Thiên La

Chương 15: HỘ THẦN GIÁP





Bên dưới đã bắt đầu đấu giá nhưng không náo nhiệt như mấy lần trước, mỗi lần tăng giá cũng chỉ vài chục khối linh thạch, qua mấy lần kêu giá, từ 3000 khối linh thạch hạ phẩm lúc đầu đã tăng lên 3500 linh thạch.

Lâm Phong đột nhiên quay qua hỏi Lý Thành Hổ.

- Hổ ca, nếu bây giờ huynh tìm được một túi trữ vật thì huynh sẽ ước có bao nhiêu linh thạch bên trong?

- Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

- Không ngờ Hổ ca lại tham như vậy a.

Lý Thành Hổ cười ha ha.

- Cái này không thể gọi là tham được, linh thạch ai mà không muốn.

- Vậy cụ thể huynh muốn bao nhiêu?

- Năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm là được.

- 5000.

Giọng nói của Lâm Phong hơi lớn, lão đầu bên dưới sàn đấu vừa nghe liền gõ búa.

- 5000 khối linh thạch hạ phẩm, có ai ra giá cao hơn không?

Trong phòng khách quý, hai thanh niên nhìn nhau một lúc, Lâm Phong do dự hỏi.

- Ta có thể lấy lại linh thạch không?

- Không thể, nếu thu hồi sẽ bị Vạn Bảo Các cấm cửa vĩnh viễn, sau này không được bước vào.

Lý Thành Hổ vỗ vai an ủi, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà.

Cuối cùng Lâm Phong vô tình dùng 5000 khối linh thạch hạ phẩm lấy được mảnh pháp binh, lúc đưa linh thạch, vẻ mặt hắn còn đau khổ hơn là đưa tang.

Thêm mấy vật phẩm được đấu giá, cuối cùng cũng đến vật phẩm áp trục lên sàn.

- Vật phẩm cuối cùng hôm nay là một bộ huyền cấp thượng phẩm chưởng pháp Bài Sơn Chưởng, giá khởi điểm 5000 khối linh thạch hạ phẩm.

Sau khi Bài Sơn Chưởng được một lão đầu thần bí dùng hai vạn khối linh thạch hạ phẩm đấu giá được, buổi đấu giá cũng theo đó kết thúc.

Lâm Phong mang theo mảnh pháp binh đen thui trở về phòng, ngoài hắn ra chỉ có Lưu Khôi là đấu giá được một tờ pháp chỉ.

- Lão đầu, thật ra đây là thứ gì vậy?

Lâm Phong thử kích hoạt pháp văn vài lần vẫn không có kết quả, có lẽ đã bị hỏng mất rồi.

Từ lúc lấy được mảnh pháp binh, Lâm Phong trực tiếp ném vào cổ nhẫn để lão đầu nghiên cứu, đến giờ hắn mới có dịp sử dụng.

Từ hình dáng bên ngoài có thể đoán được thứ này là một mảnh của bộ áo giáp nào đó, không rõ cấp độ, không rõ công dụng, cũng không biết đã hết hạn hay chưa.

Bạch bào lão đầu ném cho Lâm Phong một tờ thư tịch.

- Đây là cách kích hoạt pháp văn.

- Không phải chỉ cần truyền linh lực vào là được sao?

Lâm Phong nhận lấy thư tịch, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã dọa hắn hết hồn, thứ trên tay hắn lại là một tờ pháp văn.

- Lão muốn dùng pháp văn để kích hoạt pháp văn sao?

- Không tệ.

- Cuối cùng thì đây là thứ gì vậy? Có thể cho ta biết một chút được không?

Lão đầu thở dài, giọng nói hoài niệm.

- Một thứ đã tồn tại rất lâu.

- Còn lâu hơn cả lão sao?

- Có thể là từ thời kì thiên địa sơ khai.

- Lâu dữ.

Không ngờ một thứ đen thui thế này lại có lai lịch cổ xưa như vậy, hi vọng là không xuất hiện một khí linh dở hơi như lão đầu.

Lâm Phong đã có kinh nghiệm tế luyện hai loại pháp văn, chỉ cần nữa ngày là hắn đã nắm được phương pháp sử dụng loại pháp văn này.

- Dùng ngay cho nóng.

Trước tiên là dùng linh lực vẽ pháp văn vừa học lên mảnh hắc giáp, tiếp theo là truyền linh lực vào và cuối cùng là kích hoạt.

Một vòng hắc quang bao phủ Lâm Phong, nhìn qua giống như hắn đang đứng bên trong một cái bóng nước màu đen, ngoài ra thì chẳng còn gì khác.

- Hết rồi sao?

- Hết rồi.

- Rồi xong, 5000 khối linh thạch hạ phẩm của lão tử chẳng lẽ cứ như vậy mà ra đi.

Lâm Phong thu lại mảnh hắc giáp, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn lão đầu.

- Lão đầu, có phải bên trong mảnh hắc giáp còn có huyền cơ đúng không? Như bản đồ kho báu hay thiên cấp công pháp chẳng hạn.

- Chỉ có nhiêu đó thôi.

- Nhiêu đó cũng gọi là thứ tốt sao? Ngay cả Lưu Tinh Đao cũng không bằng.

Lão đầu hờ hững lên tiếng.

- Tiểu tử ngươi có biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra không? Nếu để mấy đời chủ nhân thứ này nghe được cũng phải sống lại bốp chết ngươi.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

- Ngươi có biết vào thời đại của lão phu thì cấp bậc của binh khí được chia thế nào không ?

- Làm sao ta biết được.

Đâu phải ai cũng sống lâu như lão đầu, cho dù là mười tám đời tổ tiên của Lâm Phong có sống lại cũng phải cúi đầu gọi lão một tiếng tiền bối.

- Vào thời thượng cổ, binh khí trong thiên hạ chia làm ngũ cấp, ngoại trừ thiên, địa, huyền, hoàng thì còn có một cấp độ gọi là thần cấp.

- Theo như lão nói thì thứ này chính là thần binh?

Lâm Phong mở to mắt nhìn mảnh hắc giáp trong tay, cảm giác như có vạn thanh binh khí rơi xuống đầu, nhất thời không suy nghĩ được gì nữa.

Lão đầu bay tới trước mặt hắn, dùng quyển thư tịch trong tay gõ vào đâu Lâm Phong.

- Cốc… mau thức dậy, có mơ cũng đừng mơ đẹp vậy chứ.

- Chẳng lẽ đây không phải là thần binh?

- Thứ này chỉ là một mảnh của Hộ Thần Giáp, một trong thập đại thần binh.

Hộ Thần Giáp có tổng cộng một trăm lẻ tám mảnh, trong đó có tam thập lục thiên văn, thất thập nhị địa văn, mảnh trong tay của Lâm Phong chính là một trong thất thập nhị địa văn.

Lâm Phong nghe lão nói đến rối tung rối mù, cái gì mà thiên văn với địa văn, tam thập lục với thất thập nhị, chỉ cần biết hắn dùng năm ngàn khối hạ phẩm linh thạch để mua được một mảnh thần khí là được.

- Lần này Chu lão đầu lỗ to rồi.

Đúng với câu kẻ cắp gặp Lâm tặc, bao nhiêu tiện nghi đều bị Lâm Phong chiếm hết.

- Lão đầu, đây rõ ràng là một mảnh của thần binh sao lão lại nói không phải, có phải lão muốn lừa ta để chiếm thứ này làm của riêng không?

- Thứ trong tay tiểu tử ngươi tuy là thần cấp nhưng chỉ có một mảnh, cùng lắm thì so được với địa cấp bảo giáp.

- Địa cấp bảo giáp sao? 5000 khối linh thạch hạ phẩm mua một bộ địa cấp bảo giáp cũng lời chán.

Lâm Phong lần nữa kích phát mảnh Hộ Thần Giáp, cả người lại được hắc quang bao phủ, hắn thử giơ tay chạm vào không ngờ có thể xuyên qua được.

- Ặc, thế này thì phòng thủ kiểu gì?

- Ngươi thử dùng linh lực xem.

Lâm Phong vừa vận công thì toàn bộ linh lực đều bị mảnh hộ thần giáp hút sạch, hắn lập tức thu tay lại.

- Hút gì mà hút dữ vậy?

- Khi đối thủ tấn công thì Hộ Thần Giáp sẽ giúp tiểu tử ngươi hấp thu linh lực của đối phương, sau đó chuyển hóa thành linh khí để ngươi sử dụng.

- Lợi hại, thần binh đúng là có khác.

Thử nghĩ trong lúc giao chiến, đối thủ không ngừng truyền linh lực cho ngươi sử dụng thì còn đánh đấm gì nữa.

- Vậy lão tử chẳng phải vô địch rồi sao?

Lão đầu lập tức dập tắt ảo tưởng của hắn.

- Vạn vật tương sinh tương khắc, làm gì có hai chữ vô địch.

Mảnh Hộ Thần Giáp trong tay Lâm Phong chỉ hấp thu tối đa lượng linh lực tương đương với một đòn toàn lực của lục cấp tu sĩ, hơn nữa thứ này chỉ hấp thu linh lực nếu đối thủ dùng binh khí tấn công thì hắn vẫn chết như thường.

Tuy bị lão đầu khinh thường nhưng Lâm Phong vẫn xem mảnh Hộ Thần Giáp là bảo vật, ít ra thứ này có thể ngăn được một đòn chí mạng của tu sĩ lục cấp.

Thông thường một đòn của tu sĩ nhất cấp có lượng linh lực phóng thích tối đa vào khoảng mười khối hạ phẩm linh thạch, mỗi khi đột phá một cấp độ thì linh lực phóng thích sẽ tăng lên gấp mười lần.

Tu vi hiện tại của Lâm Phong là chiến sư nhị cấp hậu kỳ, lượng linh lực phóng thích vào khoảng bảy mươi đến tám mươi khối linh thạch hạ phẩm.

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Phong chủ yếu luyện chế Hành Không Pháp Chỉ, hắn mất ba ngày để luyện ra hai tờ pháp chỉ hoàng cấp trung phẩm có thể phi hành trong vòng vài dặm.

Tiếp đó Lâm Phong đến Vạn Bảo Các bán dược tề, sẵn tiện lấy luôn số linh thạch đấu giá được từ sừng của Độc Giác Thú.

Lần trước Lâm Phong dùng thân phận đan sư để ủy thác Vạn Bảo Các đấu giá, hắn không muốn để lộ thân phận nên đến giờ mới quay lại lấy.

- Đến lúc xuất phát rồi, Thất Tinh Thành thẳng tiến.

Từ Thương Vân Thành đến Thất Tinh thành phải đi qua năm cái truyền tống trận, hơn nữa còn là loại truyền tống cỡ lớn giữa các thành trì, loại hàng này vừa đắt vừa khó đi, mỗi lần thông qua một cái thì phải nghỉ ngơi một đêm để khôi phục thần thức.

Lâm Phong vừa đi vừa nghĩ vừa thu mua mấy thứ lão đầu căn dặn, hơn mười ngày sau mới đến được Thất Tinh Thành, linh thạch cũng tốn hết vài ngàn.

- Ai nói chỉ có nữ nhân là biết dùng linh thạch, ta thấy lão đầu dùng còn thốn hơn cả đám nữ nhân.

Thất Tinh Thành thuộc về đại thành trì, bên dưới nơi này có một cái đại thiên linh mạch, nghe nói mỗi năm có thể khai thác 5000 vạn khối linh thạch hạ phẩm.

Bên trong thành trì có trưởng lão Vô Cực Thánh Cung tọa trấn, nếu nhân phẩm tốt có thể gặp được vài vị cường giả lục cấp, thất cấp.

Nơi này so với Thương Vân Thành như trăng sáng so với đèn mờ, cường giả đầy đường, tài nguyên vô số, chỉ riêng phí vào cổng cũng nhiều hơn gấp chục lần.

- Vạn Bảo Các, cuối cùng cũng tới nơi.

Lâm Phong nhìn tòa nhà sừng sững trước mặt, so với phủ thành chủ ở Thương Vân Thành lớn hơn không biết bao nhiêu lần, một cái hoàng kim đại môn tràn đầy khí thế, phía trước còn có hai đầu bạch sắc kỳ lân được trạm khắc từ ngọc thạch, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.

- Mấy tên này không sợ bị người ta cạy cửa sao?

Chỉ riêng đại môn của Vạn Bảo Các đã hơn mấy vạn khối linh thạch hạ phẩm, bên trong lại càng khiến người ta sáng mắt, khắp nơi đều là bảo vật, dưới chân lót kim ngọc địa thiết, vách tường khảm đầy bảo thạch và dạ minh châu, trần nhà cao không nhìn thấy đỉnh, chín cây bàn long đại trụ to không biết mấy người ôm…

Lâm Phong nhìn đến hoa mắt chóng mặt, bộ dáng nhà quê lên phố làm mấy tên bên cạnh tự động tránh đường.

- Khục khục… tiểu tử đừng nhìn nữa, mau làm đại sự.

- À, được.

Mấy ngày trước, lão đầu đã đưa cho Lâm Phong một cái danh sách dài đến cả thước, hắn mất nữa canh giờ mới nhớ hết, lúc đi mua hàng mà lấy thứ đó ra chắc bị quần chúng cười ngập mồm.

- Lão đầu, có tìm thấy đan đỉnh nào vừa ý chưa?

- Thẳng tiến.

Phần lớn vật phẩm là do Lâm Phong mua, chỉ có những thứ liên quan đến luyện đan thì lão đầu nhất định phải tự thân lựa chọn, ánh mắt của lão y như là bố vợ lựa chọn con rể vậy.

Đợi đến khi Lâm Phong mua hết vật phẩm thì lão đầu vẫn chưa chọn được đan đỉnh vừa ý.

- Nếu không chọn được thì chúng ta đến Thánh Đan Các tìm thử.

- Cũng được.

Lão đầu đồng ý, không mua thì thôi, một khi đã mua thì phải mua đồ vừa ý.

Lâm Phong rời Vạn Bảo Các, vẻ mặt như chó mắt xương, chưa tới nữa canh giờ mà hắn đã đốt hơn 2 vạn khối linh thạch hạ phẩm, nhớ đến lúc trả linh thạch hắn chỉ muốn xoay người bỏ chạy.

Ngoài Vạn Bảo Các thì Thánh Đan Các là nơi tốt nhất để mua đan đỉnh, trừ việc buôn bán đan đỉnh, đan dược, linh dược thì nơi đây còn nhận luyện đan theo yêu cầu, giá cả thương lượng.

Thánh Đan Các bề thế không thua gì Vạn Bảo Các, đơn giản vì đây là nơi tụ tập của những phần tử giàu có bậc nhất đại lục, so về linh thạch thì Thánh Cung cũng phải xếp hàng phía sau.

Bên trong Thánh Đan Các có vô số linh dược và dược tề được bài bán, chỉ tính riêng phần trưng bày đã có vài ngàn bình dược tề, linh dược có đếm mãi cũng không hết, số lượng đan dược thì ít hơn nhưng giá cả lại cao đến dọa người.

Một viên huyền cấp đan dược bình thường có giá không dưới ngàn khối hạ phẩm linh thạch, có viên gần cả vạn, đắt gấp mấy lần một thanh binh khí cùng cấp.

- Không biết đan đỉnh có đắt như đan dược không?

Theo lời của lão đầu thì dùng đan đỉnh để luyện dược tề sẽ có lợi hơn rất nhiều, không chỉ gia tăng chất và số lượng lượng sản phẩm mà còn giúp Lâm Phong sớm làm quen với đan đỉnh, sau này luyện đan sẽ thuận lợi hơn.

Lâm Phong nghe tới luyện đan liền gật đầu cái rụp, đến khi nhìn thấy giá của một cái đan đỉnh thì mới biết bản thân ngây thơ đến mức nào.

- 3 vạn linh thạch hạ phẩm, sao đắt dữ vậy.

Tuy là huyền đỉnh thượng phẩm nhưng với số linh thạch này Lâm Phong có thể mua một món địa cấp binh khí, hơn nữa còn là loại trung phẩm.

- Không thả dây dài sao câu được cá lớn.

- Nhưng ta chỉ còn hơn bốn vạn linh thạch hạ phẩm.

- Mua hay không tùy ngươi.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc cuối cùng cắn răng mua một cái huyền đỉnh thượng phẩm, cùng lắm thì lấy dược đơn của Bạo Linh Dược Tề mang đi bán là có thể lấy lại vốn.

Sau khi mua đan đỉnh, Lâm Phong mua thêm mấy gốc linh dược rồi rời đi, mục tiêu tiếp theo chính là Thiên Khí Các, lần này hắn không mua vật phẩm mà chỉ lượn tới lượn lui vài vòng, nhìn xem có tên nào theo đuôi không.

- Có 3 tên đi theo từ Vạn Bảo Các, 2 tên từ Thánh Đan Các, tiểu tử ngươi sắp biến thành dê béo rồi.

- Con dê này không dễ thịt đâu.

- Tiểu tử, mua thanh phi đao trước mặt.

- Cái gì? Còn mua nữa hả?

Lâm Phong nhìn thanh tiểu đao dài hơn gang tay màu đen phía trước, giá 1 vạn linh thạch hạ phẩm, sắc mặt xanh lè.

- Không mua có được không?

- Tùy ngươi.

Lão đầu không nói thì thôi, một khi đã nói thì chắc chắn tốn linh thạch, sau này có nên tìm cách phong ấn lão trong cổ nhẫn không nhỉ?

Đến khi Lâm Phong rời Thiên khí Các thì trời vừa tối, hắn đi dạo vài vòng trong thành rồi tìm một khách điếm nghỉ chân.

Số lượng tu sĩ bên trong Thất Tinh Thành luôn đông đúc cho nên có rất nhiều khách điếm, lớn nhỏ đều có đủ, Lâm Phong chọn một cái khách điếm sang chảnh, giá một đêm lên đến cả trăm khối hạ phẩm linh thạch.

- Căn phòng này còn rộng hơn nhà của lão tử, còn có cả chỗ tu luyện nữa này.

Bên trong căn phòng không thiếu thứ gì, không gian rộng lớn đủ chỗ cho hơn mười người cùng ở.

Lâm Phong phóng lên giường, hắn bày hết mớ vật phẩm hôm nay mua được ra, hơn 100 bộ huyền cấp cốt thú trong đó có 20 bộ đạt đến đỉnh phong, tổng cộng 13000 khối linh thạch hạ phẩm.

Kế tiếp là đan đỉnh, tài liệu trận pháp, linh dược, tiểu đao, tất cả cộng lại gần 6 vạn linh thạch hạ phẩm, bây giờ số linh thạch trong người Lâm Phong còn chưa tới ba ngàn.

- Thật đáng sợ.

Lâm Phong chưa bao giờ nghĩ hắn có thể đốt nhiều linh thạch như vậy chỉ trong một ngày, cảm giác cứ như một tên vừa trúng jackpot xong thì bị thông báo là nhầm lẫn vậy.

- Lão đầu, bây giờ làm gì trước đây?

- Luyện chế Dịch Dung Dược Tề và Thăng Linh Dược Tề.

- Lão muốn ta dịch dung để qua mặt mấy tên đó sao? hình như không ổn lắm.

Dịch dung dược tề khi bôi lên mặt có thể thay đổi hình dáng, biến thành một người hoàn toàn khác, còn thăng linh dược tề có thể trực tiếp đề thăng một tiểu cảnh giới nhưng mỗi cấp chỉ được dùng một lần.

Lão đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Phong.

- Đừng có mang mấy loại dược tề của đám tên tiểu tử kia so với lão phu.

- Chẳng lẽ dược tề của lão có vấn đề sao?

- Vấn đề cái đầu ngươi.