Thiên Kim Thật Vốn Là Kẻ Biến Thái

Chương 11



Tôi và Cố Vãn Ninh bị bọn bắt cóc ném vào một nhà máy bỏ hoang.

Một tên cầm điện thoại lên, bật camera, nhắm thẳng vào tôi, rồi gọi ngay cho Cố Diễn.

Sau khi chắc chắn rằng hắn sẽ lập tức mang tiền đến, bọn chúng dứt khoát cúp máy.

“Hắn sắp đến rồi, tôi đi trước đây.”

Tên cầm đầu tháo dây trói trên người tôi, rồi bỏ đi, để lại tôi và Cố Vãn Ninh.

Cô ta hoảng loạn cực độ, nhất là khi thấy tôi từng bước tiến về phía mình.

Tôi nhếch môi cười lạnh, quyết định nói cho cô ta biết sự thật:

“Cô còn nhớ tên bắt cóc này không?”

“Năm đó, cô lái xe đ.â.m c.h.ế.t người, muốn dùng tiền ép tôi hòa giải. Tôi không đồng ý, thế là cô phái hắn đến đập phá phòng trọ của tôi, sau đó còn chạy đến trường tôi làm loạn, ép tôi phải thôi học.

“Hồi đó hắn nghe lệnh cô. Nhưng bây giờ, hắn là người của tôi.”

“Cô không thích dùng tiền đè đầu người khác sao? Tôi cũng dùng cách của cô, mua lại người của cô để làm việc cho tôi.”

“Chúng ta cùng chơi một ván kịch nào, Cố Vãn Ninh.

“Để cô tận mắt nhìn xem, Cố Diễn có thể vì tôi mà làm đến mức nào—”

Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe thể thao.

Bọn bắt cóc xuất hiện trở lại, trói tôi lại lần nữa, sau đó tháo dây trói của Cố Vãn Ninh.

Nhưng tay cô ta bị quặt ra sau, miệng bị bịt băng keo, không thể nói được lời nào.

Nhìn từ bên ngoài, cô ta hoàn toàn giống một kẻ đồng lõa.

Cửa bị đẩy ra.

Cố Diễn xách theo hai vali tiền, bước vào với đôi tay run rẩy.

Nhìn thấy tôi, hắn ném thẳng vali xuống đất, gào lên:

“Tiền chuộc tôi đã mang đến! Mau thả Tiểu Hân ra!”

Bên trong có hai triệu nhân dân tệ.

Bọn bắt cóc vừa thấy tiền, liền cười khoái trá, đẩy mạnh tôi về phía trước.

Tên cầm đầu hất cằm nhìn về phía Cố Vãn Ninh, cố tình lên giọng:

“Chị Ninh à, cũng may chị phát hiện ra hai tên ngu ngốc này!

“Lần này chúng ta kiếm bộn rồi!”

Vừa dứt lời, ánh mắt Cố Diễn lập tức tràn đầy thù hận, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Vãn Ninh:

“Lại là cô! Đồ tiện nhân!”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, như thể đang nhìn kẻ thù không đội trời chung, hận không thể xé xác cô ta ngay tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Vãn Ninh mắt rưng rưng, điên cuồng lắc đầu, cố gắng vùng vẫy, nhưng chẳng thể mở miệng giải thích.

Tôi kéo tay Cố Diễn, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Anh, bọn chúng có vũ khí, chúng ta đi trước đã.”

Cố Diễn tin tưởng tôi tuyệt đối, hoàn toàn không hề nghi ngờ.

Ngay cả khi đã lên xe, tôi vẫn cố tình tỏ ra hoảng loạn.

Cố Diễn dịu dàng an ủi, mãi đến khi—

Tôi phát hiện một bóng người từ xa đang lao đến, liền lập tức đẩy hắn ra, hét lớn:

“Chết rồi! Anh à, con điên đó đuổi theo kìa! Mau lái xe!”

Nhìn thấy Cố Vãn Ninh gần như sắp chạm đến đầu xe, sắc mặt Cố Diễn sầm xuống, lập tức đạp mạnh ga, lao thẳng về phía trước.

Ngay sau đó—

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Rồi tiếp theo là tiếng cơ thể rơi xuống đất.

Trên kính chắn gió, m.á.u đỏ tươi b.ắ.n tung tóe.

Tôi không nhịn được, hét lên thất thanh.

Như thể sợ hãi cực độ.

Nhưng thực tế, tôi phấn khích đến run rẩy toàn thân!

Cố Diễn đạp mạnh chân ga, tốc độ ngày càng nhanh hơn, vừa lái xe, hắn vẫn còn dư hơi an ủi tôi:

“Đừng sợ, Tiểu Hân. Cô ta chắc không còn sức đuổi theo nữa đâu…”

Tôi bỗng dưng phì cười.

Một nụ cười gần như điên loạn.

Cười đến chảy cả nước mắt.

Quả báo!

Cố Diễn quay đầu nhìn tôi, sững sờ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi thì thầm một sự thật:

“Cố Diễn, anh vừa đ.â.m bay một người, sẽ phải ngồi tù đấy.”

“Không đâu, Tiểu Hân, đây là tự vệ.

“Hơn nữa, cô ta đáng chết!

“Tiểu Hân, em không phải đã tận mắt thấy mọi chuyện rồi sao?”

Cố Diễn nói với vẻ bình thản, như thể g.i.ế.c một mạng người chẳng có gì to tát cả.

Tôi chỉ cười nhạt, không nói gì thêm.