40.
(Ngoại truyện 2)
Phong Từ Thư cũng quên mất, lần đầu tiên gặp Trình Ương Ương, cô ấy bao nhiêu tuổi.
Chỉ nhớ là một đứa trẻ lùn lùn béo béo trắng trắng, trên mặt còn có nọng cằm.
Đây chính là đối tượng sẽ kết hôn với cháu trai mình trong tương lai à.
Thật biết ăn.
Chiếc bánh ngọt trên bàn bị cô ấy ăn gần hết.
Anh có chút xấu xa nghĩ, sau này chắc chắn sẽ bị sâu răng.
Phong Từ Thư là con út của nhà họ Phong, cũng là người giống ông nội Phong nhất, được cả nhà cưng chiều từ nhỏ đã là tiểu bá vương trong nhà. Tính cách phản nghịch, tự nhiên ít nhiều có chút xấu xa.
Sau đó cũng không nhớ đã gặp Trình Ương Ương bao nhiêu lần nữa.
Hai nhà có quan hệ họ hàng, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt.
Cô ấy theo Phong Diên gọi anh một tiếng "chú út", giọng nói rụt rè, dường như có chút sợ anh.
Cũng đúng thôi, hồi cấp ba anh vừa hư hỏng vừa ngỗ nghịch, hút thuốc đánh nhau trốn học cái gì cũng dính, do luyện tập quyền anh nên cả khu cấp ba không ai là đối thủ của anh, cũng dính chút bá khí, ngay cả Phong Diên nhìn thấy anh cũng sợ, huống chi là một cô nhóc con.
Chị gái út của anh đã kết hôn được hai tháng rồi, cho nên cũng không biết phải nói với cô nhóc con này như thế nào.
Anh nhớ lúc đó chỉ trừng mắt, nói với cô ấy: "Tránh ra, chắn đường tôi rồi."
Mắt Trình Ương Ương đỏ hoe, bắt đầu rơi nước mắt.
Cuối cùng đứng ở đó oa oa khóc lớn.
Thật vô lý, Phong Từ Thư chưa bao giờ gặp sinh vật nào hay khóc như vậy, đứng tại chỗ luống cuống tay chân.
Danh tiếng cả đời, sắp bị hủy hoại trong tay cô nhóc con này rồi.
Phong Từ Thư ngồi xổm xuống: "Có muốn... cưỡi ngựa không?"
Anh chỉ biết mỗi trò này.
Trình Ương Ương nín khóc, hơi bất lực nhìn anh: "Chú út, cháu sắp tám tuổi rồi, không chơi trò trẻ con như vậy nữa."
Anh có cả đống bực tức không biết trút vào đâu: "Vậy thì khóc cái gì? Chú đáng sợ lắm à?"
Cô bé lắc đầu, trông vô cùng chán nản.
"Mẹ cháu nói cháu phải bắt đầu giảm cân, sau này không được ăn nhiều đồ ngọt nữa," cô mếu máo, lại sắp khóc, "Mẹ đã vứt hết bánh kem, bánh quy, sô cô la của cháu rồi."
"Tch."
Chuyện nhỏ này khiến anh bật cười khinh bỉ.
"Không phải chỉ là đồ ngọt thôi sao, đi, chỗ chú đầy."
Trình Ương Ương gặm bánh quy và bánh kem suốt cả buổi chiều trong phòng anh.
Có lẽ vì tình bạn sâu đậm bằng đồ ngọt này, sau đó mỗi lần gặp anh, cô bé không còn rụt rè gọi anh nữa, mà vẫy tay với anh rất vui vẻ, hét lớn: "Chú út! Phong Từ Thư"
Anh cũng luôn xoa đầu cô bé: "Con bé này lại cao lên rồi à?"
Cô bé đúng là liên tục cao lên.
Cùng với đó, cô bé không còn vui vẻ gọi to tên anh nữa, bắt đầu khách sáo và xa cách, giọng nói mang theo sự cung kính: "Chào chú út."
Cô bé cũng không còn khóc như hôm đó nữa, thậm chí là không khóc nữa.
Cô bé giống như một con búp bê, vô hồn.
Phong Từ Thư đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.
Một cô bé hoạt bát như vậy, sao lại trở nên thế này.
Thời gian trôi qua, anh lên đại học, còn cô bé học lớp năm.
Ngày hôm đó xảy ra chuyện, cô bé và Phong Diên bị lạc trong rừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-kim-that-thich-an-cau-luong/ngoai-truyen-2.html.]
Anh tình cờ ở gần hiện trường, cũng chạy đến giúp đỡ.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, gần bốn tiếng sau, cuối cùng cũng tìm thấy.
Nói là tìm thấy cũng không hẳn đúng, anh thấy cô bé cõng Phong Diên cao hơn cả mình, đi khập khiễng từ trong rừng ra, ánh mắt kiên định, ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh, cuối cùng cũng buông lỏng cảm xúc căng thẳng, ngã quỵ xuống đất.
Anh đột nhiên không còn chút tiếc nuối nào nữa.
Cô bé nhỏ nhắn đã trưởng thành như vậy.
Thật kỳ lạ, anh lại có một chút... một chút tự hào.
Khi anh tốt nghiệp thạc sĩ, cô bé đang học lớp 11.
Ngôi trường cấp ba mà anh từng học.
Anh được mời đến diễn thuyết với tư cách là cựu học sinh xuất sắc, hiệu trưởng thật gan dạ, rõ ràng hồi cấp ba, anh là học sinh cá biệt suốt ngày đánh nhau trốn học, nhưng bằng cấp cao cộng thêm gia thế, đã phủ lên anh một lớp vàng dày.
Anh diễn thuyết xong, đến lượt Trình Ương Ương đại diện học sinh lên phát biểu.
Gần đây mới vào công ty, công việc bận rộn, đã lâu không gặp cô bé.
Phong Từ Thư ngồi dưới khán đài, sững sờ.
Cô bé dường như... thay đổi rất nhiều.
Khuôn mặt bầu bĩnh ngày nào không còn nữa, thay vào đó là gương mặt xinh đẹp, cũng không còn ngây thơ như trước, cười lên đôi mắt cong cong.
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa cao, ánh nắng từ trần kính của hội trường chiếu xuống, đỉnh đầu cô bé nhuộm một màu vàng óng.
Không còn là cô bé con mất đồ ngọt là khóc nữa, mà giống như một hạt giống kiên cường, nở ra bông hoa rực rỡ.
Trình Ương Ương đứng trên sân khấu, tự tin rạng rỡ.
Không biết là cảm giác gì, Phong Từ Thư có một thoáng tim đập nhanh.
Mê muội.
Anh tự cho mình một lý do.
Tất cả đều là do sự khác biệt nhất thời mang đến cảm giác mê muội.
Vì vậy, anh cứ mê muội mà luôn không nhịn được bắt đầu quan tâm đến nhất cử nhất động của cô.
Nhưng anh quên mất, càng quan tâm đến một người, thì càng dễ dàng lún sâu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một lần cô đến nhà họ Phong, gặp anh vẫn lễ phép chào hỏi: "Chú út."
Lúc đó Phong Từ Thư đã vào công ty được một năm, ở trong cái ổ cáo đó đã sớm học được cách che giấu cảm xúc của mình, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu.
Cô lại hiếm khi nói thêm một câu với anh.
"Chú út trông có vẻ hơi mệt, chú nên nghỉ ngơi thêm ạ."
Anh ngây người nhìn cô.
Không đúng.
Rất không đúng.
Rất nhiều người đã nói những lời như vậy với anh, nhưng tại sao chỉ khi cô nói... anh mới như bây giờ, đầu óc trống rỗng, toàn bộ tâm trí đều vang vọng giọng nói của cô.
"Em..."
Vừa định nói gì đó, thì bị Phong Diên chạy tới cắt ngang.
"Ương Ương, anh tìm em nãy giờ, sao em lại ở đây?" Phong Diên rất tự nhiên nắm lấy tay cô.
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, tim như bị d.a.o đâm, đau nhói.
Anh gần như chạy trốn trong hoảng loạn.