Thiên La

Chương 12: TAM VĨ THANH NGƯU





Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Ngạo Phong, nàng sợ hắn làm thật nên tìm cách đánh lạc hướng.

- Ngạo sư huynh, sao huynh lại tin tưởng tên đan sư đó như vậy? Dù sao đây cũng là lần đầu hai người giao dịch.

- Chu quản lý nói với ta vị đại sư này rất có uy tín, dược tề của hắn toàn bộ đều là hàng thượng phẩm.

- Chất lượng tốt vậy sao?

Ngạo Phong gật đầu, cho dù là bên trong Thánh Cung cũng ít có luyện dược sư luyện ra được nhiều thượng phẩm dược tề như Lâm Phong, các vị trưởng lão nghi ngờ nguyên nhân nằm ở dược đơn, nên mới giao nhiệm vụ cho hắn đến đây hỏi mua.

- Hơn nữa đan sư thường rất uy tín, một khi thanh danh bị tổn hại sẽ không còn ai chịu giao linh dược cho họ luyện đan.

- Thì ra là vậy.

Lãnh Phi Dao gật đầu, cái hiểu cái không nhưng nàng vẫn cảm giác tên kia rất đáng ghét.

- Hừ, đợi khi có cơ hội nhất định phải dạy hắn một bài học.

- Hắc xì…

Lâm Phong vừa đến được đại môn phía bắc của Thương Vân thành chợt cảm thấy lạnh người, đây có thể xem là một dự cảm không tốt trước khi xuất phát.

- Ở hiền sẽ gặp lành, lão tử sống gương mẫu như vậy nhất định sẽ được trời độ.

Trước đại môn phía bắc của Thương Vân Thành đã có không ít tu sĩ tụ tập, mỗi người đều cầm theo một nhiệm vụ lệnh giống như Lâm Phong, nhìn sơ qua có hơn trăm người.

Lâm Phong chân ướt chân ráo bước vào, trong số đám người ở đây thì tu vi của hắn thuộc hàng yếu nhất nên không có ai chú ý.

- Lâm tiểu đệ…

Giọng nói như sấm rền vang lên, một thanh niên cao to đen hôi chạy về phía Lâm Phong.

- Hổ ca.

Sao Lâm Phong lại quên mất thanh niên này nhỉ, thịt Tam Vĩ Thanh Ngưu cũng thuộc loại thượng hạng, không thua kém gì thịt của Hắc Mộc Thử.

Lý Thành Hổ nhìn thấy Lâm Phong như nhìn thấy Hắc Mộc Thử, ngay cả nước miếng cũng sắp trào ra.

- Tiểu huynh đệ cũng đi săn Tam Vĩ Thanh Ngưu sao?

- À… đúng vậy.

Lâm Phong theo bản năng lui lại vài bước, không hiểu sao hắn chợt có cảm giác như dê vào miệng cọp?

Lý Thành Hổ tiến tới vỗ vai Lâm Phong.

- Đi thôi, đi theo Hổ ca đảm bảo có thịt yêu ngưu ăn.

- Đệ không thích ăn thịt, có xương gặm thì tốt hơn.

- Yên tâm, đi theo Hổ ca cái gì cũng có.

Lâm Phong gật đầu ngây thơ đi theo, thật lòng thì hắn có chút cảm tình với Ảnh Nguyệt Đoàn, dù sao mọi người cũng từng sống chết cùng nhau.

Lần săn Tam Vĩ Thanh Ngưu này có thể nói Ảnh Nguyệt Đoàn đã dốc toàn lực, phần lớn thành viên chủ chốt đều xuất chiến, dẫn đầu vẫn là đoàn trưởng Lưu Khôi, ngay cả Liễu mỹ nhân cũng tham gia.

- Các vị huynh đệ xem Hổ ca đưa ai đến đây.

Thành viên Ảnh Nguyệt Đoàn quay lại nhìn thì thấy Lâm Phong đang đi bên cạnh Lý Thành Hổ.

- Lâm huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt.

Lưu Khôi là người đầu tiên mở lời, khuôn mặt hiện rõ nụ cười hào sảng.

- Lưu huynh, đã lâu không gặp.

- Lâm huynh đệ chắc cũng đến đây săn yêu ngưu, có hứng thú đi cùng bọn ta không?

- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.

Dưới sự dìu dắt của Hổ ca, Lâm Phong nhanh chóng hòa vào Ảnh Nguyệt Đoàn, mọi người đều là tán tu nên có rất nhiều chủ đề cùng bàn bạc.

Đúng lúc này có một đám người hùng hổ chạy tới, Lâm Phong vừa nhìn lập tức nhận ra lai lịch của đối phương.

- Thiết Sơn Môn cũng tham gia sao?

- Đúng vậy, vì để lấy lại danh tiếng nên Thiết Sơn Môn quyết định tài trợ một nửa chi phí săn Tam Vĩ Thanh Ngưu.

Dẫn đầu Thiết Sơn môn vẫn là tên thiếu chủ, y vẫn cưỡi hắc mã trông vô cùng anh tuấn, Lâm Phong gặp tên này vài lần nhưng vẫn không biết gì về đối phương.

- Hổ ca, có biết thanh niên dẫn đầu kia là ai không?

Lý Thành Hổ nhìn theo hướng Lâm Phong chỉ, hắn gật đầu.

- Tên đó là Lý Hạo, thiếu chủ của Thiết Sơn Môn.

- Hèn gì lại oai phong như vậy.

- Oai phong gì chứ? Ta nói cho đệ biết, cái tên đó từng bị Liễu mỹ nhân đánh cho một trận, phải trốn vào Thiết Sơn Môn mấy ngày không dám bước ra.

- Có chuyện đó nữa sao?

Lâm Phong nhìn Lý Hạo rồi nhìn qua Liễu mỹ nhân, không ngờ nữ nhân có dáng người trưởng thành này lại bạo lực như vậy.

Lý Thành Hổ tạm thời không có gì làm liền kéo Lâm Phong qua một bên nói chuyện, thì ra thời gian trước Lý Hạo từng theo đuổi Liễu Huân Vũ nhưng bị nàng từ chối.

Một ngày đẹp trời, hai người tình cờ gặp nhau bên trong Hoang Nguyên, Lý Hạo ỷ có Thiết Sơn Môn chống lưng lại buôn lời tán tỉnh.

Không biết Lý Hạo đã nói gì khiến cho Liễu Huân Vũ nổi giận rút kiếm chém đứt đầu hắc mà hắn đang cưỡi, đường kiếm chỉ cần lệch một chút thì nhà họ Lý đã đoạn tử tuyệt tôn.

Sau khi chưởng môn Thiết Sơn Môn nghe được lại mắng Lý Hạo vô dụng, ngay cả một nữ tử cũng không đánh lại, cuối cùng Lý Hạo bị cắm cửa mấy ngày liền, mọi chuyện cứ như thế mà kết thúc.

- Lão chưởng môn này cũng cá tính ra phếch.

Nửa ngày trôi qua, số tu sĩ tập trung ở đại môn phía bắc đã lên đến vài ngàn, chuyến đi lần này còn hoành tráng hơn lúc đi săn Huyết Nhãn Lang, dẫn đầu vẫn là Thiết Sơn Môn cùng Ảnh Nguyệt Đoàn, một tiêu là khe núi cách Thương Vân Thành gần trăm dặm đi đường.

Khe núi này rộng chỉ vài chục trượng, là tuyến đường thuận lợi nhất xuyên qua một dãy núi lớn, bên dưới khe núi đã được chôn rất nhiều bạo lôi, đợi khi đàn Tam Vĩ Thanh Ngưu đi qua sẽ lập tức kích nổ làm cho bọn chúng hoảng loạn, lúc đó tu sĩ có thể thừa cơ săn bắt.

Lần này Thiết Sơn Môn không chỉ tài trợ hơn một nữa bạo lôi mà còn mời được một vị pháp sư tứ cấp của Vô Cực Thánh Cung đến trợ trận.

Theo tình báo bọn họ nhận được, Tam Vĩ Thanh Ngưu chia làm hai đàn, một lớn một nhỏ. Đàn nhỏ đi đầu, số lượng khoảng vài ngàn, đàn lớn đi phía sau, số lượng lên đến vài vạn.

Mục tiêu lần này là đàn Tam Vĩ Thanh Ngưu dẫn đầu, Thiết Sơn Môn sẽ phụ trách ngăn cản đàn lớn trong nửa giờ, đây là khoảng thời gian tu sĩ săn bắt, sau nửa giờ thì đường ai nấy đi, mạng ai nấy giữ.

Lâm Phong nhìn lão đầu mặt huyết bào đi bên cạnh Lý Hạo, tay cầm pháp trượng vô cùng oai phong, đột nhiên hắn lại muốn trở thành một vị pháp sư, chỉ là vừa nhớ tới mớ pháp văn lại cảm thấy đau đầu.

Lý Thành Hổ đi bên cạnh vỗ vai Lâm Phong.

- Tiểu huynh đệ chút nữa theo sau Hổ ca, chỉ cần nhặt xác yêu ngưu là được, đến khi trở về Hổ ca sẽ cho đệ hai phần.

- Thật sao?

- Hổ ca không nói đùa, mà tiểu huynh đệ còn Hắc Mộc Thử không?

Thì ra tên này nhắm đến hắc mộc thử của lão tử.

- Còn một ít.

- Sau khi trở về ta lấy Tam Vĩ Thanh Ngưu đổi Hắc Mộc Thử của đệ có được không?

- Không thành vấn đề.

Mục tiêu lần này của Lâm Phong là luyện tập Tật Phong Đao, còn về lấy được bao nhiêu Tam Vĩ Thanh Ngưu thì lấy bấy nhiêu vậy.

Hai canh giờ sau, toàn bộ tu sĩ đã tập trung đầy đủ ở cuối khe núi, chỉ chờ đàn yêu ngưu tán loạn chạy ra là hành động.

Lâm Phong chăm chú nhìn vào khe núi, nơi này chỉ rộng vài chục trượng nhưng dài đến mấy chục dặm, giống như một vết chém chia đôi cả dãy núi.

- Sao Tam Vĩ Thanh Ngưu vẫn chưa tới? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?

- Sắp tới rồi.

Lý Thành Hổ trừng mắt nhìn vào khe núi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của yêu ngưu.

Lâm Phong có chút không tin, hắn nghe nói chỉ có nữ nhân mới có được giác quan thứ sáu, chẳng lẽ tên đại hán này che giấu sâu vậy sao, nhìn kiểu gì cũng không giống a.

Lâm Phong suy nghĩ có nên đổi vị trí hay không thì mặt đất đột nhiên truyền đến từng cơn chấn động, bên trong khe núi bốc lên khói bụi mù mịt, một dòng lục sắc như thác lũ tràn ra.

- NGU… NGU… QUAAAAA…

- Đậu xanh, thế éo nào nghe giống như đám yêu ngưu này chửi chúng ta vậy?

- Nghe cũng hơi giống.

Khi Tam Vĩ Thanh Ngưu còn cách vài dặm là thoát khỏi khe núi, giọng nói hùng hồn không biết từ đâu truyền đến.

- Chuẩn bị… sẵn sàng… tấn công… ẦM… ẦM…

Hàng loạt tiếng nổ như sấm rền vang vọng khắp sơn mạch, đại địa rung chuyển, mấy ngàn đầu Tam Vĩ Thanh Ngưu điên cuồng lao ra bên ngoài.

- Xông lên…

Thiết Sơn Môn và Ảnh Nguyệt Đoàn dẫn đầu tấn công Tam Vĩ Thanh Ngưu, mục tiêu là mấy trăm đầu yêu ngưu vừa tách ra khỏi đàn.

Lâm Phong hí hửng vác đao xông vào trận chiến, mục tiêu của hắn là một đầu hoàng cấp trung giai yêu ngưu vừa bị té què chân.

- Tật Phong nhất thức.

Lưu Tinh Đao chém thẳng vào cổ Tam Vĩ Thanh Ngưu khiến nó chết không kịp hiểu, huyền cấp binh khí hơn hẳn hoàng cấp yêu thú một cấp độ, dù cho da trâu có dày cũng không chịu nổi.

Lâm Phong lấy ra một tờ Linh Hỏa Pháp Chỉ kích hoạt, hỏa tiễn bắn trúng một đầu Tam Vĩ Thanh Ngưu gần đó, nhưng không làm yêu ngưu trọng thương mà chỉ thiêu trụi lớp lông bên ngoài.

- Ăn một đao của lão tử.

Lưu Tinh Đao lần nữa chém tới, lần này Lâm Phong không nhắm vào cổ mà nhắm vào đám lông vừa bị đốt trụi, ánh đao lóe lên để lại một vết chém dài trên cơ thể Tam Vĩ Thanh Ngưu, tuy không chí mạng nhưng cũng làm cho yêu ngưu ngã gục.

Lưu Tinh Đao đã được bôi Thanh Lân Độc Dịch, chỉ cần chất độc thấm vào máu sẽ làm cho yêu thú tê liệt ngay lập tức, độc dịch chỉ có hiệu quả đối với hoàng cấp yêu thú.

Lâm Phong cảm giác hoàng cấp trung giai yêu ngưu không có tính khiêu chiến liền đổi mục tiêu thành hoàng cấp cao giai, hắn nhắm một đầu yêu ngưu to lớn hơn lao tới.

- ẦM… ẦM…

Đúng lúc này, bên trong khe núi lại có không ít Tam Vĩ Thanh Ngưu lao ra, số lượng nhiều kinh khủng, chỉ thoáng chốc đã lên đến vài ngàn.

- Chuyện gì vậy?

- Sao còn có Tam Vĩ Thanh Ngưu xuất hiện?

- Nhiều quá… chạy mau, không ổn mau rút lui.

Tam Vĩ Thanh Ngưu như nước lũ tràn ra, thế như chẻ tre, không gì có thể ngăn cản, tình hình lập tức thay đổi, yêu ngưu bắt đầu truy đuổi tu sĩ.

- Tin mới nhất đây, bên trong đàn Tam Vĩ Thanh Ngưu có địa cấp yêu thú, Thiết Sơn Môn không ngăn nổi, mọi người tự lo đi.

- Đậu xanh, bọn Thiết Sơn Môn lại chơi dơ sao?

- Lão tử thoát được nhất định sẽ tạc máu chó bọn chúng.

Lý Hạo đang hăng hái săn yêu ngưu thì nghe được tin nóng, mặt cắt không còn giọt máu, lần này đúng là toan thật rồi.

- Mau rút lui.

Nguyệt Ảnh Đoàn cũng rút lui, toàn bộ đám tu sĩ đều xoay người bỏ chạy, nhưng lần này không giống với lúc gặp Huyết Nhãn Lang, nơi đây là vùng đất trống, không có địa hình hiểm trở để phòng thủ.

Lâm Phong đúng là khóc không ra nước mắt, hắn hứa là sau này sẽ không liên quan gì với mấy đàn yêu thú nữa.

- Lão tử không thể chết được, lão tử còn thanh xuân, còn linh thạch, còn cả một tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước.

- Tiểu tử ngươi đừng nhìn nữa, mau chạy tới chỗ khe núi.

- Đúng rồi.

Khe núi có hai vách núi khá cao, Tam Vĩ Thanh Ngưu không dễ dàng bò lên được, vấn đề là bên trong khe núi có yêu ngưu liên tục tràn ra, bây giờ không thể tiếp cận.

Lâm Phong quyết định liều mạng, hắn lấy Ẩn Hình Pháp Chỉ kích hoạt, sau đó ném hắc vụ châu xung quanh để khử mùi rồi tìm một hướng có ít yêu ngưu chạy tới.

Phía sau Lâm Phong là cả vạn đầu Tam Vĩ Thanh Ngưu đang điên cuồng đuổi giết tu sĩ, đừng tưởng trâu thì không ăn thịt, đây là trâu của dị giới không chỉ to lớn, da dày thịt chắc mà còn màu xanh cá tính, có ba cái đuôi, miệng như yêu sư, răng như cá xấu, đối với yêu ngưu thì tu sĩ không khác gì linh dược.

Hiện thực tàn khốc, một khi muốn giết yêu thú thì phải có giác ngộ bị yêu thú giết, không có sự nhân từ trên chiến trường, thực lực là thứ quyết định, tên nào mạnh hơn thì tên đó sống.

Lâm Phong chạy một lúc cũng không được bao nhiêu, toàn bộ linh lực của hắn đều bị phong ấn nên chỉ có thể dùng sức lực để chạy.

Lúc Lâm Phong quay đầu nhìn lại thì thấy một cảnh tượng không bao giờ quên, khắp nơi là Tam Vĩ Thanh Ngưu, không có lấy một bóng dáng của tu sĩ, nếu không có tiếng chém giết vang vọng thì còn tưởng là nơi này chỉ có mình hắn.

Bên trong đàn Tam Vĩ Thanh Ngưu chợt có vài đạo linh quang lóe lên hướng về phía Thương Vân Thành bay đi.

- Là Hành Không Pháp Chỉ.

Loại pháp chỉ này có thể giúp tu sĩ phi hành trong một thời gian ngắn, là hàng hiếm có khó tìm chỉ dùng được một lần.

Sau đó lại có thêm một đầu hỏa ngưu xông ra phía ngoài, bên trên hỏa ngưu là đám người Thiết Sơn Môn, nhưng hỏa ngưu chỉ chạy được một lúc thì bị một đầu yêu ngưu to gấp đôi đụng tan nát.

- Mau phát tín hiệu cầu cứu.

Một tên đệ tử Thiết Sơn Môn lấy ra pháo hiệu kích hoạt, hỏa quang bắn thẳng lên trời rồi nổ tung, bên trong phạm vi ngàn dặm có thể nhìn thấy còn đến hay không thì hên xui.

Bạch bào lão đầu thở dài.

- Cho dù tứ cấp tu sĩ nhìn thấy cảnh này cũng không dám cứu người.

- Đó là pháp thuẫn của Ảnh Nguyệt Đoàn.

Lâm Phong nhìn tấm thuẫn lớn đang xông phá vòng vây, hắn đoán chắc phía sau pháp thuẫn chính là thành viên của Ảnh Nguyệt Đoàn, lần trước cũng nhờ thứ này mà hắn thoát khỏi Huyết Nhãn Lang.

- Tiền bối có cách nào cứu được bọn họ không?

- Thân của ngươi còn lo chưa xong thì cứu ai.

- Tiền bối cũng biết ta là người trung, tín, lễ, nghĩa, sau có thể bỏ mặt huynh đệ, thấy chết mà không cứu.

Lão đầu trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Tiểu tử ngươi thật sự muốn cứu mấy tên đó?

- Đúng vậy.

- Cái giá không nhỏ đâu.

Lâm Phong gật đầu chắc chắn.

- Chỉ cần không chết là được.

- Lấy hết cốt thú của ngươi ra.

- Để làm gì?

- Muốn cứu người thì nhanh lên.

Bên trong túi trữ vật của Lâm Phong còn vài ngàn bộ thú cốt, ngay cả thi thể yêu thú hắn cũng lấy hết ra, chỉ chừa lại một đám Hắc Mộc Thử.

Bên trong đống thú cốt, nhiều nhất là hoàng cấp, huyền cấp có khoảng vài trăm bộ, tuy Thực Cốt Pháp Tiễn đã tiến vào huyền cấp pháp binh nhưng Lâm Phong vẫn thu thập hoàng cấp thú cốt để luyện chế thêm vài kiện pháp binh, đề phòng bất trắc.

- Rồi giờ làm sao?

- Ném hết số Âm Thi Phấn vào đám Tam Vĩ Thanh Ngưu kia đi.

- Ta hiểu rồi, tiền bối đúng là cao minh.

Lâm Phong giải trừ ẩn hình pháp văn, hắn lấy ra một bình Âm Thi Phấn rồi vận hết công lực ném vào giữa vòng vây của Tam Vĩ Thanh Ngưu, bình ngọc vừa tan vỡ, Âm Thi Phấn liền bám lên cơ thể yêu ngưu.

Vài ngàn bộ thú cốt như sống dậy, lần lượt tiến về phía Tam Vĩ Thanh Ngưu.

- Ôi mẹ ơi. ..

Dù Lâm Phong đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thấy lạnh người, cảnh tượng này đúng là quá đáng sợ mà, đột nhiên nhìn thấy vài ngàn bộ thú cốt xuất hiện ai mà không bị dọa sợ.

Lâm Phong đi theo phía sau đám thú cốt, đợi khi tiếp cận đàn Tam Vĩ Thanh Ngưu thì ném Âm Thi Phấn về phía Ảnh Nguyệt Đoàn, đám thú cốt theo đó chuyển hướng.

Tam Vĩ Thanh Ngưu vừa giẫm lên một tên tu sĩ chợt kinh hoảng lui lại, nó vừa nhìn thấy thứ gì thế này, một quân đoàn thú cốt đang hừng hực khí thế tiến về phía bọn chúng.