Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 24



Tôi tìm chủ đề nói chuyện cuối cùng.



"Trình Lâm, vẫn chưa hỏi em đấy, nhiệm vụ của em là gì? Để tôi và Phong Từ Thư ở bên nhau à?"



Những đốm sáng kia đã dần dần tách khỏi cơ thể, cơ thể nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng lòng của cô ấy vang lên xung quanh.



- "Đệt mợ! Chị đang sỉ nhục tôi đấy à! Sao tôi lại làm cái nhiệm vụ sến súa như vậy chứ."



Sao còn kèm chửi bậy nữa chứ, tôi cười ra nước mắt.



"Vậy là gì?"



- "Trình Ương Ương chị thật sự vô lương tâm!



- "Nhiệm vụ của bà đây là để chị hạnh phúc đấy.



- "Chị không nhìn ra được à?"



... Sao lại có cái nhiệm vụ trừu tượng như vậy chứ.



Tôi lẩm bẩm: "Tại sao?"



Tôi cứ nghĩ cô ấy đã đi rồi, chỉ là theo bản năng tự nói với chính mình.



Một lúc lâu sau, giọng nói của cô ấy dần dần lộn xộn xa xăm vọng lại.



- "Tôi… điện thoại… màn hình… đi xem..."



Không còn tiếng nào đáp lại tôi nữa.



Một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cũng cử động, có chút ngơ ngác đi lấy điện thoại của cô ấy.



Không cần mật khẩu.



Chỉ thấy hình nền điện thoại là một câu, ba từ tiếng Anh ngắn gọn.



Trên đó viết:



"girls help girls."



Tôi đứng giữa phòng, chưa bao giờ khóc to như vậy.



39.



(Ngoại truyện 1)



Bước vào bồn tắm, đầu óc tôi đã không còn tỉnh táo nữa.



Nhớ lại những lời Phong Diên nói lúc trưa, không biết tại sao, nó giống như một mũi thuốc độc, đ.â.m thẳng vào linh hồn tôi.



Anh ta nói: "Trình Ương Ương, em tưởng bố mẹ anh trai em không biết em đang ở chỗ tôi sao?"



Nếu như, thế giới của mỗi người được chống đỡ bởi một cây cột.



Thì cây cột của tôi đã sụp đổ trong khoảnh khắc này.



Tôi luôn nghĩ rằng, một ngày nào đó tôi có thể thoát khỏi cái lồng giam cầm của Phong Diên.



Tôi luôn có thể chịu đựng được.



Nhưng bây giờ nghĩ lại, ra ngoài thì sao chứ?



Trên thế giới này không có ai đang đợi tôi ra ngoài cả.



Lúc đi Phong Diên đã đập vỡ chiếc cốc thủy tinh trên bàn, hôm nay tôi chọc anh ta không vui, vì tôi nói anh ta bẩn thỉu.



Nhưng anh ta chẳng lẽ không bẩn thỉu sao? Vừa phải ứng phó với Trình Lâm vừa muốn chiếm hữu tôi.



Tôi nói anh ta bẩn thỉu còn nhẹ đấy, anh ta chính là hạ tiện, chính là ghê tởm.



Nhưng tôi không làm gì được anh ta.



Bây giờ anh ta đang nổi lên ở nhà họ Phong, mơ hồ có dấu hiệu có thể đối đầu với Phong Từ Thư, muốn giam cầm một cô con gái nuôi nhỏ bé của nhà họ Trình, chẳng là chuyện gì khó.



Con gái nuôi nhà họ Trình.



Thân phận thật trớ trêu.



Bố mẹ yêu thương tôi là giả, anh trai thân thiết cũng là giả. Chẳng lẽ tình cảm của con người lại mong manh như vậy, chỉ vì một sự thay đổi thân phận, những tình cảm này sẽ giống như chưa từng xuất hiện, biến mất không còn dấu vết?



Hoặc có lẽ...



Trong lòng tôi mơ hồ có một kết quả khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-thich-an-cau-luong/ngoai-truyen-1.html.]



Có lẽ ngay từ đầu, bọn họ đã không quan tâm đến tôi.



Tôi không sống nổi nữa, tôi lặng lẽ nghĩ.



Khi mảnh vỡ của cốc thủy tinh cứa vào cổ tay, vì quá muốn chết, tôi lại cứa thêm vài nhát nữa.



Đừng có kiếp sau, cái gì cũng đừng có.



Tôi muốn làm một ngôi sao, một ngôi sao không có sự sống.



Chỉ lặng lẽ nhìn xuống trần gian là được rồi, thỉnh thoảng sẽ có người ngẩng đầu nhìn thấy tôi, nói: "Ngôi sao sáng quá."



Tôi sẽ rất mãn nguyện.



Nhắm mắt lại, tôi đã gần như mất hết cảm giác, ngay cả cảm giác đau đớn cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.



Nhưng tôi nghe thấy Phong Diên đạp cửa xông vào.



Anh ta muốn bịt m.á.u trên cổ tay tôi, nhưng vết thương lớn như vậy, làm sao bịt được.



Hình như đã lâu rồi không nghe thấy giọng nói lo lắng như vậy của Phong Diên.



Anh ta nói năng lộn xộn: "Ương Ương, Ương Ương, cầu xin em... cầu xin em đừng bỏ rơi anh, anh cầu xin em, em mở mắt ra nhìn anh đi, đừng bỏ rơi anh..."



À, lần trước nghe thấy là hồi lớp năm tiểu học.



Hai chúng tôi lạc đường trong rừng, anh ta bị cành cây vấp ngã trật chân, tôi từng bước từng bước cõng anh ta ra khỏi rừng.



Gặp được người đến cứu, tôi lập tức buông lỏng người, ngã thẳng xuống đất.



Anh ta cũng lao đến trước mặt tôi, nói năng lộn xộn như vậy.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thật tệ, cuộc đời tôi, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi cũng không hiểu, những người tôi từng thật lòng đối đãi, cuối cùng tại sao đều muốn làm tổn thương tôi chứ...



Nếu có một người có thể kiên định đứng sau lưng tôi...



Có lẽ, tôi còn có thể kiên trì lâu hơn một chút.



Không cần quá nhiều.



Một người, là đủ rồi.



...



"Mẹ nó đêm hôm khuya khoắt ném d.a.o bay vào nhà tác giả," cô gái trên giường gập điện thoại lại, úp mặt vào gối vừa khóc vừa mắng, "Hu hu hu hu tiểu thiên sứ nữ chính của tôi, cô ấy thật sự quá đáng thương!!



"Tác giả, bà không có tâm!!



"Bà dám ngược tôi! Đợi tôi xuyên không vào Naruto học được nhẫn thuật rồi, tôi nhất định sẽ trả thù!



"Hu hu hu hu!! Cho tôi hồi sinh cô ấy hu hu hu!



"Muốn nói cho cô ấy biết, nam phụ vẫn luôn kiên định đứng sau lưng cô ấy.



"Có thể cho cô ấy đọc được suy nghĩ của nam phụ không!! Hội viên này chân thành đề nghị tác giả lập tức thêm cho cô ấy thiết lập đọc tâm đi!!



"Đừng để bọn họ bỏ lỡ nhau hu hu hu!



"Đau, thật sự quá đau."



Cuối cùng cô ấy cũng khóc mệt rồi, chìm vào giấc ngủ say.



Tỉnh dậy thì nhà cô ấy đã thay đổi, cô ấy kinh ngạc phát hiện, mình đã xuyên không thành người giàu có!



Phung phí, lập tức đi phung phí!



Cô ấy đi mua sắm cả ngày, về nhà lại lướt Taobao cả đêm, cần mẫn phung phí một ngày, cuối cùng cô ấy cũng biết tên mình.



Trình Lâm.



Cười c.h.ế.t mất, chẳng khác gì tên thật của cô ấy cả.



Rất nhanh.



Cô ấy lại gặp được người chị không cùng huyết thống kia, người chị tên là Trình Ương Ương.



Cô ấy nhìn thật lâu, cuối cùng mỉm cười.



"Chị à, em rất thích vị hôn phu của chị đấy."