Thiên Kim Thật Vốn Là Kẻ Biến Thái
Vừa trở lại trung tâm thành phố, xe của chúng tôi bị cảnh sát chặn lại.
Người báo cảnh sát… chính là gã bắt cóc lúc trước.
Con gái hắn mắc bệnh nặng, cần một số tiền lớn để chữa trị.
Vì muốn cứu con, trước đây hắn đã làm không ít chuyện bẩn thỉu cho Cố Vãn Ninh.
Ban đầu, Cố Vãn Ninh còn chịu chi tiền cho hắn.
Nhưng về sau, cô ta bắt đầu chán ghét, vừa trì hoãn không trả, vừa đe dọa hắn.
Hắn bị dồn đến đường cùng, căm hận Cố Vãn Ninh đến tận xương tủy, vốn định bắt cóc cô ta để liều mạng một phen.
Nhưng ai ngờ, Cố Vãn Ninh lại tự mình nhảy xuống biển.
Chuyện đáng lẽ đã kết thúc ở đó.
Đáng tiếc, Cố Vãn Ninh là một kẻ ngu xuẩn và kiêu ngạo.
Sau khi hồi sinh trong một thân xác mới, vì hận tôi đến tận xương, cô ta lại tìm đến tên này, muốn hắn xử lý tôi.
Nhưng cô ta không biết—
Gã này đã sớm căm ghét cô ta đến tận cùng.
Và quan trọng hơn, tôi đã ra giá để mua lại hắn.
Hắn là một kẻ cuồng con gái.
Tôi không chấp nhặt quá khứ, đưa thẳng cho hắn 500.000 tệ để lo tiền chữa trị, coi như tiền cọc.
Yêu cầu rất đơn giản—
Đóng kịch với tôi một ván, sau đó ra đầu thú, vạch trần hết những tội ác hắn từng làm cho Cố Diễn và Cố Vãn Ninh.
Nếu hắn làm được, tôi sẽ đưa thêm 2 triệu, đồng thời lo toàn bộ chi phí học tập và sinh hoạt cho con gái hắn trong 15 năm tiếp theo.
Tiền có thể mua được lòng người.
Nhưng tốt nhất, là để họ tình nguyện bán mạng cho mình.
Hắn vốn đã hận Cố Vãn Ninh, nên không chút do dự mà đồng ý.
Lúc bị còng tay đưa đi, Cố Diễn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, còn nhắc tôi:
“Tiểu Hân, đừng sợ. Cứ nói hết những gì em biết cho cảnh sát, anh sẽ không sao đâu.”
Những gì tôi biết?
Tôi chỉ biết rằng—
Người phụ nữ c.h.ế.t kia, cũng là một nạn nhân.
Anh đã đ.â.m c.h.ế.t một người bị bắt cóc giống mình.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho cảnh sát.
Cùng lúc đó, lời khai của tên bắt cóc cũng giống hệt như tôi.
Hắn còn tố giác cả vụ tai nạn của Hạ Dự An.
Chỉ có Cố Diễn là vẫn đang cố sống cố c.h.ế.t thanh minh, rằng mình chỉ là tự vệ.
Nhưng so với lời khai thống nhất của tôi và gã bắt cóc—
Trông hắn chỉ như một kẻ đang biện hộ cho tội ác của mình.
Cuối cùng, Cố Diễn bị kết án vì tội gây tai nạn bỏ trốn dẫn đến c.h.ế.t người.
Ngày tòa tuyên án, tôi không đến xem hắn lần cuối.
Ba mẹ tôi, nghe tin từ tận nước ngoài vội vã bay về, lại định giở trò cũ để bảo lãnh Cố Diễn ra ngoài.
Nhưng khi họ dốc sức chạy đôn chạy đáo, cuối cùng phát hiện chuyện này không thể xoay chuyển được, thì sức khỏe của họ cũng đã suy sụp.
Dù sao thì—
Cố Diễn từ đầu đến cuối, vốn chẳng phải con ruột của họ.
Hắn chỉ là một con ch.ó trung thành được nhận nuôi, đúng không?
Từ đây, số phận của nam nữ chính hoàn toàn sụp đổ.
Nữ chính chết.
Nam chính ngồi tù.
Điều thú vị là—
Ba mẹ tôi, những người từng là trung tâm của câu chuyện này, dường như cũng bắt đầu chịu sự trừng phạt của số phận.
Ba tôi, đột nhiên bị chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối.
Sức khỏe lao dốc không phanh, chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài hơi tàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bác sĩ nói, ông ấy chỉ còn vài tháng để sống.
Mẹ tôi, một người phụ nữ cả đời chưa từng quản lý công việc, từ ngày đó chìm trong nước mắt, tinh thần ngày càng suy kiệt.
Và rồi một hôm, khi bước ra ngoài, bà ấy bị vật rơi từ trên cao đập trúng đầu, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Đạn mạc bắt đầu xôn xao:
【Họ xui xẻo như vậy, là vì bị số mệnh phản phệ.】
【Trước đây có hào quang nhân vật chính bảo vệ, những tội ác họ làm đều bị hóa giải.】
【Bây giờ, hào quang biến mất. Nhân quả tuần hoàn. Báo ứng, tuy đến muộn nhưng sẽ không bao giờ thiếu phần.】
Tôi quyên phần lớn tài sản của nhà họ Cố cho các tổ chức từ thiện.
Số tài sản còn lại, cũng đủ để tôi tiêu xài nốt phần đời còn lại.
Trước khi rời đi, tôi cố tình đến gặp Cố Diễn lần cuối, nói cho hắn biết sự thật:
“Người phụ nữ bị anh đ.â.m chết, không hề nói dối.
“Cô ta chính là Cố Vãn Ninh, sau khi hồi sinh.
“Và Cố Vãn Ninh… chính tay anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta một lần nữa.”
Ban đầu, Cố Diễn hoàn toàn không tin.
Nhưng khi thấy nụ cười châm chọc trên mặt tôi, hắn bắt đầu phát điên, gào khóc như kẻ mất trí:
“Không thể nào!
“Cố Hân, em đang lừa anh đúng không?!”
Tôi cười lạnh:
“Anh có thể tự lừa dối mình, nhưng giấc mơ của anh thì không thể lừa dối được.
“Còn nữa, đừng gọi tôi là Cố Hân.”
Tôi cực kỳ ghét cái tên đó.
Tôi là Hạ Tiểu Hoa.
Là cái tên mà Hạ Dự An đã đặt cho tôi khi nhặt tôi về nhà.
Anh ấy không biết tôi có bao nhiêu góc tối trong lòng, chỉ đơn thuần hy vọng tôi có thể sống như hoa mùa hạ—rực rỡ và tự do.
Sắc mặt Cố Diễn tái nhợt.
Nhưng tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn phát điên, sau đó bị cảnh sát kéo đi.
Những ngày sau đó, Cố Diễn liên tục gặp ác mộng.
Trong mơ, Hạ Dự An nói với hắn rằng anh ấy đã lên trời trước để kiếm tiền.
Cố Diễn vốn là nam chính.
Cố Vãn Ninh là nữ chính.
Họ đáng lẽ phải có một cái kết viên mãn, cùng nhau đạt đến đỉnh cao của thế giới này—
Hắn sẽ nhận ra được người yêu “hồi sinh” của mình.
Sẽ tiếp tục cưng chiều cô ta, sở hữu quyền lực và tiền bạc vô hạn.
Sẽ đứng trên đỉnh cao, giẫm nát tất cả những “vai phụ” bé nhỏ dưới chân.
Nhưng tất cả những điều đó…
Đều đã bị tôi phá hủy.
Hắn không nhận ra được Cố Vãn Ninh.
Thậm chí còn chính tay g.i.ế.c cô ta, rồi tự đẩy mình vào tù.
Tôi nhớ lại cái ngày hắn cười nhạo trước mặt tôi, nói rằng mạng người chẳng đáng giá gì.
Và bây giờ, quả báo đã giáng thẳng vào trán hắn.
Từ ngày đó…
Đạn mạc trước mắt tôi đột nhiên biến mất.
Thế giới trở lại yên tĩnh.
Mùa xuân đến, tôi lại quay về mộ của Hạ Dự An.
Giữa cánh đồng cỏ xanh mướt, chim hót vang trời, tôi tựa vào bia mộ của anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại:
“Hạ Dự An, em nhớ anh lắm.”
Tôi cũng đã nhận quả báo của mình rồi. Đó là chuỗi ngày đằng đẵng sống trong nỗi cô đơn nhung nhớ Hạ Dự An
End