Thiên Kim Thật Vốn Là Kẻ Biến Thái

Chương 5



Mấy ngày sau, tôi và Cố Diễn vẫn giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng. Tôi cũng không vội.

Tôi lặng lẽ theo dõi đạn mạc, tính toán thời gian tin tức nữ chính tử vong lan truyền, và ngày cô ta sẽ hồi sinh.

Muốn một người như Cố Diễn buông lỏng cảnh giác là điều khó như lên trời. Huống hồ chi hắn ta vốn căm ghét tôi như vậy.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, cơ hội đã tới ngay trong tay tôi.

Cố Diễn rất quý một con mèo—đó là con mèo hoang mà Cố Vãn Ninh từng nhặt về.

Cô ta nuôi nó một thời gian vì hứng thú nhất thời, sau đó vô tâm quăng lại cho Cố Diễn và đám người hầu chăm sóc.

Mấy ngày trước, con mèo này đột nhiên mất tích.

Người hầu đã lật tung cả biệt thự để tìm nhưng vô ích.

Cố Diễn đích thân ra ngoài tìm suốt ba ngày, đến đêm thứ ba vẫn chưa chịu từ bỏ.

Lúc hắn định ra ngoài để tìm mèo tiếp, tôi đã chắn trước cửa.

“Anh, để em đi tìm với.”

Hắn thẳng thừng gạt tôi sang một bên, bảo tôi đừng lo chuyện bao đồng.

Nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, tôi nặng nề thở dài:

“Cố Diễn, anh có thể đừng từ chối ý tốt của em không? Thêm một người đi tìm không phải tốt hơn sao?”

Tôi còn chưa nói hết câu, hắn đã mở cửa bước đi.

Tôi lặng lẽ theo sau.

Cố Diễn có vẻ rất lo lắng, dù mưa to giữa đêm cũng không chịu dừng lại.

Suốt chặng đường, tôi giữ ô che cho hắn, mặc kệ nửa bên vai bị mưa làm ướt đẫm.

Nhiều ngày chạy ngược chạy xuôi, hắn đã phát bệnh.

Lúc này, gió lạnh càng thổi, sắc mặt hắn càng tái nhợt, từng cơn ho dồn dập đến mức không đứng vững.

Tôi nắm lấy tay áo hắn, khuyên nhủ:

“Dừng lại đi, sức khỏe của anh—”

Câu nói chưa kịp dứt, hắn đã đẩy tôi mạnh ra.

Không kịp phản ứng, tôi ngã nhào xuống đất, chiếc ô cũng bị hất văng ra xa.

Chiếc váy trắng dài bị bùn đất vấy bẩn, tóc ướt bết dính trên trán, cả người tôi trông vô cùng thê thảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi sững sờ nhìn hắn.

Ánh mắt hắn thoáng lay động, nhưng lời nói ra vẫn vô cùng độc địa:

“Cô đã không trông chừng nó?

“Cô biết rõ nó là mèo của Tiểu Ninh, cố tình không cho tôi tìm nó đúng không?

“Sao? Cô muốn xóa sạch mọi dấu vết của cô ấy à?”

Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng cơn ho dữ dội khiến hắn không thể thốt nên lời.

Lồng n.g.ự.c hắn không ngừng phập phồng, cả người gập xuống, sức lực dường như cạn kiệt.

Thật nực cười.

Cái bản năng thích đổ lỗi này của hắn, đúng là chẳng bao giờ thay đổi.

Tôi cưỡng ép nhẫn nhịn cơn giận, đỡ lấy cơ thể sắp ngã của hắn, bình tĩnh nhặt chiếc ô bị gãy, lại che lên đầu hắn.

“Anh có thể đừng luôn hiểu lầm em không?”

Tôi đỏ hoe mắt, nhét cán ô đã gãy vào tay hắn:

“Để em đi tìm.

“Nếu không tìm được, em sẽ không về nhà, được không?”

“Anh, sức khỏe của anh không tốt, để em bảo tài xế đưa anh về nhà.

“Yên tâm đi! Em nhất định sẽ đưa Tiểu Mi về.”

Nói xong, tôi lao thẳng vào màn mưa.

Còn Cố Diễn, với cơ thể đang yếu ớt, bị quản gia kịp thời chạy đến đưa lên xe.

Tôi ở bên ngoài suốt một đêm không về.

Cố ý lê lết đến tận sáng, mới chậm rãi quay lại nhà họ Cố.

Thứ tôi mang về, không chỉ có con mèo.

Mà còn có cơn sốt gần bốn mươi độ.

Khi tôi lảo đảo ngã quỵ trước mặt Cố Diễn, tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc gương mặt hắn thoáng hiện vẻ d.a.o động.

Tôi biết, mình đã thành công.

Một khi băng đã nứt, để nó tan chảy hoàn toàn, chỉ là vấn đề thời gian.