“Anh à, nếu muốn mắng em, thì ăn xong rồi hãy mắng được không?
“Dù sao đi nữa, anh cũng không thể vì giận dỗi mà bỏ bữa được. Anh bị đau dạ dày mà, đói sẽ rất khó chịu đấy.”
Cố Diễn cười lạnh, giễu cợt:
“Đủ rồi! Hạ Tiểu Hoa, cô phiền c.h.ế.t đi được!”
Sau khi về nhà họ Cố, ba mẹ ruột đã đổi tên cho tôi thành Cố Hân.
Nhưng Cố Diễn vẫn cố chấp gọi tôi bằng cái tên cũ—Hạ Tiểu Hoa.
Hoặc không thì, hắn sẽ gọi tôi là đồ quê mùa.
Dĩ nhiên, tôi chẳng để tâm.
Nhưng mẹ tôi thì không như vậy, sắc mặt bà lúc này đã lạnh hẳn xuống:
“Cố Diễn, con có biết mình đang nói cái gì không?!”
Cố Diễn như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt trầm xuống, hung hăng lườm tôi một cái:
“Đừng có ra vẻ đáng thương nữa.”
Tôi cúi thấp đầu hơn, nhưng khóe môi lại không kìm được mà nhếch lên một chút.
Dù hắn và mẹ không nói ra, nhưng đạn mạc đã nói cho tôi biết—
【Nam chính vốn không phải con ruột của nhà họ Cố, vậy mà lại lên mặt với thiên kim thật sự như thế.】
【Nghĩ tới cảnh nữ phụ bây giờ còn bóc tôm cho hắn, gọi hắn là anh, mà sau này lại phải c.h.ế.t dưới tay hắn, thật cạn lời!】
【Khoan đã, trước đây đoạn này không phải là nữ phụ chịu không nổi sự lạnh lùng của nam chính, đập đũa bỏ đi rồi sao? Còn khiến ba mẹ chán ghét? Sao giờ cốt truyện lại thay đổi thế này?】
Tôi thản nhiên tiếp tục cúi đầu bóc tôm cho Cố Diễn.
Nhưng độ cong nơi khóe miệng đã lộ rõ sự châm chọc.
Cố Diễn cũng chỉ là một đứa trẻ được nhà họ Cố nhận nuôi.
Đối với họ, hắn chẳng khác gì một con ch.ó trung thành.
Năm đó, ba mẹ tôi bận rộn với công việc, không có thời gian quan tâm đến Cố Vãn Ninh, cô ta khóc lóc vì cảm thấy quá cô đơn.
Thế là bọn họ mới đến cô nhi viện, tiện tay chọn đại một đứa về làm bạn chơi cùng cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có thể nói, Cố Diễn có được cuộc sống như ngày hôm nay, chỉ vì một cái chỉ tay tùy hứng của Cố Vãn Ninh năm đó.
Trong lòng hắn, cô ta gần như là ánh trăng sáng, là tín ngưỡng không thể chạm tới.
Thế nên, ngay cả khi Cố Vãn Ninh gây ra tai nạn c.h.ế.t người, khóc lóc hỏi hắn phải làm sao—
Cố Diễn chạy đến hiện trường, chỉ liếc nhìn Hạ Dự An đang nằm trong vũng m.á.u một cái, sau đó ôm lấy Cố Vãn Ninh dỗ dành:
“Đừng sợ, chỉ là một mạng người thôi, bọn chúng nghèo rớt mồng tơi, vứt cho chút tiền là xong chuyện.”
Sau đó, để bảo vệ hình tượng hoàn mỹ của Cố Vãn Ninh, hắn đã dùng mọi thủ đoạn, quyền lực để xóa sạch dấu vết của vụ tai nạn này.
Thế giới này có một bàn tay vô hình, luôn mở đường cho nam nữ chính, chỉ để cho những khán giả vô hình kia thấy rằng—
Tình yêu của họ điên cuồng, thuần khiết và cảm động đến nhường nào.
Tôi im lặng một lúc.
Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, tôi lại mỉm cười, đặt phần tôm đã bóc vỏ vào chén của hắn:
“Anh ơi, cảm ơn anh và mẹ đã cùng ăn cơm với em.
“Bây giờ anh có thể mắng em rồi, em nhất định sẽ không cãi lại.”
Cố Diễn thậm chí chẳng thèm nhìn tôi, chỉ hờ hững buông một câu:
“Thần kinh.”
Tôi giả vờ vui mừng:
“Anh chỉ mắng có một câu thôi sao? Vậy sau này nếu anh còn muốn mắng, em nhất định sẽ cãi lại đấy nhé.”
Cố Diễn không buồn đáp lại, mặt vô cảm bước thẳng lên lầu.
Mà ngay phía sau hắn, đạn mạc đang cuộn trào dữ dội:
【Bảo sao ai cũng thích trà xanh, kiểu nữ phụ như này, không hiểu sao tôi lại thấy thích ghê!】
【Nhìn Cố Diễn vừa ghét vừa không làm gì được cô ấy mà buồn cười quá hahaha.】
【Có hơi mong chờ cảnh nữ chính sống lại rồi đấu với nữ phụ nhỉ.】
Phải đấy!
Cố Vãn Ninh.
Tôi cũng rất mong chờ cảnh cô sống lại, để tôi tự tay g.i.ế.c cô một lần nữa!