Thiên La

Chương 13: ĐÀO TẨU





Tam Vĩ Thanh Ngưu còn đang ngơ ngác thì đột nhiên có một bộ thú cốt nhảy lên cơ thể yêu ngưu hít lấy hít để.

- NGU…

Tam Vĩ Thanh Ngưu nhảy dựng lên rồi xoay người bỏ chạy, mấy đầu yêu ngưu gần đó cũng bị dọa cho một trận.

- Hổ ca, ta ở bên này… mau qua đây.

Lý Thành Hổ điên cuồng chém giết, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân đầy máu, hắn nhìn về phía Lâm Phong, cặp mắt trợn trừng lên.

- Ở đâu ra nhiều thú cốt như vậy?

- Hổ ca đừng nhìn nữa, mau qua đây.

- Tới liền.

Lý Thành Hổ quay qua nhìn đoàn trưởng Lưu Khôi.

- Đoàn trưởng, Lâm huynh đệ đến cứu chúng ta đó, mau qua đó thôi.

Lưu Khôi gật đầu ra lệnh cho toàn bộ huynh đệ xông về phía thú cốt.

Đàn Tam Vĩ Thanh Ngưu sau một lúc hoảng loạn thì nhận ra đám thú cốt không có sát thương, ngoại trừ bị cạp hơi ngứa da thì chẳng có vấn đề gì, bọn chúng bỏ qua đám thú cốt tiếp tục tấn công số tu sĩ còn lại.

Lâm Phong ném thêm mấy bình Âm Thi Phấn, thú cốt lập tức bu lại xếp thành một bức tường ngăn cản đàn yêu ngưu.

Một đầu Tam Vĩ Thanh Ngưu vừa há miệng thì bị Âm Thi Phấn bay vào, sau đó là một bộ thú cốt cắn tới.

- Đậu xanh, đây là khóa môi trong truyền thuyết sao?

Lâm Phong không ngờ đám yêu thú này lại bạo dạn như vậy, nhưng hắn cũng không có thời gian để xem, bởi vì phần lớn thú cốt đã bị yêu ngưu tàn phá, số còn lại chỉ khoảng vài trăm.

Ảnh Nguyệt Đoàn xông vào đám thú cốt theo Lâm Phong chạy thẳng ra bên ngoài, lúc đầu có hơn trăm tu sĩ tham gia chiến đấu vậy mà bây giờ còn lại chưa tới một nửa, mỗi người đều mang theo thương tích, y phục rách nát, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Lý Thành Hổ vừa nhìn thấy Lâm Phong liền cười lớn.

- Lâm huynh đệ, từ nay về sau ngươi chính là huynh đệ tốt của ta.

- Chuyện đó để sau rồi nói, chúng ta mau trèo lên vách núi.

- Tốt, ha ha ha…

Vài trăm bộ thú cốt còn lại nhanh chóng bị Tam Vĩ Thanh Ngưu giẫm nát, Ảnh Nguyệt Đoàn vừa xông ra ngoài thì đám yêu ngưu đã đuổi theo sát phía sau.

Lưu Khôi lập tức hét lên.

- Mau chia ra chạy.

Đúng lúc này giọng của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử, mau chạy về phía bên trái.

- Vách núi nằm ở trước mặt mà.

- Phía trước có một đầu địa cấp yêu ngưu, ngươi đâm đầu vào vách núi thì lão phu cũng không cứu nỗi.

Lâm Phong nghe vậy liền hét lên.

- Dưới vách núi có địa cấp yêu ngưu, mọi người mau đổi hướng.

Lúc này đã có mấy tên tu sĩ trèo lên vách núi nhưng bị một áp lực vô hình làm cho rơi xuống, đó chính là uy áp của địa cấp yêu thú.

Lý Thành Hổ chạy phía sau Lâm Phong, hai người từng có kinh nghiệm thoát khốn khi đối mặt với Thanh Lân Xà, lần này kết hợp so với lần trước còn thuần thục hơn.

- Linh Hỏa Pháp Chỉ, phá.

Hỏa tiễn bắn thẳng vào ngưu nhãn, mấy tên tu sĩ bên cạnh cũng lần lượt kích hoạt pháp chỉ ngăn chặn yêu ngưu, chỉ là số lượng pháp chỉ có hạn, sớm muộn gì cũng dùng hết.

- Lâm huynh đệ mau chạy đi, Hổ ca sẽ ở lại giúp đệ chặn đường.

- Ta không sao, chúng ta nhất định có thể rời khỏi nơi đây.

Lâm Phong lấy ra một bình Bạo Linh Dược Tề nốc sạch, linh lực khô cạn trong cơ thể lần nữa bùng phát, hai tay hai tờ pháp chỉ cùng lúc kích hoạt.

- Lâm đạo hữu, ân tình lần này Ảnh Nguyệt Đoàn sẽ ghi nhớ, đạo hữu nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ không kịp.

Người lên tiếng là Liễu mỹ nhân, lúc này toàn thân nàng đầy máu, không biết là máu của yêu thú hay là của nàng nữa.

Lâm Phong không biết chạm dây nào đột nhiên cười lớn.

- Nam nhân đỉnh thiên lập địa, hôm nay ta bỏ chạy thì sau này làm sao gặp mọi người, có chết thì cùng chết.

Giọng nói tán thưởng của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử nói hay lắm.

- Bỏ mẹ, Bạo Linh Dược Tề của lão có tác dụng phụ không? Làm cho máu lên não chẳng hạn.

Liễu Huân Vũ ngẩn người, ánh mắt thất thần nhìn nam nhân trước mặt, lòng nàng thoáng động, từng câu nói của hắn cứ hiện lên trong đầu.

Đúng lúc này, phía xa có một đám tu sĩ cưỡi Độc Giác Hắc Phong chạy đến, dẫn đầu là một trung niên nam tử với khí thế manh động.

- Các vị đạo hữu, Thiết Sơn Môn đến cứu viện đây.

Lý Vương nhìn mấy vạn Tam Vĩ Thanh Ngưu đang lao tới, trong lòng thầm mắng tên nhi tử như tát nước, lần này lão mà không xuất đầu cứu người thì Thiết Sơn Môn sẽ không còn chỗ đứng ở Thương Vân Thành, chưa kể tới chuyện bị Thánh Cung trừng phạt.

Phía sau Lý Vương là một lão đầu cầm pháp trượng, lúc Tam Vĩ Thanh Ngưu tràn ra, lão là một trong những tu sĩ sử dụng Hành Không Pháp Chỉ chạy nhanh nhất.

Pháp trượng giơ lên, một ngọn lửa phóng tới ngăn lại đàn Tam Vĩ Thanh Ngưu.

- Là một vị hỏa pháp sư.

Lâm Phong nhìn bức tường lửa cao cả chục trượng đang cháy hừng hực, so với Phong Hỏa Pháp Chỉ của hắn đúng là khác nhau một trời một vực.

Lý Vương từ trên Độc Giác Hắc Phong phóng xuống, ánh mắt tràn đầy quan tâm.

- Các vị không sao chứ?

- Lý môn chủ, bên trong đàn yêu ngưu có một đầu đạt đến địa cấp, các vị có cách đối phó không?

- Địa cấp hả?

Lý Vương vừa xuống ngựa liền phóng trở lên.

- Các vị mau lên ngựa, giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt, lần sau chúng ta sẽ phục thù.

Phía sau Lý Vương có hơn trăm tên đệ tử Thiết Sơn Môn, mỗi tên cưỡi một đầu Độc Giác Hắc Phong, nếu hai người cùng cưỡi một đầu thì có thể mang hơn trăm tu sĩ rời đi.

Lâm Phong vừa lên ngựa thì giọng của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử mau phóng ngựa, không kịp thì chết cả đám.

- Mau theo ta.

Lâm Phong hét lên rồi phóng thẳng tới vách núi, Lý Thành Hổ lập tức theo sau, Liễu Huân Vũ cũng cưỡi ngựa đuổi theo, không hiểu sao nàng lại lựa chọn tin tưởng thanh niên trước mặt.

Trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì thì có vài đầu Tam Vĩ Thanh Ngưu lao qua bức tường lửa, tốc độ nhanh khủng khiếp.

- Là địa cấp yêu ngưu.

- Trời ạ… có tới ba đầu địa cấp yêu ngưu.

- Mau rút.

Phía sau ba đầu địa cấp Tam Vĩ Thanh Ngưu còn có mấy chục đầu huyền cấp yêu ngưu, rõ ràng đám yêu thú muốn đuổi cùng giết tận.

Lâm Phong hướng tới vách núi cao nhất chạy đến, vách núi dựng đứng như tường thành, rất khó trèo lên nhưng bên cạnh có mấy gốc đại thụ, hắn có thể từ đó phóng qua vách núi.

Ý đồ là tốt nhưng thực tại tàn khốc, phía sau là mấy đầu huyền cấp thanh ngưu không ngừng truy đuổi, Độc Giác Hắc Phong chỉ là hoàng cấp yêu thú, chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi kịp.

Lâm Phong chợt hét lên.

- Mọi người đi trước, ta ở phía sau chặn hậu.

- Không được, để ta chặn Tam Vĩ Thanh Ngưu, đệ mau cùng mọi người rời đi.

Lý Thành Hổ là người đầu tiên phản đối, hắn biết rõ Lâm Phong không phải đối thủ của huyền cấp yêu ngưu.

Lâm Phong không có nhiều thời gian, hắn hét lên một tiếng sau đó phóng về phía đám huyền cấp yêu ngưu đang truy đuổi.

Liễu Huân Vũ nhìn đối phương rời đi rồi nhìn qua mọi người.

- Chúng ta đến vách núi chờ đợi, nếu Lâm đạo hữu không trở lại thì chúng ta sẽ đổi mạng với đám yêu ngưu kia.

Lý Thành Hổ muốn đuổi theo Lâm Phong nhưng bị đoàn trưởng Lưu Khôi chặn lại, cả bọn lao nhanh về phía vách núi.

Lâm Phong cưỡi Độc Giác Hắc Phong chặn đường đám huyền cấp yêu ngưu, khi khoảng cách hai bên chỉ còn lại vài chục trượng, hắn lấy ra một quả cầu từ trong túi trữ vật, uy áp huyền thú đỉnh phong tỏa ra tứ phía.

Lâm Phong cảm giác như bị thái sơn áp đỉnh, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hít thở cũng không thông.

Yêu thú không giống với tu sĩ, bọn chúng dựa vào uy áp để phán đoán thực lực của đối thủ, mỗi khi yêu thú cấp cao xuất hiện chỉ cần phóng xuất uy áp sẽ khiến bọn yêu thú cấp thấp cúi đầu.

Lâm Phong quyết định chơi lớn một lần, trong tay hắn chính là huyền cấp yêu đan của Độc Giác Thú, nếu mấy đầu huyền cấp Tam Vĩ Thanh Ngưu trước mặt có yêu đan thì bộ truyện đến đây là kết thúc, ngược lại thì sống thêm được vài chương.

Huyền cấp yêu ngưu đang phi như điên thì dừng lại, ngưu nhãn nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt nhưng không tiến lên.

Đối mặt với yêu thú, Lâm Phong chỉ muốn quay đầu bỏ chạy nhưng quay lưng lúc này chính là tự tìm đường chết, hắn dứt khoát nhắm khẽ hai mắt, điều khiển Độc Giác Hắc Phong từ từ tiến tới.

Tam Vĩ Thanh Ngưu chống chịu được vài hơi thở thì rống lên một tiếng phẫn nộ rồi rời đi, điều đó chứng tỏ bên trong mấy đầu huyền cấp yêu ngưu này không có tên nào mang yêu đan.

- Xem như lão thiên có mắt, thanh niên gương mẫu như ta sao có thể chết dễ dàng như vậy được.

Lâm Phong đợi cho đám yêu ngưu đi mất mới dám xoay người rời đi, được nửa đường thì hắn chợt nhớ ra một chuyện.

- Lão đầu, lúc trước lão từng dọa một đầu thủy quái, sao lúc nãy không dùng cách đó để dọa đám yêu ngưu?

- Lúc trước đầu thủy yêu kia không nhìn thấy tiểu tử ngươi, nó chỉ cảm nhận được có người tới gần, hơn nữa ngươi cũng đâu động tới nó, nhưng Tam Vĩ Yêu Ngưu thì khác, ngươi đánh với nó một trận còn giết mấy huynh đệ nhà ngưu, bọn chúng sao có thể dựa vào một chút khí tức không xác định mà bỏ qua cho ngươi.

- Oa, hôm nay lão nói một lần sáu mươi tám từ luôn, kỷ lục này chắc còn lâu mới phá được.

Vừa mới thoát chết nên tâm trạng của Lâm Phong lúc này rất tốt, cứ đi vài bước lại tâm sự với lão đầu vài câu, gần nửa giờ trôi qua hắn mới đến được vách núi.

Lý Thành Hổ nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện liền vác đao xông tới.

- Lâm tiểu đệ vẫn còn sống, ha ha ha… Hổ ca còn tưởng là ngươi chết mất xác rồi.

- Chỉ là mấy đầu huyền cấp yêu ngưu vừa gặp đệ đã quay đầu bỏ chạy, còn tưởng được đánh một trận ra trò, đúng là mất hết cả hứng.

- Tiểu huynh đệ đúng là lợi hại, Hổ ca bội phục.

Lưu Khôi cảm kích nhìn Lâm Phong.

- Lâm huynh đệ, đa tạ đại ân cứu mạng, sau này có chuyện gì cứ đến tìm, Lưu Khôi nhất định không chối từ.

- Chuyện đó để nói sau, giờ chúng ta lên núi trước đã.

Lâm Phong cũng không phải hoàn toàn vì muốn giúp đám người này thoát nạn mà ở lại chặng hậu, hắn biết có chạy cũng không thoát được đám yêu ngưu kia, không bằng quay lại liều mạng một lần.

Sau khi đến được nơi an toàn, mọi người bắt đầu chữa trị vết thương, Lâm Phong cũng không ngoại lệ, lúc hắn điều khiển bạch cốt quân đoàn xông vào đàn Tam vĩ Thanh Ngưu không cẩn thận bị vài vết thương, còn tốt là không dính nội thương.

Lúc này Lâm Phong đang trong giai đoạn tán công, chỉ có thể dùng linh dược không thể dùng linh lực, mấy vết thương sau lưng đợi trở về rồi chữa trị vậy.

Lâm Phong vừa lấy linh dược ra thì lại nhớ đến một chuyện quan trọng, thần thức đảo một vòng bên trong cổ nhẫn, nơi đó có mấy chục đầu Tam vĩ Thanh Ngưu nằm bất tỉnh, vào được giới chỉ thì chắc đăng xuất rồi.

- Lão đầu không bao giờ làm cho lão tử thất vọng.

Tính qua thì có hai mươi ba đầu Tam Vĩ Thanh Ngưu, trong đó có năm đầu huyền cấp, có đầu bị tu sĩ chém chết, có đầu bị đá đè chết, một số thì bị đồng loại đạp chết, tất cả đều bị lão đầu tịch thu.

Một đầu huyền cấp yêu ngưu có giá thị trường dao động từ ba ngàn đến năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm, bán hết số này ít nhất cũng thu được mấy vạn linh thạch.

- Chuyến này không tính là lỗ vốn, chỉ là quá nguy hiểm.

Lâm Phong đổ dược dịch lên vết thương ở chân, vừa chữa trị vừa tính toán, tuy thu được hơn vài vạn linh thạch nhưng giá trị số cốt thú và yêu thú của hắn mất đi cũng gần cả vạn linh thạch, đau lòng.

Lâm Phong xử lý xong vết thương ở chân thì bắt đầu chữa trị vết thương ở tay, lần này chỉ còn lại một cánh tay nên khó băng bó hơn, cứ làm mãi mà chẳng xong.

- Để ta.

Lý Thành Hổ thấy huynh đệ khó khăn liền xông lên trợ giúp, cánh tay Lâm Phong bị hắn bóp một cái đau đến xanh mặt.

- Hổ ca, làm ơn nương tay, tiểu đệ đâu có đắt tội với huynh a.

- Ngại quá, ta không có ý.

- Để ta làm cho.

Liễu Huân Vũ đi tới bên cạnh Lâm Phong, những chuyện băng bó như thế này giao cho nữ nhân là thích hợp nhất.

Nàng cẩn thận giúp hắn băng bó từng vết thương, động tác nhẹ nhàn thuần thục như đã luyện tập rất nhiều lần.

Lý Thành Hổ đứng bên cạnh cười ha ha.

- Lâm huynh đệ yên tâm, tay nghề của Liễu đạo hữu rất tốt, mỗi lần huynh đệ Ảnh Nguyệt Đoàn bị thương đều là nàng chữa trị.

- Vậy a, đúng là rất tốt.

Lâm Phong nhìn mỹ nhân gần bên cạnh, tuy vừa trải qua một trận chiến với yêu thú nhưng nàng vẫn xinh đẹp động lòng người, đôi mắt vẫn thanh tịnh không chút sợ hãi, như vừa trải qua một chuyện bình thường.

Tuy Huân Vũ đang giúp Lâm Phong chữa thương nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn, gương mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng.

- Lâm đạo hữu, để ta giúp đạo hữu chữa trị vết thương sao lưng.

- Như vậy hình như không ổn.

Lâm Phong vừa nói vừa thoát y để lộ cơ thể cân đối, không đồ sộ to lớn như Lý Thành Hổ nhưng thon gọn đẹp mắt, múi nào ra múi đó, đây là thành quả nhiều năm hành tẩu của hắn.

Cảm giác mềm mịn, trơn bóng từ ngọc thủ, tiếp đó là cảm giác mát lạnh của dược lực truyền đến xóa tan cơn đau từ vết thương, mỗi lần bị thương đều được nàng chữa trị thì hắn tình nguyện ngày nào cũng bị thương.

Đang lúc Lâm Phong hưởng thụ thì đột nhiên cảm thấy hơi lạnh người, có vài ánh mắt bất thiện hướng về phía hắn, không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân.

- Đúng là hồng nhan họa thủy a.

Người đầu tiên bước tới là đoàn trưởng Lưu Khôi.

- Lâm huynh đệ, đây là chút lòng thành của ta thay mặt Ảnh Nguyệt Đoàn cảm tạ huynh đệ.

Lâm Phong thở phào, còn tưởng thanh niên này vì Liễu mỹ nhân mà đến, bây giờ hắn không khác gì phàm nhân, một khi đánh nhau thì thua chắc.

- Lưu huynh đã nói như vậy thì ta cũng không tiện từ chối.

Lâm Phong nhận lấy túi trữ vật, bên trong có một vạn linh thạch hạ phẩm cùng với một tờ pháp chỉ, bên trên pháp chỉ ghi hai chữ Hành Không.

- Hành Không Pháp Chỉ, đây chính là thứ tốt a.

Nếu là trước kia, một vạn linh thạch hạ phẩm đối với Lâm Phong là con số không tưởng, nhưng thứ hắn cần bây giờ là bảo vật có thể giữ mạng, còn mạng thì còn hưởng thụ, Hành Không Pháp Chỉ đúng là thứ hắn cần chỉ là lão đầu lại không biết loại pháp văn này.

Lâm Phong nhíu mày nhìn Lưu Khôi.

- Lưu huynh có thứ tốt này sao lúc đó không dùng?

- Ta bỏ đi thì ai sẽ giữ lại Ảnh Nguyệt Đoàn.

- Lưu huynh nghĩa khí, tiểu đệ bội phục.

- Không chỉ ta, Liễu đạo hữu cũng có một tờ Hành Không Pháp Chỉ.

Trong số những người ở lại có hơn mười người sở hữu Hành Không Pháp Chỉ, chưa đến lúc sống chết thì bọn họ sẽ không dùng đến, dù sao Ảnh Nguyệt Đoàn cũng là công sức nhiều năm của bọn họ.