Lâm Phong tự dưng bị chửi cảm thấy rất ấm ức, hắn có nói gì sai đâu a.
- Ý của ta là dược tề của lão có chỗ khác người sao?
- Dịch Dung Dược Tề của lão phu không chỉ có thể thay đổi dung mạo mà còn thay đổi cả khí tức.
- Hiểu rồi, nếu dùng thêm thăng linh dược tề nữa thì bọn chúng đừng hòng tìm được ta.
Lâm Phong lập tức khai lò luyện dược, nhìn cái huyền đỉnh trị giá ba vạn linh thạch hạ phẩm trước mặt cứ có cảm giác không thoải mái, chỉ muốn ép tên này nhổ ra số linh thạch của hắn.
Dưới sự chỉ dẫn của lão đầu, chưa tới ba canh giờ, Lâm Phong đã luyện xong mười mấy bình dược tề, kế tiếp là Mê Hồn Phấn và Hành Không Pháp Chỉ, cuối cùng là dùng Thăng Linh Dược Tề đột phá chiến sư nhị cấp đỉnh phong.
Trưa hôm sau, Lâm Phong xuống lầu gọi vài món ăn, sẵn tiện nghe ngóng tin tức ở Thất Tinh Thành. Nghe nói có một tên đan sư chưa tới ba mươi đã luyện thành ngũ đan thượng phẩm, vạn dặm phía bắc xuất hiện một đầu địa cấp cao giai yêu thú, gần đây không ít người gặp phải đệ tử Ma Giáo tập kích…
- Đều là chuyện đại sự trong thiên hạ, chỉ là không liên quan đến ta.
Lâm Phong gọi thêm vài món ăn rồi nhờ một tên tiểu nhị mang lên phòng, còn hắn thì trở về phòng chờ đợi.
Nếu như không phải sắp tới phải tiến vào Quỷ Lâm thì Lâm Phong sẽ ở lại nơi này chơi một thời gian, ít nhất cũng phải đi tìm vài vị tiên tử Thánh Cung nhìn cho đã mắt, nghe nói bên trong Vô Cực Thánh Cung có không ít nữ tử tài mạo tuyệt thế, không thu gì tiên nữ trần gian.
- Cốc cốc… khách quan, thức ăn ngài gọi đã có.
- Vào đi.
Tiểu nhị vừa bước vào phòng đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trời đất tối sầm rồi lăn ra nằm bất tỉnh.
Lâm Phong ném tên tiểu nhị lên giường còn bản thân thì dịch dung thành đối phương.
- Lão đầu, Mê Hồn Phấn của lão có hiệu quả trong bao lâu?
- Đối với phàm nhân chắc là vài ngày.
- Lâu vậy sao? Lỡ tên này đói chết thì sao?
- Lúc nãy ngươi dùng không nhiều, có lẽ hai ngày sau hắn sẽ tỉnh lại.
Lâm Phong gật đầu, hắn mặc y phục tiểu nhị vào sau đó mở cửa phòng bước ra bên ngoài, vừa rời phòng liền bị hai tên một cao một lùn chặn lại.
- Khách quan có chuyện gì sao?
- Tên trong phòng đó đang làm gì?
- Chuyện này… tiểu nhân không thể nói.
Tên cao trừng mắt.
- Có tin ta lụi ngươi mấy nhát không?
- Vị khách kia đang nghỉ ngơi.
- Ngoài hắn ra còn ai không?
- Không có, chỉ có một vị khách ở trong đó.
Hai tên cao, lùn nhìn nhau, cùng gật đầu.
- Cút, không được nói chuyện này cho bất cứ ai, nếu không đừng trách bọn ta.
- Dạ… tiểu nhân biết rồi.
Nữa ngày trôi qua, bên trong một thành trì cách Thất Tinh Thành mấy ngàn dặm, Lâm Phong mỉm cười đắc ý.
- Mấy tên đó không biết khi lão tử ba tuổi đã đi xem mỹ nữ tắm sao? Còn muốn bắt lão tử, đúng là mơ tưởng viễn vong.
Lúc này tu vi của Lâm Phong đã là chiến sư nhị cấp đỉnh phong, cho dù mấy tên kia có đồng bọn ở đây thì cũng không thể tìm ra hắn.
Lâm Phong nhàn nhã thuê một khách điếm bình dân, tạm thời hắn không thể tiếp tục dùng truyền tống trận, nên chuyển sang luyện chế tiểu truyền tống trận.
Thứ này dùng để bảo mạng thì khỏi chê, trừ khi bị miểu sát hoặc xuất hiện cấm chế cách không, đến lúc đó thì phải tìm cách khác.
Tiểu truyền tống trận còn có một tên gọi khác là Âm Dương Ma Trận, gồm có một âm một dương, âm trận được đặt cố định ở một nơi, khi kích hoạt dương trận sẽ đưa tu sĩ tới chỗ của âm trận.
Tiểu truyền tống trận Lâm Phong luyện chế là loại có cấp bậc thấp nhất, có thể truyền tống tối đa 10 người trong phạm vi 20 dặm.
Nhược điểm duy nhất của thứ này chính là chỉ dùng được một lần, khi kích hoạt cũng tương đương với đốt sạch vài ngàn khối linh thạch trong chớp mắt.
- Hao khủng khiếp.
Lâm Phong tốn cả vạn linh thạch chỉ có thể chế tạo được 3 cặp Âm Dương Ma Trận, tức là hắn tốn 1 vạn linh thạch chỉ để truyền tống 3 lần, trong khi đó truyền tống trận ở Thương Vân Thành mỗi lần sử dụng chỉ tốn 2 khối linh thạch hạ phẩm.
Thời gian như gió thổi, thoáng cái đã mười mấy ngày trôi qua, Lâm Phong đã trở về Thương Vân Thành, lúc này trong thành vô cùng náo nhiệt, hắc vụ bên ngoài Quỷ Lâm đã bắt đầu suy yếu, chỉ vài ngày nữa là có thể tiến vào.
Lâm Phong vừa truyền tống vào thành liền chạy tới tổng bộ của Ảnh Nguyệt Đoàn.
- Không biết mọi người đã xuất phát chưa?
Tổng bộ Ảnh Nguyệt Đoàn là một biệt viện khá rộng lớn bên trong Thương Vân Thành, phía trước là đại sảnh tiếp khách và nhận nhiệm vụ, phía sau là nơi ở của các thành viên.
Lâm Phong vừa bước vào thì có một tiểu cô nương mỉm cười đón tiếp.
- Đạo hữu muốn thông báo nhiệm vụ hay tìm người?
- Ta đến tìm Hổ ca.
- Hổ ca?
Thiếu nữ chớp mắt, một lúc sau mới hiểu ra.
- Đạo hữu đến tìm Thành Hổ đại ca sao?
- Làm phiền đạo hữu thông báo một tiếng, Lâm Phong có chuyện muốn gặp Hổ ca.
- Đạo hữu đợi một chút.
Lâm Phong nhìn thiếu nữ rời đi, sắc nhãn liếc qua dáng người thướt tha của nàng, thầm nghĩ không tốt bằng Liễu mỹ nhân.
Lâm Phong đợi một lúc thì có tiếng cười như sấm từ bên trong truyền ra, không cần nhìn cũng biết là ai.
- Ha ha ha… Lâm tiểu đệ, ta còn tưởng là đệ không đến chứ.
- Hổ ca, đã lâu không gặp.
- Đi, chúng ta vào trong nói chuyện.
Lâm Phong đi theo sau Lý Thành Hổ, hai người vừa đi vừa trò chuyện về Quỷ Lâm, theo dự tính thì năm ngày sau Ảnh Nguyệt Đoàn sẽ xuất phát, lần này tất cả thành viên chủ chốt đều tham gia.
Đột nhiên giọng của lão đầu truyền đến.
- Hình như số mệnh của tiểu tử ngươi không hợp với bọn chúng, tốt nhất là không nên đi chung.
- Chẳng phải lúc trước là lão kêu ta nhận lời sao?
- Trước khác giờ khác.
Lâm Phong lắc đầu.
- Ta thấy chẳng có gì khác nhau, hơn nữa ta là người trung, tín, lễ, nghĩa, đã nói là làm.
Bạch bào lão đầu im lặng, lão bị phong ấn mấy chục vạn năm khó khăn lắm mới được xuất thế, lỡ như tên tiểu tử này chết yểu thì không biết lần kế tiếp phải đến bao giờ.
Lâm Phong theo Hổ ca đến trước một căn phòng, bên ngoài trồng không ít hoa thơm cỏ lạ, phong cảnh thơ mộng.
- Không ngờ Hổ ca lại có một tâm hồn như thế.
Hắn theo bản năng lui lại mấy bước, ánh mắt đề phòng nhìn đối phương.
- Hổ ca, đây là phòng của huynh hả?
- Không phải.
Lý Thành Hổ tiến lên gõ cửa, bộ dáng thận trọng.
- Liễu đạo hữu có bên trong không?
Bên trong Ảnh Nguyệt Đoàn trừ tên đoàn trưởng ra thì Lý Thành Hổ sợ nhất chính là nữ nhân này, Hổ ca không đánh nữ nhân, đó là nguyên tắc.
Cửa phòng mở ra, một nữ tử mặc hồng y xuất hiện.
- Chuyện gì?
- Có đạo hữu tới tìm chúng ta.
Liễu Huân Vũ nhìn thấy Lâm Phong đứng phía sau Lý Thành Hổ, khóe miệng khẽ cong lên.
- Đợi ta một chút, tạm thời dẫn hắn đến phòng của ngươi đi.
- Tốt.
Lý Thành Hổ gật đầu rời đi, bộ dáng như trút được gánh nặng.
- Lâm huynh đệ, vào phòng Hổ ca nói chuyện.
- Vào phòng? Hay là chúng ta nói bên ngoài cũng được.
Lâm Phong nhìn lên bầu trời.
- Hổ ca nhìn xem, hôm nay trời xanh gió mát đúng là cảnh đẹp hiếm thấy.
- Đệ còn đứng đây ba hoa coi chừng không giữ được mạng đó.
Lý Thành Hổ nói xong liền rời đi, Lâm Phong lủi thủi theo phía sau, vẻ mặt tò mò.
- Hổ ca, hình như huynh rất sợ Liễu đạo hữu?
- Hừ, Hổ ca không sợ trời không sợ đất, sao lại sợ một nữ nhân.
- Có thật không? Ý Liễu đạo hữu sao lại đến nhanh như vậy?
- Đâu? Lâm tiểu đệ ở lại chơi vui vẻ, Hổ ca có chuyện phải đi giải quyết.
Lâm Phong nhìn bộ dáng của thanh niên cao to trước mặt, thầm nghĩ Liễu mỹ nhân kia đáng sợ như vậy sao?
Sau một hồi dụ dỗ, Lâm Phong tốn mất 10 đầu Hắc Mộc Thử mới biết được một tin tức vô cùng trọng đại. Cách đây nửa tháng, Tần Vĩ đã bày tỏ với Liễu Huân Vũ, kết quả bị nàng từ chối thẳng thừng, dẫn đến hai bên xảy ra mâu thuẫn.
Không biết vô tình hay cố ý mà Tần Vĩ lại nói ra những lời xúc phạm đến đối phương, cuối cùng bị trúng vài kiếm của Liễu Huân Vũ, tuy không đến nỗi đoạn tử tuyệt tôn nhưng cũng nằm trên giường mười mấy ngày.
- Thật dã man.
Lâm Phong cảm giác có một luồng hàn khí lướt qua, chuyện liên quan đến nòi giống thì dù cao to như Hổ ca hay tiêu soái như Phong ca cũng phải đề phòng.
- Hổ ca, đệ có chuyện gấp cần giải quyết, 5 ngày sau chúng ta gặp lại.
Lâm Phong vừa xoay người thì nhìn thấy một mỹ nhân trưởng thành đang bước về phía hắn.
- Không thể nào.
Rõ ràng vận khí mấy hôm nay của Lâm Phong vô cùng tốt, không hiểu sao đúng lúc quan trọng lại không linh nghiệm.
Liễu Huân Vũ nhìn hai thanh niên đứng bên ngoài phòng, liền hỏi.
- Sao hai người lại đứng đây?
- Lâm huynh đệ nói có chuyện cần giải quyết nên muốn rời đi.
Lâm Phong thành thật gật đầu.
- Đúng vậy, ta chợt nhớ ra có một chuyện vô cùng quan trọng cần giải quyết.
- Vậy à?
Liễu Huân Vũ lấy ra một bình dược tề đưa cho Lâm Phong.
- Thứ này xem như báo đáp ân tình lần trước đạo hữu đã ra tay tương trợ.
- Long Nguyên Dược Tề?
- Lâm đạo hữu cũng biết thứ này?
- Có thể không biết sao.
Lâm Phong thầm nói, đây là sản phẩm độc quyền của hắn đó.
- Thứ này tại hạ đã từng sử dụng, có dùng thêm cũng vô ích.
Liễu Huân Vũ lặng lẽ thu lại Long Nguyên Dược Tề, vẻ mặt thoáng qua chút thất vọng, thứ này không dễ có được, nàng phải nhờ một đại nhân vật ở
Vạn Bảo Các để lấy được, không ngờ đối phương đã sử dụng.
- Ân tình của đạo hữu sau này ta nhất định sẽ trả lại.
- Chuyện sau này để sau này nói, nếu không còn gì nữa thì tại hạ xin cáo từ.
Lâm Phong nói xong liền rời đi, bộ dáng dứt khoát không chút do dự.
Liễu Huân Vũ nhíu mày, nàng cảm giác thái độ của Lâm Phong hôm nay rất khác, ánh mắt nàng nhìn thanh niên cao to bên cạnh.
- Thành Hổ, lúc nãy hai người đã nói chuyện gì vậy?
- Là chuyện của Quỷ Lâm, 5 ngày sau Lâm huynh đệ sẽ cùng chúng ta tiến vào di tích.
- Chỉ có chuyện đó thôi sao?
- Ha ha… lúc nãy Lâm huynh đệ có tặng ta vài đầu Hắc Mộc Thử, đạo hữu có muốn dùng thử không?
- Ngươi để đó mà ăn đi.
Sau khi Lâm Phong rời Ảnh Nguyệt Đoàn thì đi lang thang trên phố, trong đầu liên tục suy nghĩ về những lời nói của Hổ ca.
- Có nên đến Hồng Tụ Lâu không nhỉ?
Vấn đề này vô cùng quan trọng, Lâm Phong không muốn mang một thân đồng tử đến thế giới bên kia, ai biết nữ nhân bên đó có xinh như bên này
không.
- Tiểu tử cẩn thận, đám người phía trước rất nguy hiểm.
Lâm Phong theo bản năng lui vào một gốc phố, ánh mắt tập trung nhìn đám hắc y nhân phía trước, bọn chúng mặt hắc bào trùm kín cả người, chỉ để lộ cặp mắt âm u.
- Một đám đực rựa, không ngực không mong thì có gì mà nguy hiểm?
- Lão phu cảm nhận được sát khí từ trên người bọn chúng, mấy tên này giết cũng không ít người đâu.
- Thật là nguy hiểm.
Đối với loại hàng này thì nên tránh càng xa càng tốt, Lâm Phong chạy thẳng về phòng, nơi này chính là chỗ mà hắn cảm thấy an toàn nhất.
Gần một tháng chạy tới chạy lui làm cho tinh thần của Lâm Phong cũng có chút mệt mỏi, trước tiên phải nghỉ ngơi một lúc, mấy chuyện khác để nghỉ xong rồi tính.
Lúc Lâm Phong ngủ thẳng cẳng trên giường, lão đầu lại xuất hiện bên trong căn phòng, ánh mắt khó hiểu nhìn thanh niên đang ngủ.
Đến bây giờ lão đầu vẫn không hiểu vì sao cổ nhẫn lại chọn Lâm Phong làm chủ, so với mấy đời chủ nhân lúc trước thì thiên phú của tên này còn không bằng cả đám thủ hạ bên cạnh.
Tuy là khí linh của cổ nhẫn nhưng lão đầu chỉ nắm giữ một phần nhỏ thông tin, thật lòng mà nói lão giống như một tên canh cửa hơn là khí linh, phía sau cánh cửa kia chính là một bí mật mà chưa từng có đời chủ nhân nào bước qua.
- Chẳng lẽ tiểu tử này là thiên tài nội ẩn? Nhưng đến lão phu cũng không nhận ra thì có phải đã ẩn giấu quá sâu rồi không?
Lão đầu suy nghĩ một lúc thì lấy ra thư tịch bắt đầu ghi chép, muốn biết đúng hay sai thì chỉ cần thử vài cái là ra.
Hôm sau, Lâm Phong vừa tỉnh giấc thì bị lão đầu ném một quyển thư tịch vào mặt làm cho hắn vô cùng bất mãn.
- Ta nói nè lão đầu, cho dù lão có đố kị nhan sắc của ta thì cũng không nên dùng cách này để phá hủy nó chứ.
- Nếu tiểu tử ngươi cảm thấy bất mãn thì có thể ném lại cho lão phu.
- Ném thì ném, ta sợ lão sao… khoang đã cái gì đây? Vân Tung Mị Ảnh, thân pháp cận chiến.
Bạch bào lão đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Phong, giọng nói khinh thường truyền đến.
- Thế nào, không ném nữa sao?
- Công pháp này là tặng cho tiểu bối sao?
- Lão phu thích ném công pháp, không được sao?
- Được, tất nhiên là được, đây là một sở thích tốt, tiền bối nên giữ gìn và phát huy.
Lâm Phong lật tới lật lui vài lần, càng xem càng thích, tuy loại công pháp này không có ghi rõ cấp bậc nhưng lại có 9 tầng, mỗi tầng tương ứng với một cấp bậc của tu sĩ, sau khi luyện xong một tầng sẽ tạo thành một tàn ảnh giống y như bản thân.
Vân Tung Mị Ảnh quan trọng nhất nằm ở tốc độ, khi luyện đến đại thành có thể tạo ra tàn ảnh, tu vi bây giờ của Lâm Phong là chiến sư nhị cấp đỉnh phong như vậy có thể tạo ra 2 cái tàn ảnh.
Thử nghĩ trong lúc giao chiến đột nhiên xuất hiện thêm 2 tên Lâm Phong, hỏi các ngươi có sợ hay không?
Lâm Phong nhìn quyển thư tịch trong tay, hắn cảm giác có gì đó không đúng.
- Tiền bối, tiểu bối có thể hỏi ngài một vấn đề không?
- Nói.
- Có phải tiền bối muốn tiểu bối dẫn đến một nơi nào đó không?
Bạch bào lão đầu lắc đầu.
- Tạm thời thì không cần.
- Vậy tiền bối có cần tiểu bối đi đánh tên đan sư nào không?
- Trình độ của ngươi vẫn chưa đủ.
Lâm Phong dùng ánh mắt bi thương nhìn lão đầu.
- Chẳng lẽ tiền bối sắp hồn phi phách tán nên muốn truyền thụ lại tuyệt học cả đời cho tiểu bối, chỉ tiếc là tiểu bối tài thô học thiển e là không thể học hết những thứ mà tiền bối truyền lại, cho nên tiền bối chỉ cần ghi lại những thứ lợi hại nhất, kiếm được nhiều linh thạch nhất, còn những thứ không quan trọng thì có thể bỏ qua.
- Cho dù tiểu tử thúi ngươi có chết thì vạn năm sau lão phu vẫn sống tốt?
- Cũng không phải sao? Chẳng lẽ thiên địa biến đổi nên tính tình của lão cũng thay đổi.
Lâm Phong nhìn ra bên ngoài, trời xanh mây trắng, gió mát thổi quanh, vẫn y như ngày thường.