Sau khi đệ tử ngũ đại Thánh Cung đã ổn định vị trí, thánh môn chầm chậm mở ra, hàng vạn tu sĩ tràn về phía Chủ Cung, hôm nay bọn họ sẽ có cơ hội nhìn thấy những thiên tài ưu tú nhất Nam Hoang, không nhanh chân sẽ hết chỗ.
Chưa đến một canh giờ, toàn bộ khán đài đã chật kín người, không gian trang trọng lúc đầu đã trở nên vô cùng náo nhiệt, hàng vạn thanh âm bàn tán sôi nổi vang lên khắp nơi.
- Nhìn kìa, đó chính là Nam Cung Như Mộng, so với 5 năm trước còn xinh đẹp hơn.
- Nghe nói nàng đã đột phá bát đan, không biết có phải thật không?
- Lợi hại như vậy sao?
Tu sĩ thiên hạ đều cho rằng cửu đan là cực hạn của đan đạo, chỉ cần đột phá thêm một lần nữa thì Nam Cung Như Mộng sẽ là đan sư đầu tiên ở Nam Hoang chạm đến cực hạn.
Một thanh niên chỉ về phía Cửu Huyền Thánh Cung.
- Các ngươi nhìn thấy nữ tử ngồi ở hàng đầu không?
- Ta nhớ không lầm hình như nàng là Lãnh Hàn Băng.
- Không sai, nghe nói sau khi Lý Định Nhất được thăng làm chấp sự, đệ nhất thiên tài Cửu Huyền Pháp Cung bây giờ chính là Lãnh Hàn Băng.
Tên thanh niên bên cạnh nhíu mày.
- Lần này không có Lý Định Nhất tọa trấn, không biết Cửu Huyền còn giữ được vị trí đệ nhất thiên tài pháp đạo của Nam Hoang không?
- Ta nghĩ là được, các ngươi không thấy Lãnh Hàn Băng rất xinh đẹp sao?
- Liên quan gì?
- Ta thấy nàng giống một khối băng hơn.
Trong lúc đám thanh niên đang bàn tán náo nhiệt thì phía nữ tử tĩnh lặng hơn nhiều, thay vì bày tỏ bằng lời nói thì bọn họ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ngắm thần thượng của mình.
Trong số thiếu niên thiên tài tham gia ngũ cung đại hội lần này, nổi bật nhất chính là Lưu Hoa Vân, thanh niên này không chỉ sở hữu vẻ ngoài tiêu soái mà còn là đệ nhất thiên tài chiến đạo Nam Hoang, quan trọng nhất là hắn vẫn còn độc thân vui tính.
Ngoài Lưu Hoa Vân còn có Dương Phi đệ nhất thiên tài trận đạo, Ưng Trường Không đệ nhất thiên tài khí đạo, Ngạo Minh, Vương Lăng…
Lâm Phong ưỡn ngực ngẩng đầu một lúc vẫn không thấy ai để ý đến, vẻ mặt cam chịu.
- Tuy lão tử là thiên tài tuyệt thế vạn năm chưa chắc đã có một nhưng dù sao cũng là tân binh, không có fan cũng bình thường.
Trong lúc Lâm Phong còn đang tự an ủi bản thân thì một đám người lăng không đáp xuống ở trung tâm của Chủ Cung, hàng vạn tu sĩ đang bàn tán sôi nổi đột nhiên câm lặng.
Dẫn đầu đoàn người vừa xuất hiện chính là đương kim Thánh Chủ của Vô Cực Thánh Cung, Lạc Minh.
Phía sau Lạc Minh là trưởng lão đại diện cho tứ đại Thánh Cung, tiếp đến là một đám thanh niên thiếu nữ khí chất hơn người.
Lâm Phong nhìn đám người phía sau Vô Cực Thánh Chủ, trong đó có cả Linh Mộng và Trịnh Luân, có thể đứng chung mâm với yêu nữ thì đám người này chắc là Thánh Tử, Thánh Nữ của tứ đại Thánh Cung còn lại.
- Một, hai, ba… tổng cộng mười tên, lão tử đoán chuyện như thần.
Như thường lệ, mở đầu ngũ cung đại hội là một bài diễn văn nhàm chán do Thánh Chủ tự đọc, tuy văn chương vừa dài vừa dở nhưng hàng vạn tu sĩ vẫn chăm chú lắng nghe, không một tên nào dám làm chuyện riêng trong giờ đọc.
- … Lời cuối cùng, trong lúc Thánh Cung bối rối, nếu có điều gì sơ suất hi vọng các vị đạo hữu bỏ qua, lão phu tuyên bố, ngũ cung đại hội chính thức bắt đầu.
- Đù, câu này hình như tại hạ nghe ở đâu rồi thì phải?
- Bài này giống y đại hội lần trước, lần nào chả nghe.
Lạc Minh vừa dứt lời, thanh âm từ khắp nơi truyền đến, trên cao tiên hạc lượn vòng, vừa bay vừa hót, phía dưới linh hoa đua nỡ, hương thơm tỏa khắp.
- Là hồn dược, trong đống hoa đó nhất định có địa cấp hồn dược.
Lâm Phong vừa hít vài hơi đã cảm thấy linh hồn lắng đọng, ánh mắt hắn sáng rực nhìn về phía hàng vạn đóa hoa nở rộ bên dưới.
Lúc đầu Lâm Phong chỉ nghĩ là hoàng dược bình thường nhưng bây giờ tu vi của hắn đã là linh giả ngũ cấp, chỉ có địa dược mới có tác dụng mạnh mẽ như vậy.
Tiếp theo là phần biểu diễn văn nghệ, múa kiếm, diễn đan, luyện khí… Lâm Phong chỉ ở lại xem một chút rồi rời đi, không chỉ có hắn mà phần lớn đệ tử tham gia thi đấu cũng rời đi để chuẩn bị cho phần tranh tài hôm sau.
Lâm Phong và gian thương vừa bước khỏi Chủ Cung liền nhìn thấy Phi Dao sư tỷ và Huân Vũ đã đứng chờ ở đại môn.
- Tiểu Phong tử, sao tới bây giờ đệ mới đến?
- Đệ cũng đâu có muốn, Thánh Chủ còn chưa đi sao đệ dám đi.
- Bỏ đi, chúng ta mau đi thôi, nếu không kèo thơm sẽ bị giành hết.
Mỗi lần ngũ cung đại hội diễn ra đều có mở sòng đặt cược, nhà cái tất nhiên là Vô Cực Thánh Cung.
Khi đám người Lâm Phong đến nơi thì đã có khá nhiều tu sĩ tham gia đặt cược, phần lớn đều đặt vào vị trí của Nam Cung Như Mộng, Dương Phi, Ứng Trường Không, số linh thạch của mấy tên đệ nhất thiên tài đều đã đạt đến giới hạn, không thể đặt thêm.
Tuy nhà cái là Vô Cực Thánh Cung nhưng số lượng linh thạch dự trữ cũng không thể đáp ứng đủ mấy chục vạn tu sĩ, vì vấn đề an toàn, nhà cái quyết định giới hạn số lượng linh thạch đặt cược, mỗi ô chỉ có thể đặt tối đa 1000 vạn trung phẩm linh thạch.
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ bên cạnh.
- Đều tại đệ hết, bây giờ phải làm sao đây?
Lâm Phong đi vòng quanh khu đặt cược để quan sát tỷ lệ, cuối cùng hắn dừng lại ở chỗ cược của Pháp Cung, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian manh.
- Không phải kèo thơm vẫn còn sao?
Vị trí đệ nhất thiên tài Pháp Cung có 50 ô đặt cược, trong đó ô của Hàn Băng vẫn còn thiếu khá nhiều linh thạch.
Ngũ cung đại hội lần trước, tu vi của Hàn Băng chỉ là linh giả ngũ cấp đỉnh phong, lúc đó nàng còn chưa lọt vào được top 10 đệ tử đứng đầu Cửu Huyền Pháp Cung nên tỷ lệ đặt cược nàng trở thành đệ nhất thiên tài khá thấp, chỉ có 2 ăn 1.
Lâm Phong lấy ra một cái túi trữ vật đặt vào ô của Hàn Băng, hắn tin chắc với khả năng của nàng nhất định sẽ giành được vị trí đệ nhất thiên tài pháp đạo Nam Hoang, dù không được cũng chẳng sao, xem như là ủng hộ tinh thần cho nàng.
Phong Viêm cũng đặt cho Hàn Băng, thật lòng mà nói hắn không có lòng tin vào kèo này nhưng hắn tin vào tên sư đệ yêu linh thạch như sinh mạng bên cạnh.
Phi Dao tất nhiên là phải đặt cho tỷ tỷ, cuối cùng chỉ còn lại Huân Vũ, ánh mắt nàng nhìn nam nhân bên cạnh.
- Lâm đạo hữu tin tưởng Hàn Băng đạo hữu như vậy sao?
- Nếu Huân Vũ tỷ tỷ tham gia thì đệ cũng sẽ đặt cược cho tỷ.
Huân Vũ lấy ra một túi trữ vật đặt vào vị trí của Hàn Băng, sau khi đặt xong, Lâm Phong lại tiến tới một chỗ khác, hắn dừng lại ở chỗ đặt cược cho đệ tử Đan Cung.
Ánh mắt Lâm Phong đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở ô của hắn.
- Đậu xanh.
Linh thạch trong ô của Lâm Phong còn nhiều hơn ô của Hàn Băng, chỉ còn thiếu 100 vạn trung phẩm linh thạch là đạt đến giới hạn, nhất định là có người cố ý chơi hắn.
- Cảm giác này hình như có chút quen thuộc.
Có thể bỏ ra 900 vạn trung phẩm linh thạch chắc chắn không phải là hạng tầm thường, vừa có nhiều linh thạch vừa có thù với hắn thì chỉ có một người mà thôi.
- Chắc chắn là yêu nữ kia giở trò.
Hàn Băng và Lâm Phong gần như đã xác định mối quan hệ, nếu nàng muốn đặt cược nhất định sẽ cho hắn biết.