Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 21





Tôi thấy Phong Từ Thư cởi áo khoác vest ra, cởi cúc áo sơ mi ở cổ tay.



Anh ném áo khoác vest cho tôi.



Tôi chỉ cúi đầu đón lấy trong khoảnh khắc...



Nắm đ.ấ.m của anh đã giáng lên mặt Phong Diên.



Phong Diên ngã lăn ra đất.



Trình Lâm: "Wow!"



Phong Từ Thư bước tới, túm lấy cổ áo Phong Diên.



Lần đầu tiên tôi thấy Phong Từ Thư lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, như thể muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người trước mặt.



"Phong Diên," hai chữ này như thể từ kẽ răng anh nghiến ra, hơi thở mang theo sát khí.



"Trước đây, tôi không nên dễ dàng... giao Ương Ương cho cậu."



36.



Phong Diên bị cảnh sát đưa đi.



Liên quan đến tội giam giữ người trái phép, anh ta quả thực phải đi tù.



Anh ta không giãy giụa, cũng không chống cự, cả người đều quá bình tĩnh, như thể trước khi giam giữ tôi đã dự liệu được kết quả này, nên bây giờ chọn cách thản nhiên đối mặt.



Trước khi đi, anh ta nhìn tôi một cái, tôi và Phong Từ Thư đứng cùng nhau, cách anh ta rất xa.



Anh ta nói với tôi một câu.



Một câu mà chỉ có tôi mới hiểu được.



Anh ta nói: "Ương Ương, thực ra anh vẫn luôn mong em có thể mở chiếc đồng hồ đó."



Mẹ anh ta làm ầm ĩ ở đồn cảnh sát, Trình Lâm lạnh lùng nhìn một lúc, rồi mỉa mai bà ta: "Bà cũng đừng cảm thấy oan ức gì, dù sao năm đó nếu bà không xây căn phòng tối đó, thì ít nhất bây giờ Phong Diên cũng không tìm được chỗ để giam giữ người khác."



Mặt mẹ anh ta đột nhiên trắng bệch.



Bà ta ngã ngồi xuống đất vừa khóc vừa cười, dù sao chuyện này xảy ra, Phong Diên coi như hoàn toàn mất cơ hội kế thừa vị trí gia chủ.



Tất cả hy vọng và niềm tin của bà ta đều tan biến.



Tôi nhớ đến lời giải thích của Trình Lâm lúc nãy.



"Em chỉ nhớ mang máng căn phòng tối đó ở trong biệt thự mà Phong Diên và mẹ hắn ta ở, cụ thể ở đâu thì em hoàn toàn không biết."



"Cho nên chỉ có thể nói với chị ở mỗi nơi một lần."



"Đúng... Cũng chỉ có thể nói trong lòng thôi."



"Em nào dám manh động, sợ tên điên đó làm hại chị."



"Nghĩ tới nghĩ lui, với năng lực hiện tại của hắn ta thì cũng chỉ có thể dùng căn phòng này để nhốt chị."



"Căn phòng nhốt chị, trong sách có nhắc đến thoáng qua."



"Do mẹ hắn ta xây, để nhốt hắn ta khi hắn ta bị phạt."



"Ba của Phong Diên mất sớm, vì vậy mẹ hắn ta đặt tất cả hy vọng vào Phong Diên. Hồi nhỏ chỉ cần nghịch ngợm phạm lỗi, sẽ bị nhốt trong đó. Không có đèn, cũng không cho ăn cơm."



"Đường hầm bí mật đó là do Phong Diên đào khi bị nhốt, tuy hắn ta rất khốn nạn, nhưng điểm này phải công nhận, hắn ta có chút bản lĩnh."



"Hắn ta còn biến đường hầm bí mật này thành cơ quan."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



"Căn phòng tối này là để nhốt Phong Diên hồi nhỏ, em không ngờ lại còn giữ lại."



"Sai sót, sai sót."



Tôi ngẩn người ra.



Nghĩ như vậy, tuổi thơ của Phong Diên không hề đơn giản như tôi thấy, tôi từng nghĩ mình hiểu anh ta lắm, bây giờ xem ra anh ta có quá nhiều quá khứ mà tôi không biết.



Tôi đột nhiên nhớ ra tại sao anh ta lại thích bài hát "Một Món Mặn Một Món Chay" đến vậy.



Vì câu hát đó.



"Anh có từng đến trong giấc mơ của em không, chắc hẳn là anh đến quá cẩn thận, biết em ngủ không sâu giấc."



Thực ra Phong Diên vẫn luôn rất nhớ ba mình.



Người cha đã mất khi anh ta bảy tuổi.



Trình Lâm thấy tôi ngẩn người, liền véo mạnh vào má tôi.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Không được thương hại kẻ xấu!"



Tôi lắc đầu.



Đương nhiên không phải thương hại, dù có bất hạnh đến đâu cũng không phải là lý do để anh ta làm tổn thương tôi.



Tôi chỉ cảm thấy rất xúc động, nếu tuổi thơ của Phong Diên hạnh phúc hơn một chút, có lẽ anh ta cũng sẽ không cố chấp muốn níu kéo chút tình yêu ít ỏi trên người tôi như vậy.



Chiếc đồng hồ đó sẽ điểm qua từng khoảnh khắc, duy chỉ có bỏ qua mười một giờ hai mươi bảy phút.



Khoảng thời gian có thể mở khóa này, đại diện cho sự tự do của anh ta.



Anh ta vừa giam cầm tôi, lại vừa mong tôi phát hiện ra cuộc đấu tranh của anh ta khi xưa.



11.27



Ngày 27 tháng 11.



Ngày tôi và Phong Diên gặp nhau lần đầu tiên, cũng là ngày đính hôn.



37.





Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi vẫn chưa ăn tối. Phong Từ Thư muốn đưa tôi đến khách sạn gần đó, đừng hiểu lầm, chỉ đơn giản là đến khách sạn ăn cơm thôi.



Trình Lâm ngáp một cái: "Em không đi đâu, ứng phó với cái tên tể chủng Phong Diên kia thật sự khiến nguyên khí của em tổn hao quá lớn, em phải về dùng giấc ngủ để khôi phục nguyên thần rồi, bye bye."



Nói dối.



Thực tế là:



- "Trình Ương Ương!! Cố lên nghe chưa!!



- "Cơ hội tốt như vậy!



- "Đêm khuya, trải qua nguy hiểm, nam nữ cô đơn... không đúng, nam nữ độc thân hẹn nhau ở khách sạn, một chạm là nổ ngay.



... Đây là kiểu phát ngôn rời rạc gì thế này.



- "Tóm lại, tối nay mà không thành công...



- "... thì chị khỏi cần về nhà nữa!"



... Có khả năng nào đó, đấy vẫn là nhà của tôi không?