Trong bầu không khí có phần kỳ lạ này, tôi nghe thấy Trình Lâm bắt đầu đọc thơ.
—— "Đêm đen như mực.
—— "Sắt thép lạnh lẽo.
—— "Là ai, soi sáng mảnh đất này.
—— "Hóa ra là tôi.
—— "Một cái...
—— "Bóng đèn khổng lồ đang phát sáng phát nhiệt."
Đọc xong, cô ấy thở dài một hơi: “Phong tiên sinh, vừa rồi chúng em không làm theo ý bố mẹ, giờ thì bị đuổi ra khỏi nhà, em và chị đều không có chỗ nào để đi cả.”
Khoan đã…
Ai cho cô cái tự tin nói là không có nhà để về…
“Chị có nhà ở ngoài, ba phòng ngủ một phòng khách.” Tôi nói.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ trách móc.
“Nhưng mà lâu rồi không ở, phải mất hai ngày dọn dẹp, người ta sợ bẩn mà.”
Tôi: “Hồi đi học chị vẫn thỉnh thoảng ra đấy ở vài ngày, yên tâm đi, rất sạch sẽ.”
“Đèn…”
“Đèn đóm sáng trưng.”
“Điều hòa…”
“Lạnh nóng đều dùng được.”
“Vậy, bàn chải đánh răng với dép lê…”
“Có đồ dự phòng.”
Cô ấy cắn răng, ra vẻ bất chấp tất cả.
“Nhưng mà chị ơi, tối nay người ta bị dọa sợ như thế, hu hu hu thật sự… thật sự rất đáng sợ.”
“Cho nên em muốn đến chỗ nào dương khí thịnh một chút.”
“Ví dụ như…”
“Nhà của Phong tiên sinh.”
Tôi: …
Cái phát ngôn âm gian gì thế này?
Cô ấy thật sự… vì muốn ghép tôi với Phong Từ Thư, cái gì cũng có thể bịa ra được…
Tôi bỗng nhiên không biết nói gì nữa.
25.
Ngay lúc tôi đang cứng họng, tôi lại nghe thấy tiếng gào thét của Trình Lâm.
- “Nam thứ!! Đứng ngây ra đấy làm gì!!
- “Nói đi chứ, bày tỏ lập trường đi, ngẩng đầu lên đi!
- “Cơ hội đã đặt ngay trước mặt rồi, anh có thể đưa tay ra nắm lấy được không hả!!
- “Anh có phải đàn ông không!
- “Nghi ngờ về năng lực của anh.
- “Chứng minh bản thân đi!
- “Nhanh lên!”
Trình Lâm rất sốt ruột, nhìn Phong Từ Thư trước mặt với ánh mắt gần như tham lam.
Nếu tôi không biết sự thật.
Thật khó mà không nghi ngờ cô ấy có ý gì đó với Phong Từ Thư.
Còn tôi, người biết sự thật, càng thấy Trình Lâm nhìn Phong Từ Thư…
Giống như con bạc nhìn thấy tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-thich-an-cau-luong/chuong-15.html.]
Tôi như thấy, Trình Lâm ăn mặc rách rưới, tay nắm chặt tờ tiền in hình Phong Từ Thư, đập mạnh xuống bàn.
- Đặt, đặt hết, “ cẩu độc thân” đặt cược toàn bộ gia sản vào việc nữ chính và nam thứ sẽ đến với nhau!
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
… Vậy mà lại bị chính tình tiết mình tưởng tượng ra làm cho cảm động.
Cô ấy thật sự thật liều mạng,.
Ngay lúc bầu không khí lại bắt đầu kỳ quặc, Phong Từ Thư lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, chậm rãi thở ra một vòng khói trắng, rồi dập tắt điếu thuốc.
“Tôi không có ý kiến gì.
“Chỉ là nhà hơi vắng vẻ, nhưng phòng thì nhiều, hai người có thể ở tầng hai.”
“Ương Ương, tùy em,” anh ấy giao quyền quyết định cho tôi, “em muốn đi không?”
Tôi không nên nhìn vào mắt anh ấy.
Nếu không tôi cũng sẽ không nhìn thấy, sau khi lớp băng trong mắt anh tan ra, ẩn sâu bên trong là sự dịu dàng vô tận, kiềm chế và một chút… hy vọng mong manh.
Lòng tôi mềm nhũn, như có bông gòn đang nảy lên trong lồng ngực.
“Đi thôi,” tôi nói, “Làm phiền chú út rồi.”
Anh ấy nhìn tôi rất sâu, tia hy vọng trong mắt dường như sáng lên.
Một lúc lâu sau, Phong Từ Thư cong khóe môi, nở một nụ cười rất ngắn ngủi.
“Không phiền.” Anh ấy chậm rãi nói.
Đồng thời, Trình Lâm bên cạnh đã không còn giống một người bình thường nữa.
Cô ấy đang trở về với tổ tiên.
Cô ấy la hét nhảy nhót như người rừng.
Thế mà lại còn làm công khai.
“Á á á á!” Cô ấy liên tục kêu gào, “Dương khí, dương khí… hê hê, dương khí a!”
Rõ ràng là cô ấy đã từ bỏ việc nói tiếng người.
Tôi không hiểu.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa nổ đì đùng trong đầu cô ấy.
- “Tôi khóc ròng các bạn ơi, ai hiểu được nỗi lòng này?!
- “Tôi đang cầm gậy đuổi theo phía sau.
- “Nam thứ bước một bước nhỏ.
- “Nữ chính bước một bước nhỏ.
- “Một bước nhỏ cộng một bước nhỏ bằng hai bước sao?
- “Không -
- “Đây là một bước tiến lớn của loài người.
- “Vượt qua núi cao, vượt qua biển cả, vượt qua Trái Đất, vượt qua dải Ngân Hà, tôi đã nhìn thấy tương lai tươi sáng của hai người họ!
- “Ai hiểu được?! Ai hiểu được?!”
26.
Nhà của Phong Từ Thư quả nhiên vắng vẻ đến lạ, thậm chí có phần lạnh lẽo, giống như con người anh ấy vậy.
Không gian rộng lớn như vậy mà chỉ có một số đồ nội thất cần thiết, cực kỳ đơn giản.
Anh ấy nói đây chỉ là nơi ở, có thể ở được là được.
Trình Lâm lắc lắc ngón tay về phía anh ấy một cách bí ẩn.
“No No No,” cô ấy nói, “Phong tiên sinh, anh thiếu một nữ chủ nhân đấy, nếu sống cùng người mình yêu, chắc chắn anh sẽ nghĩ cách làm cho ngôi nhà thêm phong phú và ấm áp mỗi ngày.”
Phong Từ Thư liếc nhìn tôi rất nhanh.
Tôi giả vờ như không để ý.
Cúi đầu xuống cảm thấy tai mình nóng bừng, tôi đưa tay lên xoa xoa vành tai.