Lâm Phong nhìn nữ tử gần ngay trước mặt, hắn có thể thấy rõ sự chân thành bên trong ánh mắt của Huân Vũ, đại thủ vòng qua eo đối phương, dịu dàng ôm nữ tử vào lòng, nàng đã bày tỏ rõ ràng như thế nếu hắn còn không có phản ứng thì đúng là một tên đại ngốc.
- Chỉ cần đệ còn một hơi thở sẽ theo tỷ đến cùng trời cuối đất, trọn kiếp không rời.
Huân Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt ôn nhu, ngọc thủ dịu dàng ôm lấy hắn, tận hưởng cảm giác ấm áp trong lòng nam nhân.
- Nếu chàng dám lừa ta thì ta sẽ không tha cho chàng.
- Nếu ta lừa nàng thì cả đời này sẽ không kiếm được một khối linh thạch nào.
Hai người ôm nhau một lúc, Lâm Phong chợt nhớ đến một chuyện quan trọng.
- Cái tên Phùng gì đó thật sự có hôn ước với nàng sao?
- Đúng vậy, cũng vì chuyện này mà ta phải trốn đến Thương Vân.
Liễu Huân Vũ xuất thân từ Liễu gia, một trong những thế lực lớn nhất của Trường Hà Thánh Cung, thân phận của nàng không thua kém Lãnh Hàn Băng, chỉ là Liễu gia không giống với gia tộc bình thường.
Cho dù Huân Vũ là tộc nhân dòng chính nhưng nếu thức tỉnh huyết mạch thất bại thì địa vị của nàng cũng chỉ ngang với tộc nhân dòng phụ.
Phần lớn tộc nhân dòng chính của Liễu gia đều đã được định sẵn hôn ước ngay từ lúc nhỏ, nếu không thể thức tỉnh huyết mạch sẽ lập tức thực hiện liên hôn, khi đó Liễu gia không chỉ tiết kiệm được tài nguyên mà còn giữ vững liên kết với các đại tộc.
Nhưng khi Huân Vũ thành công thức tỉnh được huyết mạch, nàng sẽ trở thành tộc nhân được Liễu gia trọng điểm bồi dưỡng, có thể tự quyết định hôn ước của bản thân, thậm chí có cơ hội tiến vào cao tầng.
Liễu Huân Vũ ngẩn đầu nhìn Lâm Phong, nàng nhỏ giọng hỏi.
- Nếu ta thức tỉnh huyết mạch thất bại thì chàng có đến Liễu gia tìm ta không?
- Người ta thích là đệ nhất mỹ nhân Ảnh Nguyệt Đoàn, trọng tình trọng nghĩa, tài mạo song toàn, chứ không phải là thiên kim Liễu gia.
Lâm Phong chưa từng quan tâm đến chuyện quyền thế, nếu không hắn đã nhận lời làm nam sủng cho yêu nữ, lúc đó còn ai dám đắc tội với hắn, dù sao thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
- Vậy chàng có thích thiên kim của Lãnh gia không?
- Chuyện này…
Liễu Huân Vũ nhìn vẻ mặt giả vờ không hiểu của Lâm Phong, ngọc thủ của nàng khẽ tiếp xúc thân mật với phần thịt thừa ở eo hắn.
- Ta không quan tâm chàng và Hàn Băng có quan hệ như thế nào nhưng chàng tuyệt đối không được quên những lời hôm nay đã hứa với ta.
- Nàng thật sự không quan tâm sao?
Lâm Phong dứt lời thì phần eo truyền đến cảm giác đau nhói, không hiểu sao hắn lại có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy.
Khi Lâm Phong và Huân Vũ quay trở lại thì thức ăn trên bàn vẫn y nguyên, tiểu sư tỷ và Hổ ca vẫn ngồi im ở đó.
Lâm Phong nhịn không được hỏi.
- Hai người vẫn chưa ăn gì sao?
Phi Dao lập tức gật đầu.
- Đệ và Huân Vũ tỷ tỷ chưa trở lại sao bọn ta có thể ăn.
- Thật sao?
Lâm Phong nhìn Hổ ca ngồi đối diện, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, Huân Vũ mỉm cười, ánh mắt nhìn tô canh đang bốc khói nghi ngút.
- Thức ăn ở đây bảo quản thật tốt, lâu như vậy mà vẫn còn nóng.
- Đúng rồi, vấn đề chính là ở đây.
Lâm Phong liếc nhìn hai tên bên cạnh, lúc hắn và Huân Vũ rời đi thì thức ăn đã nguội, bây giờ bốc khói là sao?
Lãnh Phi Dao biết không thể giấu được chỉ có thể thành thật khai báo để nhận khoan hồng.
Trong lúc Lâm Phong và Huân Vũ đang gian díu với nhau thì Phi Dao và Hổ ca đã tranh thủ giải quyết một bàn thức ăn, sau đó gọi lại một bàn thức ăn y như lúc đầu.
- Tiểu Phong tử, tất cả là vì hai người ở trong đó lâu như vậy làm bọn ta đói muốn chết nên mới ăn trước một chút.
- Là một bàn, không phải một chút.
Huân Vũ nhìn vẻ mặt đáng thương của Phi Dao, giọng nói dịu dàng.
- Hôm nay để ta mời, muội cứ ăn thỏa thích.
- Đa tạ Huân Vũ tỷ tỷ.
Sau khi ăn xong, cả đám tiếp tục đi dạo bên trong thánh thành, đến khi trời tối thì trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi lễ khai mạc ngũ cung đại hội hôm sau.
Trong lúc cả Nam Hoang hướng về ngũ cung đại hội thì bên ngoài phong linh của Vô Cực Thánh Thành, một đám hắc y nhân đang tụ tập.
- Các ngươi hãy tận hưởng giây phút yên bình cuối cùng trước khi hắc ám hàng lâm, thần giáo sẽ thống trị cả đại lục, hắc hắc hắc…
Hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, nhật nguyệt chưa đổi ngôi, hàng vạn tu sĩ đã tập hợp bên ngoài đại môn Thánh Cung, chỉ đợi thánh môn mở ra thì bọn họ sẽ lập tức tràn vào.
Bên trong Vô Cực Thánh Địa, toàn bộ đệ tử tham gia thi đấu đã có mặt đầy đủ, từng đoàn người xếp thành hàng tiến về phía Chủ Cung, nơi sẽ diễn ra lễ khai mạc ngũ cung đại hội.
Nửa giờ trôi qua, đệ tử ngũ đại Thánh Cung đều đã vào vị trí, tổng cộng chỉ có vài trăm người nhưng bọn họ chính là tương lai của Nam Hoang trong vòng trăm năm tiếp theo.
Bên trong Chủ Cung đã được chia thành năm khu vực, mỗi Thánh Cung sẽ có một khu, Lâm Phong tiến về khu vực dành riêng cho đệ tử Cửu Huyền, nơi này chỉ đủ chỗ cho vài chục người.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn lên khán đài, nơi đó đã có khá nhiều tu sĩ, phần lớn là đệ tử Vô Cực Thánh Cung, bọn họ là chủ nhà nên không cần phải chờ thánh môn mở ra, bên cạnh đó còn có một số trường hợp ngoại lệ như Lãnh Phi Dao, Liễu Huân Vũ.
Lâm Phong nhìn về phía Huân Vũ, đây là cơ hội tốt để hắn thể hiện, một khi hắn nổi danh thì chuyện cầu thân với Liễu gia sẽ trở nên dễ dàng hơn.
- Hài…
Trong lúc Lâm Phong đang tính chuyện chung thân đại sự thì nghe được tiếng thở dài của lão đầu.
- Lão đầu có chuyện gì sao?
- Không có gì, lão phu chỉ là có chút hoài niệm.
Ở thời của lão, lúc nhân tộc thịnh thế, số lượng thiên tài của một đại thế lực còn nhiều hơn cả ngũ cung cộng lại, mỗi lần tổ chức đại hội như là quần long hội tụ.
Lâm Phong tốt bụng an ủi lão đầu.
- Lão đừng thở dài nữa, chuyện đã qua rồi không thể trở lại, thế sự vô thường, biết đâu một ngày nào đó nhân tộc lại mở ra một thời kỳ thịnh thế.
- Với tình hình linh mạch hiện tại, e là không thể.
- Thịnh rồi sẽ suy, mạnh rồi sẽ yếu, hưng rồi sẽ phế, được rồi sẽ mất, đó là quy luật không thể thay đổi, nhưng mà vật cực tất phản, ta tin có một ngày nhân tộc sẽ trở lại huy hoàng như lúc trước.
Lão đầu nghe Lâm Phong nói, ánh mắt ẩn hiện kinh ngạc, rõ ràng là Lâm Phong nhưng sao cảm giác nó lạ lắm.
- Tiểu tử ngươi có phải đêm qua luyện công quá độ không?
- Nhân sinh ai cũng phải trưởng thành, có lẽ đã đến lúc lão truyền hết kinh nghiệm cho ta.
- Cút.
Đối diện với Cửu Huyền là Trường Hà, ở chỗ Lâm Phong có thể nhìn thấy rõ vị trí của Nam Cung Như Mộng, nàng chính là đối thủ lớn nhất của hắn trong đại hội lần này.
Không chỉ có Lâm Phong mà phần lớn đệ tử có mặt ở Chủ Cung đều hướng ánh mắt về phía Trường Hà để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Nam Hoang Nhị Mộng.
Nam Cung Như Mộng khoác lên mình trường bào đan đạo, che đi phần lớn cơ thể hoàn hảo, chỉ để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, dù đối mặt với hàng ngàn ánh mắt nhưng nàng vẫn giữ được vẻ ung dung không chút dao động.