Cuối cùng Trình Lâm ném cho tôi một cái nhìn đầy ẩn ý, rồi đạp xe đạp nhỏ màu vàng phóng đi mất.
Vì khách sạn không xa, tôi và Phong Từ Thư quyết định đi bộ.
Tôi đang do dự không biết nên mở lời thế nào.
Phong Từ Thư lên tiếng trước.
"Ương Ương, xin lỗi." Anh ấy vậy mà lại xin lỗi tôi.
Tôi không hiểu ý anh ấy, hoàn toàn không biết anh ấy có gì phải xin lỗi tôi.
Ngược lại, tôi mới là người nên nói với anh ấy một tiếng "cảm ơn".
Tôi vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng, em được anh cứu mà, anh có gì phải xin lỗi chứ."
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy chân thành.
"Không phải chuyện này," Phong Từ Thư khẽ lắc đầu. "Trước đây, anh cứ nghĩ em và Phong Diên ở bên nhau mới là thích hợp nhất."
Nói đến đây, Phong Từ Thư dừng lại một chút, một lúc lâu sau, anh ấy đột nhiên giơ tay lên, rồi xoa đầu tôi.
Tôi nghe thấy anh ấy thở dài khe khẽ: "Xin lỗi em."
Tim tôi đập nhanh vô cùng.
Lại có chút tức giận không rõ lý do.
Anh ấy luôn như vậy, nói những lời khó hiểu, nếu không phải nghe được sự thật từ Trình Lâm, có lẽ tôi sẽ mãi mãi không biết, anh ấy thích tôi nhiều đến nhường nào.
Tôi thấy trong lòng khó chịu, bèn nói một cách buồn bực: "Trước đây em cũng nghĩ Phong Diên là người thích hợp với mình nhất."
Anh ấy ngẩn người.
Tôi tiếp tục nói: "Nhưng gần đây em đã có người mình đặc biệt thích, em mới hiểu, bản thân căn bản sẽ không cân nhắc đối phương có thích hợp hay không, em chỉ biết ở bên cạnh người ấy, tim em đập nhanh, đầu óc nóng ran, ngay cả không khí xung quanh cũng ngọt ngào. Em muốn được ở bên người ấy thật lâu thật lâu."
Phong Từ Thư dừng bước một lát, anh ấy che giấu vẻ u ám trong mắt, ngẩng đầu lên lại là một khuôn mặt không có biểu cảm gì.
"Ồ?" Giọng anh ấy trầm xuống. "Đã tìm được người mình thích rồi à."
Một lúc lâu sau, Phong Từ Thư nhẹ nhàng mở miệng.
"Chúc mừng."
Tôi tức đến nghiến răng.
Phong Từ Thư, rốt cuộc anh đang kiêng dè điều gì?
Tôi chỉ có thể nói một cách căm tức: "Nhưng người đó rõ ràng cũng thích em, lại còn thích em rất lâu rồi. Vậy mà anh ta lại không nói gì, cứ đẩy em cho người khác, anh ta nghĩ như vậy là tốt cho em, em ghét anh ta!"
Anh ấy dường như cảm nhận được ý tứ trong lời nói của tôi, liền dừng bước hẳn.
Ánh sáng mờ ảo của đèn đường chiếu lên vai anh ấy, kéo bóng anh ấy dài thật dài.
Không khí ngưng đọng, tôi bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Không biết qua bao lâu, giọng anh ấy khàn khàn: "Là... ai?"
Hai chữ này chứa đựng quá nhiều cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, nắm lấy tay Phong Từ Thư, đặt lên n.g.ự.c mình.
"Anh cảm nhận xem, tim em có đang đập nhanh không."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lại đặt tay anh ấy lên trán tôi.
"Có thấy nóng không."
Tôi liều mạng nói: "Phong Từ Thư, anh cảm nhận được chưa, rốt cuộc em thích ai?"
Không biết anh ấy có cảm nhận được hay không.
Tôi chỉ biết trái tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc tôi sắp nổ tung rồi.
Tôi không còn phản ứng gì được nữa.
Một lúc sau, một đôi bàn tay to lớn ôm lấy eo tôi, đợi đến khi tôi bình tĩnh lại một chút, tôi đã bị Phong Từ Thư ôm chặt, hơi thở của anh ấy bao trùm lấy tôi trong chớp mắt, còn tôi, vừa mới bình tĩnh lại được một chút, đầu óc lại sắp nổ tung rồi.
"Giống như đang nằm mơ vậy." Anh ấy lẩm bẩm.
Đầu óc tôi cũng vẫn đang ở trạng thái treo máy.
Hai chúng tôi cứ ôm nhau mộng du như vậy một hồi lâu.
Cuối cùng anh ấy cũng mở miệng.
"Vừa rồi gọi rất hay," Phong Từ Thư dường như cười khẽ, "Gọi tôi thêm lần nữa đi, Ương Ương."
"Cái... cái gì?"
"Tên của tôi."
Thế là tôi nhe răng nhếch miệng đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
"Phong Từ Thư Phong Từ Thư Phong Từ Thư Phong Từ Thư Phong Từ Thư!!"
Giọng anh ấy pha lẫn ý cười: "Ngoan, nghe thấy rồi."
Tôi ôm lại anh ấy.
"Phong Từ Thư, không được đẩy em cho người khác nữa."
Bàn tay anh ấy đặt trên eo tôi siết chặt, nhưng lại như sợ siết chặt làm tôi khó chịu, vội vàng buông lỏng ra.
"Sẽ không nữa." Phong Từ Thư hứa.
"Cũng không được giữ tất cả mọi chuyện trong lòng, không nói gì với em."
"Ừ."
"Còn nữa, đừng có quanh co lòng vòng tặng em đồ ăn nữa, muốn ăn thì cùng ăn, muốn đến gặp em thì đường đường chính chính đến gặp, lúc chat online anh nói nhiều hơn một chút, đừng có cứ trả lời ừ, ờ rồi gửi cái mặt cười nữa, cứ chặn họng người ta thế!"
Anh ấy nhịn cười: "Được, còn gì nữa không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
"Còn nữa Phong Từ Thư, bị thương thì phải nói cho em biết."
Ánh đèn vàng mờ nhạt xoay tròn trong mắt anh ấy, cuối cùng hóa thành những đốm sáng, tản ra khắp mọi ngóc ngách trong đáy mắt, trong phút chốc lấp lánh như ánh sao.