Phí nhiệm vụ là năm khối hạ phẩm linh thạch, theo lịch trình thì ba ngày nữa sẽ tập trung ở phía bắc Thương Vân Thành.
- Tiểu tử ngươi thật sự muốn đi săn Tam Vĩ Thanh Ngưu?
- Đúng vậy.
- Lão phu cảm thấy ở nhà luyện dược tề sẽ kiếm được nhiều linh thạch hơn.
- Linh thạch chỉ là vật ngoài thân, thực lực mới là thứ quan trọng nhất, lần này ta đi không phải vì linh thạch mà là vì gia tăng thực lực của bản thân, lão hiểu không?
Bạch bào lão đầu im lặng một lúc rồi thở dài.
- Lão phu vừa nghĩ ra vài thứ tốt giúp tiểu tử ngươi kiếm được không ít linh thạch, xem ra lão phu đã làm chuyện thừa thãi.
- Tiểu bối biết cao nhân như tiền bối làm chuyện gì cũng có nguyên nhân và mục đích, xin tiền bối rộng lòng chỉ giáo, tiểu bối sẵn sàng lắng nghe.
- Lão phu có một môn Trảm Phong Quyết rất hợp với tiểu tử ngươi, có muốn luyện không?
- Trảm Phong… chém gió sao?
Lâm Phong tiếp tục tìm kiếm nhiệm vụ, hắn và lão đầu ở chung nhà, ngủ chung giường lâu như vậy đã sớm hiểu được tâm tư đối phương, lão chỉ nói câu đầu là hắn đã hiểu câu sau.
Ngày tiếp theo, Lâm Phong dịch dung đến Vạn Bảo Các, mục tiêu lần này không chỉ có linh thạch mà còn có nguyên liệu luyện chế Thanh Lân độc dược dùng để săn Tam Vĩ Thanh Ngưu.
Lâm Phong tiến vào chưa được bao lâu thì Chu quản lý đã xuất hiện, khóe miệng lão lúc nào cũng treo một nụ cười thân thiện.
- Đại sư, mấy hôm nay vẫn khỏe chứ?
- Ăn tốt, ngủ tốt, luyện dược tốt.
Lâm Phong lấy ra một túi trữ vật đưa cho lão, Chu Thất chỉ kiểm tra số lượng còn chất lượng thì trực tiếp cho qua, lão cũng lấy ra một túi trữ vật đưa cho đối phương.
- Đây là số huyền cấp thú cốt mà bản các đã chuẩn bị cho đại sư.
Bên trong túi trữ vật có gần trăm bộ huyền cấp thú cốt, sau khi trừ đi tính lại thì Lâm Phong còn thừa khoảng hai ngàn khối hạ phẩm linh thạch.
- Chỉ là huyền cấp đã tốn bao nhiêu đây linh thạch, không biết lên địa cấp sẽ như thế nào.
Thực Cốt Pháp Tiễn đốt linh thạch khủng khiếp như vậy hèn gì có ít tu sĩ luyện chế, ngoại trừ đan sư ra chắc chỉ có các đại thế lực là đủ điều kiện.
Bây giờ Lâm Phong có thể miễn cưỡng xem là đan sư, linh thạch kiếm được cũng thuộc hàng dư dả nhưng vẫn cảm giác thốn không chịu nổi, nếu là tu sĩ bình thường như trước kia có lẽ đã sớm bị hút khô.
- Đa tạ Chu quản lý.
- Đại sư không cần đa lễ, đây chỉ là chuyện nhỏ.
- Ta còn có một chuyện muốn nhờ Chu quản lý giúp đỡ.
Lâm Phong lấy ra sừng của Độc Giác Thú đưa cho Chu Thất, còn về yêu đan thì lão đầu nói muốn giữ lại nên tạm thời không dùng đến.
Chu Thất nhìn cái sừng lớn trong tay, ánh mắt lành nghề vừa liếc qua đã nhận ra lai lịch của thứ này.
- Sừng của Độc Giác Thú huyền cấp đỉnh phong hơn nữa còn là loại có yêu đan, đúng là một thứ tốt.
- Ta muốn nhờ Vạn Bảo Các đấu giá giúp thứ này.
- Không thành vấn đề, giá trị yêu giác ít nhất cũng ba ngàn khối linh thạch hạ phẩm, lão phu sẽ đưa trước linh thạch, số còn lại sau khi đấu giá thành công sẽ đưa hết cho đại sư.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt tự tin của Chu Thất, thầm nghĩ lão đầu này đúng là hào phóng, lỡ như đấu giá không tới ba ngàn khối linh thạch hạ phẩm, lúc đó không biết lão có đòi linh thạch lại hay không.
- Mặt kệ, có đòi thì lão tử cũng không trả.
Nghĩ tới đây Lâm Phong lập tức gật đầu.
- Thành giao.
Chu Thất sai người mang sừng của Độc Giác Thú cất đi, lão lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Lâm Phong, bên trong là ba ngàn khối linh thạch hạ phẩm.
- Đại sư, lão phu còn có một chuyện muốn thương lượng với ngài.
- Chuyện gì?
- Lão phu có một người quen muốn mua dược đơn của Long Nguyên dược tề, không biết ý của đại sư thế nào.
- Chuyện này…
Lâm Phong nhíu mày, hắn nghe nói công thức dược tề rất trân quý, người muốn mua thứ này chắc cũng là đan sư, tốt hơn là không nên đắt tội nhưng hắn không biết giá cả thì làm sao thương lượng?
Một đan sư mà đi hỏi người khác giá cả dược phương thì quê chết đi được.
- Tiền bối, bây giờ phải làm sao đây?
- Ngươi tự mà quyết định.
- Như vậy không tốt lắm đâu, dù sao công thức dược tề là của tiền bối, tiểu bối nghĩ chuyện này phải để tiền bối quyết định.
- Bán.
Lâm Phong nghe giọng nói dứt khoác của lão đầu thì nhịn không được hỏi.
- Lỡ như tên nào đó có được công thức này sau đó cạnh tranh với chúng ta thì sao?
- Chỉ là vài công thức đơn giản lão phu không thiếu, hơn nữa người mua chưa chắc là đan sư, có thể là một thế lực nào đó.
- Tiền bối đúng là cao nhân, ngay cả người nào mua cũng đoán ra được.
- Tiểu tử ngươi không biết động não sao?
Lâm Phong có hai loại dược tề nhưng vì sao đối phương chỉ muốn mua một loại, hơn nữa còn là loại luyện thể chứ không phải loại bảo mạng, rõ ràng là muốn bồi dưỡng thế lực.
Lâm Phong bị lão khinh bỉ nhất thời không phục.
- Lỡ như bọn họ không đủ linh thạch thì sao?
- Ngươi nghĩ một tên tu sĩ bình thường có thể nhờ quản lý của Vạn Bảo Các mở lời không?
- Tiền bối anh minh, vậy giá cả thế nào?
- Năm vạn linh thạch hạ phẩm, năm viên huyền cấp yêu đan, năm gốc huyền cấp linh dược.
Lâm Phong nghe lão đầu nói đến ngẫn người, phải mất thời gian vài hơi thở mới lấy lại được bình tĩnh, đại thủ nắm chặt, cố gắng áp chế linh lực vẫn đang hỗn loạn bên trong cơ thể.
Huyền cấp yêu đan có giá dao động từ năm ngàn đến một vạn khối hạ phẩm linh thạch mỗi viên, huyền cấp linh dược thì khoảng vài ngàn khối linh thạch hạ phẩm mỗi gốc.
Nếu chốt thành công đơn hàng này thì Lâm Phong có thể thu được cả chục vạn hạ phẩm linh thạch, một con số có nằm ngủ hắn cũng không dám mơ đến.
Gương mặt Lâm Phong bị mặt nạ che khuất nên Chu Thất không biết được tâm tình đối phương thế nào, lão chỉ có thể im lặng đứng một bên chờ đợi.
Lâm Phong mất một lúc để khôi phục hình tượng ngầu lòi của mình, giọng nói lạnh nhạt không màng thế sự vang lên.
- Được rồi, mười vạn à nhầm năm vạn linh thạch hạ phẩm, năm viên huyền cấp yêu đan cùng với năm gốc huyền cấp linh dược, ba ngày sau ta sẽ quay trở lại.
- Lão phu sẽ giúp đại sư chuyển lời.
Chu Thất không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, đối với một thế lực như Thánh Cung thì chắc chắn không thiếu linh thạch và linh dược, yêu đan tuy hiếm có nhưng không khó tìm, thời gian ba ngày chắc là không thành vấn đề.
Lâm Phong vừa rời đi, Chu Thất liền bước vào một căn phòng khác, bên trong có hai thanh niên đang chờ đợi lão.
Ngạo Phong vừa nhìn thấy Chu Thất vội đứng lên đón tiếp.
- Chu quản lý, mọi chuyện thế nào rồi?
- Đối phương đã ra giá, có được hay không phải xem vào các vị.
- Chỉ cần giá cả hợp lý, nhất định không thành vấn đề.
Chu Thất gật đầu, đệ tử Thánh Cung làm việc quả nhiên quyết đoán, lão mang toàn bộ yêu cầu của Lâm Phong nói ra, Ngạo Phong nghe xong thì hành lễ.
- Đa tạ Chu quản lý giúp đỡ.
- Lão phu chỉ thuận tiện nói vài câu, cũng không tính là giúp được gì.
Chu Thất dứt lời liền xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ Ngạo Phong, lần này đối phương ra giá vẫn là nằm trong dự tính của Thánh Cung.
Đồ Tân chợt lên tiếng.
- Tên đan sư này ra giá cũng cao thật, bao nhiêu đó tài nguyên đủ cho chúng ta tu luyện vài năm.
- Chừng ấy linh thạch sao có thể so với lợi ích mà dược tề mang lại.
- Nhưng mà bây giờ chúng ta không có đủ yêu đan, trở lại thánh cung phải mất cả tháng đi đường.
Ngạo Phong mỉm cười tự tin.
- Ta biết một nơi có yêu đan.
- Là nơi nào?
- Hàn Băng sư tỷ.
Lãnh Hàn Băng không chỉ là chân truyền đệ tử của Thánh Cung mà còn là thiên chi kiêu nữ của Lãnh gia, tài nguyên trong tay của nàng không phải loại đệ tử bình như bọn chúng có thể so sánh.
- Oah ha ha ha ha…
Tiếng cười nham nhỡ vang vọng khắp căn phòng, chỉ cần nghĩ tới cả chục vạn linh thạch sắp vào tay thì Lâm Phong không cách nào ngăn được cảm giác hưng phấn dâng trào.
Mấy tháng trước, Lâm Phong còn là một tên tán tu vô danh tiểu tốt, mỗi ngày kiếm được nhiều nhất là mười mấy khối linh thạch hạ phẩm, đùng một cái liền có mười vạn linh thạch chẳng khác gì người thường trúng jackpot, hỏi các người có cười không?
- Tiểu tử ngươi định khi nào xuất phát đến Thất Tinh Thành?
- Đợi ta diệt xong đàn Tam Vĩ Thanh Ngưu sẽ xuất phát.
- Lão phu cảm thấy ngươi không nên đi săn yêu ngưu, tốt nhất là bây giờ xuất phát luôn.
Lâm Phong lắc đầu.
- Làm người phải biết trung, tín, lễ, nghĩa, đã nói thì phải làm.
- Lần trước tiểu tử ngươi suýt bị Huyết Nhãn Lang đuổi giết, sau đó còn bị Thanh Lân Xà vây giết, mấy đàn yêu thú này hình như xung khắc với ngươi.
- Nghe cũng có lý.
Mỗi lần Lâm Phong đi săn yêu thú với số lượng lớn đều bị bọn chúng đánh cho bỏ chạy, đó là còn chưa kể đến lần bị Hắc Mộc Thử đuổi giết, giờ nghĩ lại vẫn thấy lạnh người.
- Quá tam ba bận, chắc lần này không sao đâu.
- Lỡ có chuyện gì thì sao?
- Nè, lão không nói được câu nào tốt hơn sao? Niềm tin vững như núi của ta sắp bị lão đào sụp rồi đó.
Lão đầu vẫn nói với giọng điệu thản nhiên.
- Ngươi mà chết thì ai đưa lão phu đến Khe Nứt, đến Quỷ Lâm, đến linh mạch…
Lâm Phong chợt nhận ra lão đầu là một thành phần cuồng du lịch, có lẽ lão tịch mịch hơn mấy chục vạn năm nên giờ muốn đi cho thỏa thích.
- Nè lão đầu, ta biết một nơi rất thú vị, lão có muốn đi thử không?
- Nơi nào?
- Nơi đó có thể xem là một trong những nơi khởi nguồn của nhân tộc, ẩn chứa bí mật to lớn của thiên địa, có thể gọi là nơi sinh mệnh khởi nguyên.
- Có nơi như vậy sao?
Lão đầu lập tức động tâm, cho dù là mấy chục vạn năm trước thì lão cũng chưa từng nghe nói có một nơi huyền diệu như vậy.
- Tiểu tử ngươi không phải đang lừa lão phu đấy chứ?
- Ta là người trung, tín, lễ, nghĩa, tuyệt đối không lừa gạt trưởng bối nhưng mà nơi này rất nguy hiểm, một khi tiến vào rất dễ sa đọa, có thể không rút ra được.
- Nếu thật sự có nơi như vậy chỉ cần tiểu tử ngươi dẫn lão phu tới đó, lão phu sẽ cho ngươi một bộ thân pháp.
- Giờ đi luôn.
Lâm Phong lập tức phóng xuống giường, nhìn ra bên ngoài thì thấy trời vẫn còn sáng, hắn khẽ lẩm bẩm.
- Không biết nơi đó bây giờ đã mở cửa chưa.
- Ngươi nói nơi đó ở trong thành sao?
- Đúng đó, chẳng lẽ lão không biết trong Thương Vân Thành cũng có Hồng Tụ Lâu sao?
- Cút.
Lão đầu im lặng một lúc, sau đó thì lặng mất tăm, không biết tâm tình của lão lúc này thế nào.
Ba ngày trôi qua, trời vừa hừng đông thì Lâm Phong đã khởi hành đến Vạn Bảo Các, hôm nay phải tranh thủ thời gian, sau khi giao dịch xong thì hắn còn phải chạy tới chỗ Ảnh nguyệt Đoàn.
Dù là ngày hay đêm thì Vạn Bảo Các vẫn hoạt động, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chào đón khách hàng, phong cách làm việc không chê vào đâu được, Lâm Phong vừa tới nơi liền được đưa vào phòng tiếp đón.
Không lâu sau, Chu Thất cùng với hai thanh niên và một nữ tử tiến vào, so với Lâm Phong thì hai thanh niên này có phần anh tuấn hiên ngang, phù hợp với trung, tín, lễ, nghĩa hơn.
Nữ tử xinh đẹp vô cùng, dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan hoàn mỹ, đặc biệt là đôi mắt linh động của nàng tạo nên vẻ đẹp hoạt bát, đáng yêu.
- Nữ tử này sao nhìn quen thế nhỉ?
Lâm Phong nhớ lần trước đi săn Thực Thi Thú cũng gặp phải một nữ tử, tuy nàng đã che đi gương mặt nhưng chỉ cần nhìn vào thân hình thì hắn dám chắc đó là một mỹ nữ tuyệt thế.
Chu Thất mỉm cười nhìn Lâm Phong.
- Đại sư, đây là người muốn mua công thức dược tề của ngài, lần trước lão phu đã giới thiệu qua.
- Ta biết rồi.
Lâm Phong nhìn hai thanh niên đối diện.
- Điều kiện ta đã đưa ra, không thể thương lượng.
- Điều kiện đại sư đưa ra rất hợp lý.
Ngạo Phong lấy ra hai cái túi trữ vật đưa cho đối phương.
- Thứ đại sư cần đều ở bên trong.
Lâm Phong cẩn thận kiểm tra vài lần, bên trong túi trữ vật thứ nhất có cả núi linh thạch, đủ để chất đầy căn phòng của hắn.
Cả cuộc đời Lâm Phong chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy, nếu không vì giữ cái hình tượng ngầu lòi này thì bây giờ hắn chỉ muốn lập tức trở về phòng nhìn cho sướng mắt.
Bên trong túi trữ vật thứ hai là năm viên huyền cấp yêu đan và năm gốc huyền cấp linh dược, khí tức mỗi viên yêu đan đều kém xa yêu đan của Độc Giác Thú.
Lâm Phong lấy ra công thức dược tề đã qua sửa đổi đưa cho đối phương, hiệu quả vẫn như cũ chỉ là thành phần dược liệu đắt hơn một chút, lỡ như sau này có cạnh tranh thì hắn vẫn chiếm ưu thế.
Ngạo Phong cầm lấy dược đơn, ánh mắt thoáng hiện vẻ vui sướng, nhiệm vụ lần này xem như hoàn thành thuận lợi.
Đúng lúc này một giọng nói lảnh lót như chim hót truyền tới.
- Ngạo sư huynh, chúng ta cứ thế mà đi sao? Lỡ như dược đơn của hắn là giả thì sao?
- Lãnh sư muội, không được nói lung tung.
Ngạo Phong vội ngăn lại, sao hắn lại quên mất bên cạnh còn có một tai tinh thế này? Lỡ chọc tức tên đan sư này khiến đối phương đổi ý thì thảm.
Lãnh Phi Dao bĩu môi.
- Ta đâu có nói sai, nếu dược đơn có vấn đề thì không phải chúng ta sẽ bị trách tội sao?
- Có trách thì cũng trách bọn ta, đâu liên quan tới ngươi.
Ngạo Phong thầm mắng trong lòng, sai lầm lớn nhất trong đời của hắn chính là đưa vị sư muội này đi cùng.
- Tiểu muội không hiểu lý lẽ, đại sư đừng để ý.
- Không sao, ta không chấp nhất nữ hài.
- Ngươi nói ai là nữ hài? Có dám nói lại một lần nữa không?
Lâm Phong nhíu mày, nếu không phải vì thân phận ngầu lòi này thì hắn đã xả nha đầu này một trận, lão tử nhịn.
- Ta tạm thời ở nơi này một thời gian, có vấn đề gì thì đến tìm ta.
Chu Thất hướng về phía Ngạo Phong gật đầu, vị đại sư này đã nhờ Vạn Bảo Các đấu giá nên chắc chắn vẫn còn ờ lại nơi này.
Ngạo Phong thấy vậy cũng yên tâm hơn.
- Đã làm phiền đại sư.
- Hừ.
Lâm Phong liếc nhìn nữ hài một cái rồi rời đi, Lãnh Phi Dao lập tức đuổi theo nhưng nửa đường bị cản lại, nàng không thể dùng võ lực chỉ có thể dùng võ mồm.
- Có giỏi thì đứng lại đấu với bổn cô nương một trận, có ngon thì đừng đi.
- Lãnh sư muội, nếu muội còn nói lung tung thì ta sẽ nhờ Lãnh sư tỷ đến giải quyết.
- Muội chỉ thuận miệng nói vài câu, mọi người cứ xem như ta nói linh tinh là được.
Lãnh Phi Dao vừa nghe nhắc đến tỷ tỷ lập tức thay đổi thái độ, vừa rồi còn muốn liều mạng với Lâm Phong, thoáng cái đã trở thành bộ dáng ngoan hiền vô hại.
Đừng nhìn tỷ tỷ của nàng lạnh lùng ít nói mà khinh thường, lần trước yêu nữ kia chọc tỷ tỷ tức giận, cuối cùng hai bên đánh một trận long trời lở đất, ngay cả trưởng lão đang bế quan cũng phải chạy ra ngăn lại, giờ nghĩ đến vẫn thấy sợ.
Ngạo Phong cũng chỉ nói miệng chứ không dám làm, trong số đệ tử của Thánh Cung thì Lãnh Hàn Băng chính là một khối băng không ai dám đụng tới.