Lâm Phong nhìn mỹ nhân bên cạnh, trong lòng sinh ra kính phục.
- Liễu đạo hữu đúng là nữ trung hào kiệt, tài mạo song toàn, thế gian hiếm thấy.
- Miệng lưỡi của Lâm đạo hữu cũng rất hiếm thấy.
Liễu Huân Vũ được hắn khen ngợi, trong lòng thoáng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
- Không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về thôi.
Lâm Phong cưỡi Độc Giác Hắc Phong đi cùng Ảnh Nguyệt Đoàn, trên đường đi có Hổ ca làm trò chuyện, đôi khi Liễu Huân Vũ cũng tham gia nên hắn không cảm thấy nhàm chán.
Lâm Phong nhân cơ hội nói vài câu với mỹ nữ, biết được ba ngày sau bọn họ sẽ đến tham gia buổi đấu giá của Vạn Bảo Các, hắn cũng muốn đi cùng, thế là có được một vé miễn phí.
- Chu lão đầu đúng là biết làm ăn.
Đám tu sĩ vừa săn yêu thú trở về nhất định sẽ có không ít linh thạch, lão lại chọn ngay lúc này mở buổi đấu giá, đúng là một lão gian thương.
Đến khi trời vừa tối thì Lâm Phong cũng về tới phòng, trước tiên là vận công trị thương, lúc này tác dụng phụ của Bạo Linh Dược Tề đã kết thúc, chỉ cần nửa giờ là vết thương trên cơ thể hắn gần như được chữa lành.
Tiếp đó là đột phá, trận chiến với Tam Vĩ Thanh Ngưu đã làm cho linh lực trong cơ thể Lâm Phong bão hòa, có xu hướng đột phá chiến sư nhị cấp hậu kỳ, chỉ cần hấp thu thêm vài chục khối linh thạch hạ phẩm là đủ điều kiện trùng kích.
Bạch bào lão đầu lượn lờ trong phòng, trước mặt lão là Hành Không Pháp Chỉ, loại pháp văn này chỉ mới xuất hiện cách đây vài vạn năm, rất có giá trị nghiên cứu.
Sau trận chiến với Tam Vĩ Thanh Ngưu, Thiết Sơn Môn chính thức bế quan tỏa cảng, đệ tử trong môn không được phép rời khỏi thành nếu không hậu quả tự chịu, Lý Vương sai người sơn lại đại môn thành màu đỏ, vừa nổi bật vừa đỡ tốn công lau máu chó.
Lý Hạo cũng bị cắm cửa, bộ phận tình báo bị phạt mấy tháng lương, truyền tống trận miễn phí một tháng để khuyến khích tu sĩ rời thành săn bắt, nhưng cho dù Thiết Sơn Môn có dùng bao nhiêu chiêu trò cũng không tránh khỏi sự trả thù điên cuồng từ đám tán tu.
Đầu tiên là số linh thạch dự trữ ở truyền tống trận thường bị cướp cạn cho nên Lý Vương mới thông báo miễn phí truyền tống, tiếp theo là đám đệ tử liên tục bị hành hung, mấy tên thực lực cao thì bị cách ly, đi ăn thì bị ép giá, đi ngủ thì bị phá hôi, đến Hồng Tụ Lâu thì gặp toàn hàng độc lạ, đúng là khổ không chịu nổi.
Tình hình vô cùng khẩn cấp, Lý Vương phải phái người đến Thánh Cung nhờ trợ giúp, nhưng phải mất vài ngày thì viện binh mới đến nơi.
- Thật là thảm quá.
Lâm Phong đứng trước cửa Vạn Bảo Các một lúc vẫn không thấy đám người Ảnh Nguyệt Đoàn xuất hiện, hắn đành phải đi xung quanh hóng chuyện để giết thời gian.
Lần này Thiết Sơn Môn không chỉ không lấy lại được danh dự mà còn làm hại không ít tu sĩ, tất cả đều là do tình báo sai lầm, đây gọi là sai một li thì đi một dặm.
Hôm nay là ngày Vạn Bảo Các đấu giá nên có không ít nhân vật xuất hiện, đa số tu sĩ đều ăn diện rất đẹp mắt nhất là nữ tu. Lâm Phong nhìn một nữ tử vừa đi ngang qua, dung mạo tuy bình thường nhưng núi non thì trập trùng, cho dù hắn có tập cả đời cũng không được như nàng.
- Không biết nàng luyện công pháp gì nhỉ? Có nên đổi một bộ cho thê tử tương lai tu luyện không?
Lại thêm một nữ tử đi qua, dáng người nhỏ nhắn linh hoạt, ánh mắt long lanh, tuy không có vẻ đẹp thành thục nhưng lại tạo nên cảm giác xinh xắn, đáng yêu.
- Không phải lúc nào to lớn cũng xinh, cứ để tự nhiên sẽ tốt hơn.
- Lâm huynh đệ, đang ngắm mỹ nữ hả?
Lý Thành Hổ từ sau lưng bất ngờ xuất hiện vỗ vai Lâm Phong, ánh mắt mờ ám nhìn hắn.
- Có để ý cô nương nào chưa?
- Hổ ca đến lúc nào vậy?
- Bọn ta đến một lúc rồi nhưng Liễu đạo hữu nói huynh đệ đang suy nghĩ một vấn đề gì đó nên không muốn làm phiền, ta thì thấy huynh đệ đang ngắm cô nương nào đó có đúng không?
Lâm Phong nhìn đám người phía sau Lý Thành Hổ, nhất là vẻ mặt bình tĩnh của Liễu mỹ nhân, vẻ mặt hắn nghiêm túc hẳn lên.
- Liễu đạo hữu đoán không sai, ta đang suy nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng, có thể ảnh hưởng đến nữa đời còn lại.
- Lâm huynh đệ suy nghĩ vấn đề gì vậy? Có cần Hổ ca giúp không?
- Không cần đâu, đây là vấn đề cá nhân, thứ lỗi ta không thể nói.
Tất nhiên Lâm Phong sẽ không nói ra suy nghĩ ngực to hay ngực nhỏ đẹp hơn, một khi nói ra thì hình tượng nam tử đỉnh thiên lập địa mà hắn bỏ công xây dựng sẽ mất sạch sành sanh.
- Không còn sớm nữa, chúng ta mau vào trong thôi.
Lưu Khôi dẫn đầu tiến vào, Ảnh Nguyệt Đoàn cũng là một thế lực ở Thương Vân Thành nên được Chu quản lý cấp cho một cái đồng bài, đủ để lấy một phòng khách quý khi đấu giá.
Căn phòng khá rộng, đủ chỗ cho mười mấy người ngồi, lần này Lưu Khôi chỉ dẫn theo tám người nên còn thừa không ít chỗ.
Lâm Phong hôm nay đến đây, trước là để xem đấu giá sừng của Độc Giác Thú, sau là mua thi thể của phi cầm yêu thú, vừa rồi hắn đã hỏi mua, không ngờ cả Vạn Bảo Các chỉ có đúng ba bộ thi thể yêu cầm, đều là hoàng cấp.
Phi cầm yêu thú thuộc hàng khó bắt nhất trong tất cả các loại yêu thú, tuy phòng ngự không mạnh nhưng tốc độ cực nhanh, cho dù có dùng pháp chỉ cũng khó đuổi kịp nên rất ít tu sĩ săn bắt.
- Xem ra phải nhanh chóng đến Thất Tinh Thành.
Hôm trước, lão đầu đã nghiên cứu thành công cách luyện chế Hành Không Pháp Chỉ, trong đó da của phi cầm yêu thú là thành phần quan trọng nhất, những thứ còn lại không khó tìm.
Hành Không Pháp Chỉ là thứ tốt để bảo mạng, chỉ cần không gặp phải tu sĩ tứ cấp và phi cầm yêu thú truy sát thì xem như an toàn.
Trong lúc Lâm Phong tập trung suy nghĩ thì có mùi hương thơm mát bay tới, theo bản năng hắn hít một hơi, vẻ mặt thỏa mãn.
- Thơm thật.
Đến khi Lâm Phong tỉnh hồn thì nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện bên cạnh, nàng mặc một bộ váy dài màu hồng ôm sát eo, tôn lên dáng vẻ thành thục đầy nữ tính.
Lâm Phong mở to mắt, ngây thơ nhìn đối phương.
- Ấy, Liễu đạo hữu có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Đôi gò má Huân Vũ thoáng ửng đỏ, da mặt người này sao lại dày như vậy.
- Ta có vài chuyện muốn hỏi đạo hữu, không biết có được không?
- Là chuyện gì?
- Thú cốt lúc trước giúp chúng ta thoát thân, toàn bộ đều là của đạo hữu sao?
Lâm Phong gật đầu.
- Đúng vậy, ta có một bí phương gia truyền có thể tìm được thú cốt, tu vi hiện tại của ta cũng là nhờ bán số thú cốt này mà được đấy.
- Ảnh Nguyệt Đoàn với đạo hữu không thân không quen, sao đạo hữu lại chịu bỏ ra một cái giá lớn như vậy để cứu bọn ta?
Đây là chỗ Liễu Huân Vũ cảm thấy khó hiểu nhất, tuy đối phương có ân với nàng nhưng để yên tâm nên hỏi rõ mọi chuyện.
- Nếu ta nói lúc đó ta bị ấm đầu thì nàng có tin không?
Lâm Phong thầm nói, bản thân cũng không biết tại sao lại làm như vậy, cho tới giờ vẫn chưa thông suốt, hắn đành phải tìm một lý do ứng phó.
- Lần trước Hổ ca giúp ta thoát khỏi Thanh Lân Xà, lần này xem như ta trả lại ân tình đó.
Lý Thành Hổ ở bên cạnh phản đối.
- Cái này không đúng, lần trước ta và huynh đệ cùng nhau xông ra, không có Lâm huynh đệ thì ta cũng khó thoát.
Lưu Khôi gật đầu.
- Chuyện này ta cũng từng nghe Thành Hổ kể qua, dù sao đi nữa thì Ảnh Nguyệt vẫn nợ Lâm huynh đệ một đại ân.
Liễu Huân Vũ mỉm cười nhìn Lâm Phong.
- Lâm đạo hữu là người trọng tình trọng nghĩa, Huân Vũ bội phục nhưng Ảnh Nguyệt Đoàn có ân tất báo, tháng sau bọn ta sẽ tiến vào Quỷ Lâm để thăm dò một di tích, đạo hữu có muốn đi cùng không?
- Chuyện này…
Lâm Phong chưa kịp suy nghĩ thì bị Tần Vĩ cắt ngang.
- Không thể, chẳng phải đoàn trưởng đã nói lần thăm dò này chỉ người có công với Ảnh Nguyệt Đoàn mới được tham gia sao?
Lưu Khôi nhíu mày.
- Lâm huynh đệ có ân với chúng ta, chắc mọi người sẽ không phản đối.
- Đúng đó, nếu không được thì Lý Thành Hổ ta sẽ nhường lại vị trí cho Lâm huynh đệ.
Thăm dò di tích là chuyện vô cùng hung hiểm nhưng kỳ ngộ đạt được có thể làm thay đổi vận mệnh của một tu sĩ, nên dù biết là cửu tử nhất sinh vẫn có không ít tu sĩ chấp nhận mạo hiểm.
Nếu là vài tháng trước, Lâm Phong nhất định sẽ đi nhưng bây giờ tình thế đã khác, hắn biết bên trong Quỷ Lâm có một cái địa cấp trận pháp, không cẩn thận là đăng xuất như chơi.
Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi còn do dự gì nữa, mau đồng ý đi.
- Hay là đợi ta từ Thất Tinh Thành trở về rồi mới trả lời có được không?
- Nhìn bộ dáng chết nhát của ngươi sao có thể làm nên đại sự?
- Cái gì chết nhát? Đây gọi là cẩn thận, lão không nghe nói kẻ mạnh nhất chính là kẻ còn lại cuối cùng sao? Cũng tức là kẻ nào càng sống lâu thì càng mạnh, lão thấy ta nói có lý không?
- Lý cái đầu ngươi.
Lão đầu bỏ lại một câu rồi lặng mất tăm, Lâm Phong đợi một lúc cũng không thấy lão nổi lên liền khẳng định.
- Lão không trả lời thì xem như là đồng ý đó nha, quyết định vậy đi.
Sau khi thống nhất ý kiến, Lâm Phong thở dài nhìn mọi người.
- Đa tạ ý tốt của các vị đạo hữu, chỉ là mấy hôm nữa tại hạ có việc quan trọng cần giải quyết, nếu thuận lợi thì trong vòng một tháng sẽ trở về, lúc đó sẽ đến tìm mọi người.
- Vậy cũng được.
Mọi chuyện đều phải nhìn vào duyên phận, kỳ ngộ của mình thì cuối cùng sẽ là của mình, nếu không phải của mình thì là của người khác, có cưỡng cầu cũng không được.
Một lúc sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu, khi vật phẩm đầu tiên được đưa lên sàn đấu, toàn trường lập tức bùng nổ.
- Vật phẩm khai màn hôm nay chính là huyền cấp cao giai yêu thú Tam Vĩ Thanh Ngưu, giá khởi điểm một ngàn khối linh thạch hạ phẩm.
- Ta ra 2000 khối linh thạch hạ phẩm.
- 2200.
- 2500…
Lâm Phong với thân phận là tán tu đào thú cốt tất nhiên là không có được bao nhiêu linh thạch, chỉ biết ngồi không ngắm mỹ nhân bên cạnh, khi thấy đầu Tam Vĩ Thanh Ngưu bị đám tu sĩ liên tục tranh giành thì cười thầm.
- Chắc là gian kế của Chu lão đầu.
Ba ngày trước, không ít tu sĩ bị Tam Vĩ Yêu Ngưu đuổi giết, nếu như có một đầu yêu ngưu để xả giận cũng không tồi.
Phải thừa nhận gian kế của Chu Thất thành công mỹ mãn, Tam Vĩ Thanh Ngưu được một tu sĩ dùng tám ngàn khối linh thạch hạ phẩm mua được, giá cao hơn gấp rưỡi bình thường.
- Tiếp theo là một món huyền cấp trung phẩm binh khí, Kim Nguyên Đao giá khởi điểm ba ngàn linh thạch hạ phẩm.
- Ta ra 5000 linh thạch hạ phẩm.
- 5500.
- 5800…
- 7000 linh thạch hạ phẩm, thành giao.
Liên tiếp là những vật phẩm được đầu giá thành công, từ đầu buổi đấu giá đến giờ, vật phẩm có giá thấp nhất cũng hơn ba ngàn khối linh thạch hạ phẩm.
Lúc này một đại hán mang theo một cái sừng lớn bước lên sàn đấu giá.
- Sừng của huyền cấp đỉnh phong Độc Giác Thú sở hữu yêu đan, giá khởi điểm hai ngàn khối hạ phẩm linh thạch.
- 3000 khối hạ phẩm linh thạch.
- 3500.
- 3800…
Lâm Phong nhìn số lượng linh thạch ngày càng tăng cao nhịn không được nở một nụ cười hưng phấn.
- Có nên ra giá không nhỉ?
Nếu Lâm Phong tham gia đấu giá không chừng sẽ đẩy giá lên cao hơn, nhưng lỡ không có tên nào ra giá chẳng phải tự lấy đá đập chân mình sao?
- Thiên Khí Các ra giá 6000 linh thạch hạ phẩm.
Lão đầu chủ trì đấu giá đợi một lúc vẫn không thấy người kêu giá liền gõ búa.
- 6000 linh thạch hạ phẩm, thành giao.
Cuối cùng sừng Độc Giác Thú thuộc về đệ nhất thế lực luyện khí của đại lục, Thiên Khí Các.
- Âm Thi Phấn đúng là thứ tốt, nhặt một cái sừng còn hơn luyện dược hai tháng, sau này phải luyện chế nhiều một chút mới được.
Lâm Phong tính sơ qua, sau khi trừ đi chi phí đấu giá thì hắn còn 5500 khối hạ phẩm linh thạch, đó là chưa tính viên yêu đan Độc Giác Thú vẫn còn nằm bên trong giới chỉ.
Thuận lợi có thêm vài ngàn khối linh thạch khiến cho tâm tình Lâm Phong vô cùng tốt, khóe miệng không giấu được nụ cười đắc ý.
Liễu Huân Vũ ngồi một bên muốn nói lại thôi, tên này muốn cười cũng không liên quan đến nàng, chỉ là ánh mắt của hắn cứ nhìn nàng, cảm giác có gì đó không ổn lắm.
Lý Thành Hổ lén tới bên cạnh Lâm Phong, đại thủ vỗ nhẹ vai huynh đệ.
- Lâm huynh đệ, có thích người ta cũng đừng nhìn chăm chú như thế, coi chừng nàng nổi giận thì Hổ ca cũng không cứu được đệ.
- Hả?
Lâm Phong vội thu lại ánh mắt, đừng nhìn Liễu mỹ nhân dễ nói chuyện mà khinh thường, một khi nàng rút kiếm thì mất giống như chơi.
- Không biết buổi đấu giá này còn bao lâu thì kết thúc?
- Không lâu đâu, sắp tới vật phẩm áp trục rồi.
Bên dưới sàn đấu giá, hồng y nữ tử ăn mặt nóng bỏng bước lên, ngọc thủ cầm theo một mảnh hắc giáp.
- Tiếp theo là một mảnh pháp binh, tuy không còn khả năng kích hoạt nhưng pháp văn vẫn còn nguyên vẹn, cấp độ không rõ, giá khởi điểm ba ngàn linh thạch hạ phẩm.
- Chỉ một mảnh pháp binh bị hỏng mà giá 3000 linh thạch hạ phẩm, tên nào mua thứ này không phải loại phá của thì cũng hỏng não.
Lý Thành Hổ nghe Lâm huynh đệ nói liền gật đầu đồng ý.
- Không sai, bao nhiêu đó linh thạch đủ mua một thanh huyền cấp binh khí.
Tài nguyên của tán tu không nhiều như đệ tử của các thế lực, linh thạch lại càng không bằng nên phải tiết kiệm từng khối, không phải vật cần thiết thì không mua.
Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền tới.
- Thứ tốt, tiểu tử ngươi mau lấy thứ đó cho lão phu.
- Hử?
Lâm Phong đần mặt, bây giờ mà mua thứ bên dưới thì còn mặt mũi gì mà gặp người, hắn đảo mắt nói với lão đầu.
- Lão đầu, nữ tử bên dưới bán nghệ không bán thân, nếu lão có nhu cầu thì tối nay ta sẽ dẫn lão đến Hồng Tụ Lâu giải quyết.
- Thứ tốt như vậy không lấy, sau này tiểu tử ngươi nhất định sẽ hối hận.
- Thật sự là thứ tốt sao?
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.
Lâm Phong nhìn mảnh hắc giáp đen thui bên dưới, hắn ở với lão đầu lâu như vậy chưa từng nghe lão xem trọng thứ gì, ngay cả huyền cấp yêu đan trong mắt lão cũng là cỏ rác.
- Không biết mấy tên bên cạnh lúc nãy có nghe mình nói không nhỉ?
Mặt mũi tuy quan trọng nhưng bảo vật trước mắt mà không lấy thì sẽ bị trời phạt, ngay cả mạng cũng không giữ được thì nói gì đến mặt mũi.