Ngày nhà họ Cố đến tìm tôi nhận lại con ruột, giả thiên kim nhảy xuống biển.
Mọi người đều nghĩ cô ta chỉ bỏ nhà đi.
Chỉ có tôi biết, cô ta thực sự đã chết.
Ba tháng sau, tin tức về cái c.h.ế.t của cô ta lan truyền, ai nấy cũng sẽ vì cô ta mà mở chế độ hỏa táng.
Đặc biệt là anh trai điên khùng của tôi, thậm chí còn có thể kéo tôi theo để chôn cùng.
Lúc Cố Diễn đến đón tôi, đạn mạc trên màn hình đều khuyên tôi chạy ngay:
【Má nó, nam chính lại trút giận lên nữ phụ, g.i.ế.c cô ấy luôn! Kết quả nữ chính lại mượn xác hoàn hồn rồi HE với nam chính! Vậy nữ phụ c.h.ế.t oan thì tính sao đây? Ai giải thích giùm tôi với?】
【Cứu với, tình yêu của hai tên sát nhân này có gì đáng để hâm mộ vậy trời?】
【Nữ phụ mau chạy đi! Đừng về nhà họ Cố, ổ rắn độc đấy!】
Nhưng tôi vẫn lên xe hắn.
Không ai biết, tôi cũng là một kẻ biến thái.
Lúc Cố Diễn đến đón tôi, tôi đang ngủ trên mộ của Hạ Dự An.
Bia mộ lạnh lẽo và cứng ngắc, nằm lên đau cả xương, nhưng với một đứa quen mất ngủ như tôi, hiếm hoi lắm mới có một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, Hạ Dự An nói anh ấy lên trời kiếm tiền trước.
Còn bảo một trăm năm sau, đợi tôi lên tìm, anh ấy nhất định sẽ mua một căn nhà lớn, không để tôi ngủ trong căn phòng trọ tồi tàn nữa.
Tiếc là tôi chưa kịp nghe hết, đã bị một cú đá làm tỉnh giấc:
“Ê, mày là Hạ Tiểu Hoa?”
Người tự xưng là anh trai nhà họ Cố—Cố Diễn, đứng đó nhàn nhã nhìn xuống tôi.
Tôi dụi mắt, hơi bực bội, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ.”
Cố Diễn khẽ cười khẩy:
“Tên quê thật.”
Ánh mắt hắn lướt qua bộ đồ tang trên người tôi, nhíu mày:
“Mặc cả cây trắng, ngủ giữa nghĩa trang, đầu óc có vấn đề à?”
Tôi đứng dậy, nói với hắn:
“Không có đâu, anh trai à, em đang đợi anh đấy.”
Cố Diễn mặt lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đợi tôi ở nghĩa trang? Cố tình phải không?”
Tôi cúi đầu, vẻ mặt đầy đau thương:
“Lúc nhận được điện thoại của mọi người, em đang đi tảo mộ, chưa kịp thay đồ.
“Chủ nhân ngôi mộ này mất vào đúng ngày này năm ngoái, hung thủ vẫn chưa bị bắt, anh nói xem, có đáng thương không?”
Cố Diễn nhíu mày, mất kiên nhẫn nghe tiếp:
“Được rồi, không phải cố tình là được. Thu dọn rồi đi thôi.”
Nói dối đấy.
Tôi tất nhiên là cố tình.
Tôi đã tính toán kỹ thời gian, dụ hắn bước vào nghĩa trang này.
Chỉ để xem hắn có còn nhớ Hạ Dự An không.
Kết quả đã rõ ràng.
Cố Diễn chỉ liếc ảnh chụp một cái rồi xoay người bỏ đi, còn chửi một câu: “Mẹ kiếp, xui xẻo thật.”
Tôi đứng im tại chỗ, thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng hắn.
Trong túi tôi có một con dao.
Tôi đang nghĩ, có nên đ.â.m thẳng vào cổ hắn không.
Nhưng ngay khi suy nghĩ đó vừa lóe lên, cơn gió bất chợt thổi qua nghĩa trang vốn đang yên tĩnh.
Có chút lạnh, nhưng lại rất dịu dàng.
Như thể Hạ Dự An đang khuyên tôi đừng manh động— Như anh vẫn thường khuyên tôi trước đây, trong quá khứ.
Từ nhỏ tôi đã biết bản thân không giống người bình thường.
Nhìn thấy đứa trẻ đuối nước, tôi không có cảm xúc. Chỉ có lạnh lùng.
Nhìn thấy động vật chảy máu, tim tôi lại đập nhanh hơn. Đó là hưng phấn.
Từng có người mắng tôi là quái vật.
Nhưng Hạ Dự An thì không nghĩ vậy.
Anh ấy nhặt tôi về nhà, vất vả làm việc để nuôi tôi.
Mỗi khi tôi sắp mất kiểm soát, anh ấy sẽ ôm chặt tôi:
“Hạ Tiểu Hoa, đừng nghe những lời đó, em là một đứa trẻ rất tốt.”