Tôi và Cố Vãn Ninh bị bọn bắt cóc ném vào một nhà máy bỏ hoang.
Một tên cầm điện thoại lên, bật camera, nhắm thẳng vào tôi, rồi gọi ngay cho Cố Diễn.
Sau khi chắc chắn rằng hắn sẽ lập tức mang tiền đến, bọn chúng dứt khoát cúp máy.
“Hắn sắp đến rồi, tôi đi trước đây.”
Tên cầm đầu tháo dây trói trên người tôi, rồi bỏ đi, để lại tôi và Cố Vãn Ninh.
Cô ta hoảng loạn cực độ, nhất là khi thấy tôi từng bước tiến về phía mình.
Tôi nhếch môi cười lạnh, quyết định nói cho cô ta biết sự thật:
“Cô còn nhớ tên bắt cóc này không?”
“Năm đó, cô lái xe đ.â.m c.h.ế.t người, muốn dùng tiền ép tôi hòa giải. Tôi không đồng ý, thế là cô phái hắn đến đập phá phòng trọ của tôi, sau đó còn chạy đến trường tôi làm loạn, ép tôi phải thôi học.
“Hồi đó hắn nghe lệnh cô. Nhưng bây giờ, hắn là người của tôi.”
“Cô không thích dùng tiền đè đầu người khác sao? Tôi cũng dùng cách của cô, mua lại người của cô để làm việc cho tôi.”
“Chúng ta cùng chơi một ván kịch nào, Cố Vãn Ninh.
“Để cô tận mắt nhìn xem, Cố Diễn có thể vì tôi mà làm đến mức nào—”
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe thể thao.
Bọn bắt cóc xuất hiện trở lại, trói tôi lại lần nữa, sau đó tháo dây trói của Cố Vãn Ninh.
Nhưng tay cô ta bị quặt ra sau, miệng bị bịt băng keo, không thể nói được lời nào.
Nhìn từ bên ngoài, cô ta hoàn toàn giống một kẻ đồng lõa.
Cửa bị đẩy ra.
Cố Diễn xách theo hai vali tiền, bước vào với đôi tay run rẩy.