Thiên La

Chương 109: Phùng Thiệu





Nếu cứ để đám người ngoài kia tiếp tục bàn tán thì sớm muộn danh dự của Lâm Phong cũng bị ảnh hưởng, một khi đã mất đi danh tiếng thì con đường tài lộ nửa bước cũng khó đi.

Động đến Lâm Phong thì có thể thương lượng nhưng động đến linh thạch của hắn thì không thể bỏ qua, nói về âm mưu quỷ kế thì trên đời này mấy ai qua được lão đầu.

Sau khi tìm được phương pháp giải quyết, Lâm Phong chuẩn bị hành động thì nhìn thấy Phong Viêm chạy đến, bộ dáng của gian thương lúc đó vô cùng thê thảm, trên mặt còn có mấy vết bầm tím, không cần suy nghĩ cũng biết là ai động thủ.

Đúng như Lâm Phong dự đoán, sau khi Phong Thanh Thanh đi tìm hắn thì lập tức chạy tới chỗ Phong Viêm, không biết tỷ đệ tâm sự thế nào mà lại thành ra thế này.

- Tình nghĩa chị em chắc có bền lâu.

Lâm Phong cảm thán một câu sau đó nói với Phong Viêm kế hoạch của lão đầu, tin đồn một khi đã truyền đi thì không thể thu hồi, cách tốt nhất lúc này là làm lớn mọi chuyện, lúc đó sẽ có người nhảy ra giúp bọn hắn dọn dẹp.

Với thực lực của Phong gia, muốn tung ra vài tin đồn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chưa tới ba ngày, mấy tin đồn liên quan đến Lâm Phong gần như biến mất khỏi thánh thành, kế hoạch thành công ngoài mong đợi.

Lúc này, Lâm Phong và Lãnh Phi Dao đang tới chỗ của Hổ ca, hôm sau ngũ cung đại hội sẽ bắt đầu, hôm nay phải ăn chơi cho đã.

Hai người đứng đợi một lúc thì nhìn thấy Lý Thành Hổ từ bên trong khách điếm bước ra, phía sau còn có Huân Vũ, Lưu Khôi và một đám người mặt y phục Trường Hà Thánh Cung.

Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy tên to tướng trước mặt liền than phiền.

- Ngươi làm gì mà lâu vậy?

Lý Thành Hổ liếc nhìn Huân Vũ bên cạnh.

- Bọn ta phải đợi Huân Vũ tiểu thư chuẩn bị.

Lâm Phong nhìn Huân Vũ đứng đối diện, không hiểu sao càng nhìn càng thấy nàng xinh đẹp, không cách nào rời mắt.

Huân Vũ vẫn mặc hồng y như ngày thường, eo đeo trường kiếm, trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh xảo, làm nổi bật vẻ đẹp vốn có của nàng.

- Hừ.

Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tên sư đệ bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, nàng chỉ tay vào đám người bên cạnh Huân Vũ.

- Đám người đó là ai?

Lý Thành Hổ còn chưa kịp trả lời thì một tên trong số đám người phía sau đã tự bước lên giới thiệu.

- Tại hạ Phùng Thiệu, nội môn đệ tử Trường Hà Chiến Cung, tộc nhân dòng chính của Phùng gia, ngoài ra còn là…

- Ngươi là Phùng Thiệu?

Lãnh Phi Dao chưa đợi đối phương nói xong chợt hét lên, vẻ mặt vô cùng khoa trương.

- Ngươi thật sự là Phùng Thiệu sao?

- Chính là tại hạ.

Phùng Thiệu nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của đối phương, trên gương mặt xuất hiện nụ cười nhạt, thanh niên tài sắc song toàn như hắn thì nữ tử vừa gặp đã thích là chuyện bình thường, chỉ là hắn sẽ không để ý đến loại nữ tử bình thường.

Lâm Phong ở bên cạnh đang ngắm mỹ nữ thì bị tiểu sư tỷ làm giật mình, hắn nhỏ giọng hỏi.

- Sư tỷ quen với tên này hả?

- Không có.

Phi Dao dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Lâm Phong.

- Chẳng lẽ Huân Vũ tỷ tỷ không nói cho đệ biết về tên này sao?

- Tên này thì có liên quan gì đến Huân Vũ tỷ?

Lâm Phong còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Phùng Thiệu đã giúp Phi Dao giải thích.

- Tại hạ Phùng Thiệu là đạo lữ của Huân Vũ, mấy hôm nay đa tạ các vị đạo hữu đã thay ta chăm sóc cho nàng.

- Hả?

Phùng Thiệu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai tên đối diện, trong lòng đắc ý, có được một đạo lữ như Huân Vũ chính là mơ ước của hàng vạn thanh niên.

Chỉ là Phùng Thiệu chưa đắc ý được bao lâu, trên cổ đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh buốt, một thanh trường kiếm đã lặng lẽ đặt nơi đó, chủ nhân của thanh kiếm không ai khác chính là Liễu Huân Vũ.

- Ngươi còn nói lung tung thì đừng trách ta.

Đám người phía sau Phùng Thiệu vội xông tới ngăn cản Huân Vũ, vị thiếu chủ này mà có chuyện thì bọn chúng cũng không xong.

- Liễu tiểu thư, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng manh động.

- Vừa rồi thiếu gia chỉ là lỡ lời, không cố ý mạo phạm Liễu tiểu thư.

- Đúng vậy, bên trong thánh thành không thể động thủ được.

Lâm Phong vội bước tới ngăn cản, động thủ bên trong thánh thành là trọng tội, dù là đệ tử của Thánh Cung cũng sẽ bị trừng phạt.

- Huân Vũ tỷ, nơi này không thể động thủ hay là chúng ta ra ngoài thành giải quyết có được không?

- Không được.

Đám người phía sau Phùng Thiệu lập tức phản đối, bọn chúng biết sự lợi hại của Liễu Huân Vũ, một khi ra khỏi thánh thành, dù cả bọn xong lên cũng không giữ được cái mạng của Phùng Thiệu.

Huân Vũ thu lại trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Phùng gia.

- Đừng để hắn xuất hiện trước mắt ta.

- Huân Vũ, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy? Ta chính là hôn phu của nàng…

Phùng Thiệu còn chưa nói hết câu đã bị đám gia nhân kéo đi, lúc này cả đám đang đứng bên ngoài khách điếm, người ra kẻ vào liên tục nhưng Phi Dao lại cảm thấy không khí yên tĩnh đến đáng sợ, nàng nhỏ giọng hỏi.

- Tiểu Phong tử, có đi ăn nữa không?

- Đi, tất nhiên phải đi.

Người ta đã đào tới gốc tường rồi Lâm Phong sao có thể ngồi im được, nhất định phải tìm một cơ hội để nói rõ mọi chuyện với Huân Vũ.

Sau khi đám người Phùng gia rời đi, cả đám kéo nhau vào một tửu điếm sang trọng bên trong thành để ăn uống, chỉ là mỗi người một tâm sự, không ai có hứng để ăn.

Lâm Phong và Huân Vũ cả đoạn đường đều giữ im lặng, Phi Dao đã sớm biết chuyện của Phùng Thiệu nhưng tỷ tỷ không cho nàng nói, trong lòng lại lo tiểu sư đệ tức giận nên vẫn ngồi im.

Chỉ có Hổ ca là khổ nhất, nhìn một đống mỹ vị trước mặt lại không dám ăn, lỡ mấy tên này không ăn thì một mình Hổ ca không đủ linh thạch để trả hết bàn ăn này.

Đúng lúc này, Liễu Huân Vũ chợt đứng dậy, ánh mắt nhìn nam nhân đối diện.

- Đi theo ta.

- Đệ không đi.

Lâm Phong lắc đầu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ửng đỏ của Huân Vũ, trong lòng lại mềm xuống, cuối cùng cũng đi theo nàng.

Hai người thuê một căn phòng trống của tửu điếm, vừa bước vào phòng, Huân Vũ lập tức xoay người nhìn hắn.

- Lâm đạo hữu không có chuyện gì muốn hỏi sao?

- Không có.

- Thật sự không có?

Lâm Phong hít một hơi, nam nhân chân chính phải dám đối diện với sự thật, không thể cứ tránh né.

- Tỷ thật sự có hôn ước với tên dở hơi đó sao?

- Đúng vậy, Lâm đạo hữu có ý kiến?

- Đệ cảm thấy tên đó không được tốt, vừa ốm vừa lùn, ánh mắt gian xảo, bộ dáng tiểu nhân, không phải là loại nam nhân đáng tin tưởng.

Liễu Huân Vũ bước lại gần hắn, khoảng cách giữa hai người lúc này chưa đến một bước chân.

- Ta cũng nghĩ như đạo hữu.

- Thật sao?

- Đạo hữu nói xem, nam nhân như thế nào mới đáng để cho ta tin tưởng?

Lâm Phong đảo mắt, hắn nghĩ một lúc rồi nói.

- Phải là quân tử đỉnh thiên lập địa, chí hướng hơn người, tài đức song toàn, nhân trung long phượng, còn phải biết nhìn xa trông rộng, tốt nhất là biết luyện đan như vậy tỷ không phải lo chuyện thiếu đan dược lúc tu luyện...

Lâm Phong đang luyên thuyên chợt bị Huân Huẫn ngắt lời.

- Ta không cần một nam nhân đỉnh thiên lập địa, cũng không cần chí hướng xa vời.

Ánh mắt nàng kiên định nhìn nam nhân đối diện.

- Huân Vũ chỉ cần một nam nhân có thể cùng nhau bước qua đoạn đường còn lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ rời bỏ.