Tỷ lệ của Lâm Phong rất phong phú, lọt vào top 10 là 1 ăn 2, top 3 là 1 ăn 3, trở thành đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang thì 1 ăn 5.
Nếu Lâm Phong đánh bại Nam Cung Như Mộng chẳng khác nào tặng không cho yêu nữ 4500 vạn trung phẩm linh thạch, càng nghĩ càng không cam lòng.
Sau khi dùng 100 vạn trung phẩm linh thạch đặt cho bản thân, Lâm Phong ném thêm một ít linh thạch vào ô của Tuệ Vân sư tỷ, tỉ lệ của sư tỷ cũng tương tự với tỉ lệ của hắn.
Vừa ném linh thạch xong, Lâm Phong cảm giác có gì đó không đúng, hắn xoay người lại thì gặp phải ánh mắt dọa người của tiểu sư tỷ.
- Có chuyện gì sao?
- Đệ đúng là một tên vô sỉ.
Lúc nãy Phi Dao vì nghe lời Lâm Phong nên đã đặt hết toàn bộ linh thạch cho tỷ tỷ, bây giờ nàng chỉ còn một ít linh thạch để phòng thân.
Phong Viêm cũng lấy ra một túi trữ vật ném vào ô của Tuệ Vân, lần này hắn lại kiếm thêm một mớ kha khá.
Hôm sau, ngũ cung đại hội chính thức bắt đầu, hàng vạn tu sĩ đã có mặt ở Chủ Cung từ sớm, Lâm Phong vừa đến đại môn đã nghe thấy tiếng hò hét từ bên trong truyền ra.
- Hi vọng là bên trong vẫn còn chỗ trống.
- Còn không phải do đệ chậm chạp không chịu đi sao?
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ bên cạnh, nghe nói để chuẩn bị cho trận thi đấu hôm nay, Vô Cực Thánh Cung đã biến một phần diện tích của Chủ Cung thành đại trận, số chỗ ngồi bị thu hẹp đi không ít.
Lâm Phong vốn không muốn đi, hắn nghe nói ngũ cung đại hội lần trước Cửu Huyền chỉ xếp thứ tư trong phần thi trận đạo, quan trọng là hôm nay cả Hàn Băng và Huân Vũ đều không tới.
Đúng như dự đoán, bên trong Chủ Cung đã chật kín chỗ, cả hai bon chen một lúc cuối cùng cũng tìm được vài chỗ trống.
Lúc này toàn bộ đệ tử tham gia thi đấu đều đã có mặt, bọn họ đang lắng nghe lão chấp sự thông báo quy tắc.
Thử thách lần này là Ngũ Môn Vạn Linh Đại Trận, cái tên đã nói lên tất cả, đại trận có ngũ môn, mỗi cung sẽ tiến vào từ một cửa, bên trong đại trận có một vạn cái tiểu trận với đầy đủ cấp độ từ hoàng cấp đến địa cấp.
Tâm trận đặt hai cái kim bài, nhiệm vụ của đệ tử tham gia thi đấu là dùng mọi cách để lấy được kim bài, khi cả hai kim bài được lấy xuống thì đại trận sẽ tự đóng lại.
Hai đội giành được kim bài sẽ tiến vào vòng tiếp theo, ba đội còn lại sẽ dựa vào số tiểu trận phá được và thời gian phá trận để xác định thứ hạng.
Phần thưởng của ngũ cung đại hội lần này không chỉ có bảo vật mà còn có danh ngạch tiến vào Vô Cực bí cảnh.
Đội xếp thứ nhất sẽ giành được 25 danh ngạch, đội xếp thứ hai có 20 danh ngạch, đội xếp thứ ba có 15 danh ngạch, đối xếp thứ tư có 10 danh ngạch và đội đứng cuối cùng chỉ có 5 danh ngạch.
Sau khi công bố nội quy, tất cả đệ tử tham gia thi đấu hướng về phía một ngọn cự sơn bước đến, Ngũ Môn Vạn Linh Đại Trận bao trùm cả ngọn sơn phong, hai tấm kim bài được đặt trên đỉnh núi.
Lâm Phong nhìn ngọn cự sơn cách đó vài dặm, với thị lực của hắn hoàn toàn không nhìn thấy cảnh vật trên núi chứ đừng nói đến xem mấy thanh niên kia thi đấu.
- Biết vậy ở nhà cho khỏe.
- Ngốc tử, mau nhìn bên kia kìa.
Lãnh Phi Dao chỉ vào trung tâm của Chủ Cung, nơi đó một lão đầu đang lơ lửng trên không, trước mặt lão là một tờ pháp chỉ.
- Đi…
Lam quang lóe sáng, năm mặt gương lớn xuất hiện trên không phản chiếu hình ảnh của đệ tử ngũ cung tham gia thi đấu, khung hình sắc nét, sống động đến từng giây.
Lúc này cả năm đội đã tiến vào Ngũ Môn Vạn Linh Đại Trận, phần lớn tiểu trận ở chân núi đều là hoàng trận nên tốc độ phá giải vô cùng nhanh, chưa đến nửa giờ thì gần như đệ tử ngũ cung đã tiến vào khu vực huyền trận.
- Mau nhìn, Ngự Thú Thánh Cung đã tiến vào huyền trận.
- Quá ghê gớm.
Dương Phi dẫn đầu đệ tử Ngự Thú Thánh Cung tiến thẳng vào khu vực huyền trận, tốc độ phá trận của tên này vô cùng khủng khiếp, ngay cả lão đầu cũng tán thưởng.
- Tuy số lượng thiên tài không thể so với lúc thịnh thế nhưng chất lượng vẫn ổn.
Phía sau Ngự Thú Thánh Cung là đệ tử của Vô Cực Thánh Cung, tiếp đến là Cửu Huyền, Âm Dương và cuối cùng là Trường Hà.
Bây giờ Lâm Phong đã hiểu vì sao Huân Vũ không chịu đến, trình độ trận đạo của Trường Hà Thánh Cung yếu đến đáng thương, tứ cung đã tiến vào huyền trận mà bọn họ vẫn dậm chân ở hoàng trận.
Ngũ Môn Vạn Linh Đại Trận biến ảo khôn lường, muốn phá trận cần phải hợp sức của toàn bộ đệ tử chứ không phải dựa vào sức lực của một người.
Tương tự như đại trận, Thánh Cung muốn phát triển phải dựa vào một thế hệ chứ không phải một vài cá nhân, cho nên mỗi đệ tử phải biết tự giác, sống và làm việc theo thánh quy, chung tay xây dựng vào bảo vệ Thánh Cung, tất cả vì một tương lai tươi sáng, đây chính là thông điệp mà Vô Cực Thánh Cung muốn gửi đi.
Một canh giờ trôi qua, đệ tử Ngự Thú Thánh Cung dẫn đầu xông thẳng vào địa trận, thứ tự của ngũ cung vẫn chưa có sự thay đổi, tiếp tục thế này thì Ngự Thú và Vô Cực sẽ giành vé vào vòng sau.
Bên trên khán đài vẫn là thanh âm cổ vũ cuồng nhiệt, phần lớn đến từ vị trí của đội chủ nhà.
- Mau nhìn có một tên bị tóm rồi kìa.
Đệ tử Trường Hà Thánh Cung vừa tiến vào địa trận thì một tên đã bị yêu thụ bắt đi, từ 10 người chỉ còn lại 9 người.
Thời gian dần trôi, ngoại trừ Ngự Thú Thánh Cung thì tứ cung còn lại đều bị mất người, thê thảm nhất là Âm Dương Thánh Cung, sau nửa giờ chạy loạn bên trong địa trận thì nhân số chỉ còn lại một nửa.
Lúc này đệ tử Cửu Huyền đang bị một bầy dã trư rượt đuổi, một tên đệ tử Trường Hà bị yêu cầm tha đi, hai tên đệ tử Vô Cực sa vào đầm lầy.
Đệ tử Ngự Thú Thánh Cung vẫn thẳng tiến đỉnh núi, cho đến giờ chỉ có bọn họ là bảo toàn được nhân số, trình độ trận pháp hoàn toàn vượt trội so với tứ cung.
Một thanh niên của đội chủ nhà không nhịn được mà cảm thán.
- Không biết bọn chúng ăn gì mà lợi hại vậy?
- Trận pháp là nghề của bọn chúng mà.
- Cũng đúng.
Ngự Thú Thánh Cung chuyên dùng trận pháp để bắt giữ yêu thú, mấy thanh niên này thường dùng yêu thú đã thuần hóa đi dụ yêu thú khác tiến vào đại trận, cho nên ngoài khả năng ngự thú thì trình độ trận pháp cũng đạt đến cảnh giới thượng thừa.
Hai canh giờ trôi qua, Dương Phi xuất hiện ở đỉnh núi, thu lấy tấm kim bài đầu tiên, sau đó đến lượt đệ tử Vô Cực Thánh Cung thu lấy tấm kim bài còn lại, vòng đầu tiên của trận đạo đến đây là kết thúc.
Ngự Thú và Vô Cực sẽ bước vào vòng tiếp theo, Cửu Huyền xếp thứ ba, Âm Dương xếp thứ tư và cuối cùng là Trường Hà.
Đêm đến, bên trong khu vực dành cho đệ tử Trường Hà Thánh Cung, Liễu Huân Vũ lặng lẽ đi theo một nữ tử, hai người đến trước một căn phòng thì dừng lại.
- Liễu tiểu thư mời vào trong.
Nữ tử vừa dứt lời liền rời đi, trước cửa phòng chỉ còn lại Huân Vũ, ngọc thủ đặt lên cánh cửa trước mặt, ánh mắt do dự.
Nửa giờ trước, trong lúc Huân Vũ tu luyện thì nhận được chỉ thị đến gặp một người, lúc nhận được chỉ thị, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, trước giờ nàng và người đó chưa từng gặp nhau.