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-thich-an-cau-luong/chuong-11.html.]

"Chị còn có thời gian chơi điện thoại, thật ngưỡng mộ," cô ta dừng lại trước mặt tôi, "Không giống em, Diên ca cứ nhất quyết bắt em ra ngoài ăn khuya với anh ấy, haiz, đã tám giờ rồi, lỡ người ta béo lên thì làm thế nào?"



Không phải, cô đã béo bảy cân rồi đấy à...



Hơn nữa, mục tiêu của cô không phải là đè c.h.ế.t Phong Diên sao?



Tôi thầm bổ sung trong lòng.



Nhưng trong lòng cô ta còn náo nhiệt hơn tôi nhiều, chỉ cần liên quan đến Phong Diên, cô ta lúc nào cũng chửi bới không ngừng.



—— "Mẹ kiếp, Phong Diên bị động kinh à?!



—— "Tám giờ rồi còn gọi ông đây đi ăn khuya.



—— "Lại còn đòi ra tận phố ăn vặt Chính Nguyên, đúng là muốn chết!



—— "Đúng là có bệnh!



—— "Không phải sợ hắn lại rảnh rỗi sinh nông nổi xen vào chuyện của nữ chính với nam thứ thì...



—— "Ai thèm quan tâm hắn chứ?!



—— "Ăn cái đầu hắn ấy!



—— "Thích ăn thế thì kiếp sau đầu thai làm heo nọc, vừa đẹp đôi với con heo nái Chung Lam kia.



—— "Gửi đến hai người lời chúc phúc cao quý và vô tư của bố đây.



—— ""



Trình Lâm vừa lầm bầm chửi rủa xong, cúi đầu nhìn đồng hồ, lại tiếp tục õng ẹo:



"Ôi chao, muộn rồi, em đi đây.



"Không thì Diên ca đợi em lâu, sẽ lo lắng đó nha~"



Nói xong liền xoay người bỏ đi.



Thấy cô ta rời đi, tôi cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.



18.



Phong Từ Thư mười phút sau đã đến.



Xem ra lúc nhắn tin, anh ấy đã ở gần nhà tôi rồi.



Hôm nay anh ấy không mặc vest, mà khoác một chiếc áo hoodie đen, tóc chắc mới gội xong, phần tóc mái thường ngày vuốt ngược lên giờ rũ xuống trán, không còn vẻ chững chạc thường thấy, mà lại toát lên vẻ lười biếng có chút ngông cuồng của tuổi trẻ.



"Nè," anh ấy đưa hộp bánh trong tay, "Nghe nói rất ngon."



Hộp bánh trong suốt, tôi thấy bên trong có hơn chục chiếc bánh kem nhỏ với đủ hình dạng, không khỏi nuốt nước miếng.



Đồ ngọt, YYDS (Vĩnh viễn Thần thánh - viết tắt của tiếng Trung).



Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.



Tôi lại cảm thấy mình không chỉ không có sức chống cự với đồ ngọt.



Kìm nén cảm xúc rung động kỳ lạ, tôi vội vàng nhận lấy hộp bánh, chuyển sang chủ đề khác.



"Không ngờ lại nhiều thế," tôi nói, "Giá mà Trình Lâm ở đây thì tốt rồi, cháu có thể lập tức ăn cùng cô ấy."



Phong Từ Thư nhướng mày, thuận miệng đáp lời:



"Sao thế, cô ấy đi du lịch Tây Tạng à?"



Chắc anh ấy cũng không quên được, hôm đó lái xe đưa hai chúng tôi về, đoạn đường sau Trình Lâm say thật rồi, bắt đầu hát vang bài "Cao nguyên Thanh Tạng" ở ghế sau. Cô ta hát lệch tông tất cả các nốt, nhưng đoạn cao trào vẫn suýt chút nữa đưa chúng tôi lên bàn thờ.



Tôi bật cười.



"Chú út cũng biết nói đùa đấy," tôi cười nói, "Tiếc là không phải, cô ấy đi ăn khuya với Phong Diên rồi."



Lạ thật, Phong Từ Thư nghe xong câu này lại có vẻ mặt khác thường.



"Sao vậy?" Tôi ngừng cười.



Phong Từ Thư nói: "Tôi vừa từ chỗ Phong gia trở về, Phong Diên ở đó, cậu ấy nói tối nay phải ở cùng ông nội."