Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 26



Vừa đi nhanh, vừa tự hỏi mình...



Anh đang làm cái quái gì vậy?



Đó là vị hôn thê của cháu trai anh, anh hơn cô tám tuổi, khoảng cách xa đến thế nào.



Họ đứng bên nhau mới gọi là xứng đôi, thanh mai trúc mã, từ tiểu học đến trung học, sau này cũng sẽ từ giảng đường đến lễ đường.



Còn anh chỉ là... người qua đường mê muội mà thôi.



Anh ép buộc bản thân không được quan tâm đến cô quá nhiều nữa, dồn hết tâm sức vào công việc.



Sự nghiệp của nhà họ Phong ngày càng phát triển, bên ngoài bàn tán về anh cũng ngày càng nhiều, họ nói anh sinh ra đã có tố chất kinh doanh.



Anh cứ nghĩ địa vị và danh tiếng hiện tại đã khiến anh quên sạch Trình Ương Ương.



Nhưng khi nghe nói con gái ruột của nhà họ Trình là người khác, Trình Ương Ương trở thành con nuôi, anh vẫn không khỏi để ý đến chuyện này.



Cho đến khi Phong Diên và Trình Ương Ương hủy hôn.



Anh cuối cùng không nhịn được đi tìm cô.



"Em thích Phong Diên đến vậy sao?" Anh thăm dò.



Cô cũng trở thành một người biết kiềm chế cảm xúc, nhìn ngọn núi xa xa, không biết đang nghĩ gì.



"Rất thích," cô nói, "Từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi."



"Em đã từng nghĩ đến việc thích người khác chưa?" Anh vẫn không cam lòng.



Cô nhanh chóng cười: "Chưa từng."



Anh quyết định ra nước ngoài.



Đối mặt với Trình Ương Ương, anh dường như... luôn luôn nhút nhát.



Trong đầu anh luôn có một định nghĩa về cô.



Cô là người anh không nên thích.



Huống hồ, cô còn thích Phong Diên như vậy.



Anh phải cố gắng buông tay cô, cũng buông tha cho chính mình.



Ở nước ngoài mấy năm, danh tiếng của nhà họ Phong ở nước ngoài cũng được anh gây dựng nên. Một hôm trò chuyện với bạn học cấp ba, có người nhắc đến người nhà họ Trình.



"Trình Viễn, còn nhớ không, cái cậu đeo kính hồi cấp ba ấy."



Anh khựng lại, nhớ chứ, anh trai của Trình Ương Ương.



Người bạn học tiếp tục nói: "Nghe nói năm ngoái cậu ta cưới Chung Lam, người phụ nữ đó không tầm thường đâu, trực tiếp đuổi con gái nuôi của nhà họ Trình ra khỏi nhà."



Có người hỏi: "Dù sao cũng là tình cảm hai mươi mấy năm, nhà họ Trình thật sự nỡ để con gái nuôi ra đi sao?"



"Hừ, xem thường nhà họ Trình rồi."



"Năm nay nhà họ Chung không phải đang phát triển sao? Người nhà họ Trình liền nịnh bợ, Chung Lam nói gì, nhà họ Trình lập tức làm theo."



Phong Từ Thư mua vé máy bay về nước ngay tối hôm đó.



Ngồi trên máy bay, anh không ngừng nghĩ, lẽ ra không nên nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến Trình Ương Ương.



Về nước lại nghe nói cô đã ra nước ngoài du lịch.



Còn có thể đi du lịch, có lẽ trạng thái cũng tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/thien-kim-that-thich-an-cau-luong/het.html.]



Anh lại lao đầu vào công việc, Trình Ương Ương không có chỗ dựa, vậy thì anh sẽ làm chỗ dựa cho cô.



Đúng vậy.



Không phải người yêu, không phải vợ chồng.



Anh sẽ làm chỗ dựa cho cô.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Anh chờ đợi, chờ đợi, muốn đợi đến khi Trình Ương Ương về nước, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.



Hai tháng sau, nhận được tin cô qua đời.



Tự sát.



Xuất ngoại chỉ là cái cớ, cái cớ do Phong Diên bày ra, và hai tháng nay, cô sống ở nơi không có tự do đó, từng chút từng chút mất đi sức sống.



Anh lặng lẽ cầm lấy khẩu s.ú.n.g mang từ nước ngoài về, đi tìm Phong Diên.



Nhưng Phong Diên cũng đã chết.



Anh thậm chí không có một đối tượng để trả thù...



Cuối cùng anh ngồi trước mộ cô, bó hoa trên tay mãi không dám đặt xuống.



...



Phong Từ Thư đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, thở hổn hển, như người c.h.ế.t đuối.



Sau khi hoàn hồn, anh vội quay đầu xác nhận người bên cạnh, cô đang ngủ say, như mọi khi, ngủ rồi luôn rúc vào lòng anh.



May mà... may mà chỉ là mơ.



Dù nó chân thực đến vậy, nhưng may mà chỉ là mơ.



"Sao vậy?" Có lẽ do anh động tĩnh quá lớn, Trình Ương Ương cũng tỉnh dậy.



Cô nâng mặt anh lên: "Mơ thấy ác mộng à?"



Anh cảm thấy tất cả những cảm xúc trong mơ lúc nãy đều được xoa dịu vào lúc này.



"Ương Ương," anh nhìn cô, giả vờ yếu đuối, anh phát hiện ra cô rất dễ mềm lòng trước anh như vậy, "Giấc mơ này thật đáng sợ."



Quả nhiên cô mắc câu, ôm anh vừa vỗ lưng vừa xoa đầu.



"Đừng sợ đừng sợ," cô an ủi, "Mơ thấy gì vậy?"



"Anh mơ thấy tối qua em lén ăn ba cái bánh kem, rồi sáng nay dậy, phát hiện mình béo lên năm cân," anh thuật lại một cách nghiêm túc.



Trình Ương Ương ngẩn người một lúc.



"Phong Từ Thư!!" Cô hét lớn.



Anh lại ôm cô vào lòng: "Thích ăn thì cứ ăn, Ương Ương, hãy làm mọi điều em thích."



Không chỉ làm chỗ dựa.



Mà còn làm bạn trai của cô, chồng của cô, người trong lòng cô.



Bảo vệ cô bình an vui vẻ cả đời này.



 

 

Hết