Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 16



Tối nay đúng là xảy ra khá nhiều chuyện, dọn dẹp xong cũng gần mười hai giờ rồi, đang định nói với Phong Từ Thư một câu chúc ngủ ngon rồi lên lầu đi ngủ, nhưng dưới ánh đèn lại nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay anh ấy.



Máu đã đông lại, nếu không có ánh sáng chiếu vào, căn bản sẽ không nhìn thấy rõ.



Tôi dừng bước.



“Chú út, tay chú…”



Anh ấy như mới nhận ra, đưa tay lên nhìn: “Ồ, không sao, m.á.u của người khác.”



Tôi không tin lắm.



Nhìn kiểu gì cũng không giống chỉ có m.á.u khô đọng lại ở đó.



“Chú có phiền nếu cháu xem giúp không?” Tôi bước đến trước mặt anh ấy, “Sẽ không mất nhiều thời gian của chú đâu.”



Ánh mắt Phong Từ Thư dừng trên người tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Tùy cháu.”



Tôi nắm lấy tay anh ấy nhìn kỹ, quả nhiên không chỉ có m.á.u đông.



Nhưng cũng không sao, chỉ là một vết cắt nông thôi.



Sau khi lau sạch m.á.u xung quanh vết thương, tôi đi tìm hộp thuốc của nhà anh ấy.



Thuốc khác thì không nhiều, nhưng may mà có cồn iốt và băng gạc y tế.



Lúc tôi mang đến, anh ấy đang đứng ngây người ra đó.



“Chú út…” Vừa định bảo anh ấy đưa tay ra, Phong Từ Thư đã cắt ngang lời tôi.



“Ương Ương,” anh ấy nói, “Em và Phong Diên đã hủy hôn rồi.”



Tôi không ngờ anh ấy lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.



Tự ý nắm lấy tay anh ấy, dùng tăm bông chấm cồn i-ốt nhẹ nhàng bôi lên xung quanh vết thương.



Tôi đáp lại một tiếng “Ừm”.



Các ngón tay của Phong Từ Thư vô thức co lại, không biết là hơi đau hay là căng thẳng.



“Tối nay đợi ở đó, thật ra là muốn nói với em một tiếng.



“Đã hủy hôn rồi thì cũng không cần gọi tôi là chú út nữa.” Anh ấy tiếp tục nói.



Tôi ngẩng đầu nhìn Phong Từ Thư với vẻ khó hiểu, ánh mắt anh ấy có chút nóng bỏng, tôi lại vội vàng cúi đầu xuống.



Tôi nghe thấy anh ấy chậm rãi nói:



“Ương Ương, gọi tên tôi là được rồi.”



Tim tôi loạn nhịp, cây tăm bông chà mạnh vào vết thương của anh ấy.



Anh ấy hít vào một hơi.



Tôi vội vàng nói: “Phong…”



Mở miệng hồi lâu mà không gọi ra được, cuối cùng đành chịu thua.



Chỉ có thể học theo cách gọi của Trình Lâm.



“… Phong tiên sinh.”



Không biết tại sao, một cách gọi bình thường như vậy mà tôi lại cảm thấy mặt nóng bừng. Cúi đầu giả vờ xử lý vết thương cẩn thận, không dám ngẩng đầu lên nhìn.



Kỳ lạ, tại sao tôi lại thấy xấu hổ chứ.



Tuy bình thường tôi đúng là không mặt dày, nhưng cũng không đến mức chỉ vì một cách gọi mà đỏ mặt.



Có lẽ là do chúng tôi đứng quá gần nhau, tôi lại đang nắm tay anh ấy, tay anh ấy rất to, nên tôi chỉ nắm lấy ngón trỏ của anh ấy, nhưng… nhưng tôi chỉ lau thuốc thôi mà, tiếp xúc cơ thể là chuyện bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



Hoặc cũng có thể, dáng người anh ấy quá cao lớn, tôi cúi đầu trước mặt anh ấy, bóng anh ấy phủ xuống che kín tôi, tôi như đang ngã vào lòng anh ấy, ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng trên người anh, nhưng… tôi đối diện với những người đàn ông khác, kể cả Phong Diên, cũng chưa bao giờ có cảm giác mặt đỏ tim đập thế này.



Hình như tôi đã nắm được điểm mấu chốt rồi.



Phong Từ Thư… anh ấy khác biệt…



Anh ấy bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, sự dịu dàng vô tình, phong thái lịch lãm toát ra từ trong xương cốt, cảm giác an toàn khó tả trên người anh ấy, sự lý trí, sự bình tĩnh của anh ấy, hôm nay anh ấy đã bảo vệ tôi khỏi nguy hiểm, quan trọng hơn là, anh ấy luôn tôn trọng tôi.



Từ khi quen biết đến nay, không có ngoại lệ.



Tôi đã biết rồi.



Phong Từ Thư anh ấy… phù hợp với tất cả hình mẫu lý tưởng của tôi.



Không thể không rung động…



Tôi ngẩn người nghĩ.



Cũng lúc này, tôi nghe thấy anh ấy khẽ cười một tiếng trên đỉnh đầu mình.



“Phong tiên sinh…” Anh ấy như đang hồi tưởng lại cách gọi của tôi dành cho anh ấy: “Tiên sinh à…”



“Hình như, cũng không tệ.”



27.



Tôi như một con quay được lên dây cót, xoành xoạch quấn băng gạc cho anh ấy.



Rồi chạy trối c.h.ế.t khỏi đó.



Lúc lên lầu gặp Trình Lâm vừa gội đầu tắm rửa xong đi ra, tôi và cô ấy nhìn nhau một giây, tôi nghe thấy tiếng hỏi chấm rất lớn trong đầu cô ấy.



- “?



- “Sao mặt nữ chính lại đỏ như vậy?



- “Cô ấy vừa chạy từ dưới lầu lên, nam thứ ở dưới lầu…



- “Á á á á á á tôi đã bỏ lỡ chuyện gì vậy trời!!



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

- “Có chuyện gì mà ra đa của tôi không thể xem chứ?



- “Chẳng lẽ bọn họ…?



- “Đêm đen như mực, lạnh lẽo, ánh mắt người đàn ông và người phụ nữ giao nhau, tia lửa b.ắ.n ra tứ phía, họ càng lúc càng gần nhau, càng lúc càng gần nhau… não bổ ba nghìn chữ…”



Nghe những tình tiết màu mè ngày càng hoang đường trong đầu Trình Lâm, tôi cắt ngang cô ta.



“Đừng vớ vẩn nữa,” tôi nói, “Không có chuyện gì đâu.”



- “Ồ, không có chuyện gì à… thất vọng cùng cực.



- “???



- “!!!



- “Khoan đã, vừa nãy là nữ chính đang nói chuyện sao?!



- “Sao cô ấy biết tôi đang  tưởng tượng?”



Tôi vốn định thẳng thắn với cô ấy.



Lỡ như cô ấy lại bị tổn thương vì chuyện tối nay.



Vậy thì tôi thật sự tội lỗi tày trời.



“Là chị đang nói,” tôi đáp, “Hơn nữa, chị không chỉ biết em đang nghĩ linh tinh, mà chị còn biết trong đầu em vừa rồi hiện lên ba dấu hỏi chấm và ba dấu chấm than to đùng.”