Thiên La

Chương 17: KHỞI HÀNH



Lão đầu nhìn bộ dáng của Lâm Phong, cảm giác có chút hối hận, trên đời có một số loại người không thể đối tốt được, tên này chính là cực phẩm trong số đó.

- Lão phu cảm giác lần đến Quỷ Lâm sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

- Cho nên tiền bối đưa ta thứ này để bảo mạng? Xem ra tiền bối cũng không phải loại keo kiệt, vậy mà trước giờ ta cứ tưởng…

- Ngươi tưởng cái gì?

- Không có gì, hắc hắc… ta đi luyện thân pháp đây.

Khoảng cách giữa Quỷ Lâm và Thương Vân Thành chưa tới ngàn dặm nhưng danh tiếng của hai nơi này hoàn toàn khác nhau.

Không giống với Thương Vân Thành chỉ là một tiểu thành trì, Quỷ Lâm là nơi khá nổi danh trong giới tu sĩ, nơi này có một đặc sản gọi là Quỷ Linh Chi, có thể dung hòa đa số dược lực đồng cấp.

Nếu một tu sĩ nhất cấp dùng một viên huyền cấp đan dược chắc chắn sẽ bạo thể mà chết, nhưng chỉ cần bỏ thêm một ít huyền cấp Quỷ Linh Chi vào lò luyện đan thì có thể dùng thoải mái.

Ngay cả độc dược thì Quỷ Linh Chi cũng có thể dung hòa, nếu không thể luyện đan thì có thể mang theo bên người để phòng thân, cho nên được rất nhiều tu sĩ xem như bảo vật, giá cả có thể sánh ngang với hồn dược.

- Mấy chục năm trước, có tu sĩ hái dược một gốc huyền cấp Quỷ Linh Chi, nghe nói đấu giá được gần 2 vạn linh thạch hạ phẩm.

- Nhiều vậy sao?

Lâm Phong bán tín bán nghi nhìn Lý Thành Hổ bên cạnh, lúc này cả bọn đang trên đường đến Quỷ Lâm, vừa đi vừa trò chuyện.

Liễu Huân Vũ lên tiếng khẳng định.

- Chính xác là 18000 khối linh thạch hạ phẩm.

Một gốc linh dược huyền cấp có giá vài ngàn khối linh thạch đã là nhiều rồi, ngay cả loại hàng hiếm như hồn dược, nguyên dược cũng chỉ hơn vạn khối linh thạch một chút mà thôi.

Hồn dược là loại linh dược liên quan đến linh hồn của tu sĩ, thuộc hàng hiếm có khó tìm, còn nguyên dược là loại linh dược có ẩn chứa thiên địa nguyên khí như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ… tuy không hiếm có như hồn dược nhưng thường được mấy tên pháp sư săn tìm, nên giá cũng rất cao.

Lưu Khôi nhìn ngọn cự sơn ẩn hiện bên trong hắc vụ, từ nơi này đến Quỷ Lâm chỉ cách vài chục dặm đi đường.

- Đêm nay chúng ta nghỉ chân ở đây.

Mọi người tản ra dựng trại, Lâm Phong tìm nơi thích hợp làm cho mình một chỗ nghỉ ngơi đơn giản, đối với một tán tu như hắn thì chuyện này chớp mắt là xong.

Sau khi làm xong, Lâm Phong lấy ra vài cân Hắc Mộc Thử nướng lên, mùi thơm của thứ này còn hơn cả Tam Vĩ Thanh Ngưu, nhìn khối thịt thơm phức trước mặt hắn lại nhớ đến Thanh Lân Xà.

- Nơi này không có Thanh Lân Xà nhưng lại có một đầu mảnh hổ.

Lâm Phong vừa dứt lời thì nhìn thấy vài thân hình từ xa đi đến, dẫn đầu đương nhiên là Hổ ca, trên tay còn mang theo vài bình linh tửu.

Phía sau là thành viên của Ảnh Nguyệt Đoàn, có cả đoàn trưởng Lưu Khôi và Liễu mỹ nhân, chỉ là bạch y nữ tử không đi cùng.

Lần này ngoài Lâm Phong ra thì còn có một nữ tử không rõ dung mạo đi cùng Ảnh Nguyệt Đoàn đến Quỷ Lâm, nghe nói là hảo hữu của Liễu mỹ nhân, nhưng Lâm Phong có cảm giác như đã từng gặp nàng ở đâu đó.

- Ha ha ha… Lâm huynh đệ đang nướng thịt a.

- Nếu ta nói đang luyện đao thì các ngươi có tin không?

Lâm Phong nói thầm, kiểu gì thì cũng sẽ tốn một mớ Hắc Mộc Thử, chưa kiếm được gì mà đã thấy lỗ vốn rồi.

- Hổ ca tìm ta có chuyện gì sao?

- Bọn ta đến tìm tiểu huynh đệ tâm sự.

Lý Thành Hổ tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay lấy luôn một miếng thịt nướng thưởng thức, sau đó ném một bình linh tửu cho Lâm Phong.

- Vừa ngon vừa thơm, so với Hắc Mộc Thử lần trước đệ cho ta còn tốt hơn.

- Đương nhiên, đây là hoàng cấp cao giai Hắc Mộc Thử, không dễ tìm đâu.

- Linh tửu này của ta cũng không phải là thứ dễ tìm, là hàng hiếm đó.

Lâm Phong vừa mở nắp bình linh tửu liền ngửi được hương thơm say đắm, chưa uống đã biết rượu ngon, hắn nốc một hơi rồi tán thưởng.

- Rượu ngon, thứ này Hổ ca mua ở đâu vậy?

- Chuyện này…

Lý Thành Hổ liếc nhìn Lưu Khôi bên cạnh, rõ ràng linh tửu này không phải của gã mua.

Lưu Khôi mỉm cười trả lời.

- Là ta đấu giá được ở Vạn Bảo Các.

- Lưu đoàn trưởng đúng là hào phóng.

Hàng được Vạn Bảo Các đấu giá tất nhiên không phải loại bình thường, mỗi thứ đều là trân phẩm, giá thành không bao giờ dưới ngàn khối linh

thạch.

- Xem ra lần này khởi hành không tệ, chưa bắt đầu đã có lời.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ yếu là mấy lần thăm dò di tích lúc trước, khi đó Lưu Khôi chỉ là thành viên của Ảnh Nguyệt Đoàn, từng vị đoàn trưởng lần lượt ngã xuống cuối cùng đến lượt hắn lên kế nhiệm.

Lâm Phong càng nghe càng cảm thấy sự khắc nghiệt của di tích, đây chính là dùng mạng để đánh đổi cơ duyên, một khi thành công thì nhất phi trùng thiên, thất bại thì chết không chỗ chôn.

Lưu Khôi nhìn về phía Quỷ Lâm, ánh mắt hoài niệm.

- Lần trước nhờ đoàn trưởng tiền nhiệm liều mạng cứu giúp nên một nửa thành viên của Ảnh Nguyệt Đoàn có thể an toàn rời khỏi Quỷ Lâm, lần này không biết sẽ có bao nhiêu huynh đệ nằm xuống.

- Nhưng lần đó không phải chúng ta thu hoạch được rất nhiều sao?

- Chỉ là không tìm được Quỷ Linh Chi.

- Chuyện đã qua đừng nhắc lại, mọi người cạn ly.

Lý Thành Hổ lớn tiếng hét, thảm cảnh ở Quỷ Lâm năm xưa chính là chuyện Hổ ca không muốn nhớ nhất.

Lâm Phong uống được một lúc thì tính tình hào phóng hẳn ra, hắn lấy thêm mấy chục cân thịt Hắc Mộc Thử, Tam Vĩ Thanh Ngưu, Thanh Lân Xà, Huyết Nhãn Lang để chiêu đãi mọi người.

Chuyến đi lần này tuy đã chuẩn bị rất tốt nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra cho nên Lâm Phong quyết định hưởng thụ thật đã, chỉ chừa lại một ít cho tên nào nhặt được xác của hắn.

Trong lúc mơ màng, Lâm Phong nhìn thấy trước mặt xuất hiện một mỹ nhân, dáng người trưởng thành, đôi gò má ửng đỏ, hai mắt động nước, mỹ lệ vô cùng, hắn khẽ thì thầm.

- Nếu lão tử lấy được một thê tử thế này có chết cũng mãn nguyện.

Sáng hôm sau, mọi người tiếp tục tiến về phía Quỷ Lâm, trên đường đi bọn họ gặp được không ít tu sĩ có cùng mục tiêu, khi cách Quỷ Lâm mười mấy dặm thì nhìn thấy không ít liều trại của tu sĩ, số lượng lên đến vài ngàn.

Hổ ca nhìn vài vòng xung quanh, vẻ mặt hưng phấn, số lượng tu sĩ lần này còn đông hơn lần trước.

- Lần trước không ai tìm được Quỷ Linh Chi, lần này chắc sẽ có người tìm được.

- Lần này chỉ sợ có phiền phức lớn rồi đây.

Lâm Phong vừa nhìn thấy một đám hắc y nhân đi qua, hắn từng gặp đám người này bên trong thành, mỗi tên đều ẩn chứa sát khí nồng đậm.

Lưu Khôi dẫn Ảnh Nguyệt Đoàn tìm một chỗ nghỉ chân, theo tình hình trước mắt thì không tới 3 ngày là có thể tiến vào Quỷ Lâm, giờ là lúc thích hợp nhất để chuẩn bị.

Hắc vụ bên trong Quỷ Lâm có thể làm cho tu sĩ sinh ra ảo giác, khó lòng mà phân biệt được thật giả.

Trong thời gian Quỷ Lâm mở ra, tuy phần lớn hắc vụ sẽ suy giảm nhưng không hoàn toàn biến mất, tu sĩ vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều.

Nắm được điều này, Vạn Bảo Các đã tung ra thị trường một loại Định Nguyên Dược Tề có thể làm giảm ảnh hưởng của hắc vụ đến mức thấp nhất, mỗi bình dược tề có giá 50 khối linh thạch hạ phẩm.

Lâm Phong vừa trở về Thương Vân Thành chưa được mấy ngày, sau đó lại phải tu luyện Vân Tung Mị Ảnh nên không biết gì về Trấn Nguyên Dược Tề, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn một loại dược tề có công dụng tương tự do lão đầu cung cấp.

Lý Thành Hổ nhìn bình dược tề màu đen của Lâm Phong, tò mò hỏi.

- Lâm huynh đệ, uống cái gì mà đen thui vậy?

- Thứ này cũng tương tự như Trấn Nguyên Dược Tề, chỉ khác màu một chút thôi.

- Ta nghe nói dược tề khi hết hạn sử dụng thường có màu đen, huynh đệ nên cẩn thận.

- Biết rồi.

Lâm Phong buồn bực trả lời, uống thứ đen thui này hắn cũng áp lực lớn lắm, chỉ nhìn thôi đã thấy ghê rồi.

- Lão đầu, thứ này của lão so với Trấn Nguyên Dược Tề thì thế nào?

- Không biết.

- Ấy, trên đời này còn có chuyện mà lão không biết sao?

- Vô số.

Lão đầu trả lời bằng giọng điệu khinh thường.

- Ít ra tiểu tử ngươi cũng phải tìm một bình dược tề để lão phu xem qua.

- Đúng há.

Chỉ nhìn thôi thì sao biết được chất lượng thế nào, Lâm Phong tìm một tên gần đó thương lượng, cuối cùng mua được một bình Trấn Nguyên Dược Tề với giá 55 khối linh thạch hạ phẩm.

- Sớm biết thế này thì lão tử đã luyện chế một mớ dược tề đem bán, chắc chắn kiếm được không ít.

- Đúng vậy.

Lão đầu hiếm khi có cùng ý kiến với Lâm Phong, chất lượng của Trấn Nguyên Dược Tề chỉ bằng 3 phần loại dược tề Lâm Phong luyện chế, bán với giá gấp đôi cũng không thành vấn đề.

Trong lúc Lâm Phong đang tiếc hùi hụi thì nghe thấy vài tiếng la hét, nơi phát ra là một khu trại lớn cách bọn chúng vài dặm.

- Là đám người Thiết Sơn Môn, bọn chúng dám mò tới đây sao?

Gần đây vận khí của Thiết Sơn Môn không được tốt, liên tục gây thù chuốc oán, vừa tới Quỷ Lâm được vài ngày đã bị ám toán mấy lần, nơi này chính là Hoang Nguyên, giết người không cần đền mạng.

Một đám đệ tử Thiết Sơn Môn vừa kéo quần vừa chạy, y phục rách nát như đệ tử Cái Bang, phía sau là một đàn hắc phong nhiệt tình truy đuổi.

- Hừ.

Một lão đầu bước ra giơ lên pháp trượng, ngọn lửa phun ra như vòi rồng, đuổi đàn hắc phong bay mất.

- Là một vị hỏa pháp sư.

- Linh lực phóng xuất ra bên ngoài thì ít nhất cũng là pháp sư tứ cấp.

Với một thế lực như Thiết Sơn Môn không thể đào tạo được pháp sư tứ cấp, khả năng cao là lão pháp sư này đến từ thế lực phía trên, cũng chính là Vô Cực Thánh Cung.

- Một nơi như thế này sao có thể lọt vào tầm mắt của Thánh Cung.

Lưu Khôi lắc đầu phủ định.

- Khả năng là lão pháp sư này do môn chủ Thiết Sơn Môn mời đến.

Lý Thành Hổ cười ha ha.

- Ta còn tưởng Thánh Cung để ý nơi này, lúc đó chúng ta không cần phải tiến vào bên trong.

Lâm Phong cũng thấy nhẹ người, tranh giành với Thánh Cung đó là chuyện vô cùng ngu xuẩn mà một thiên tài thông minh tiêu soái như hắn sẽ không bao giờ làm.

Sau khi tìm được chỗ tốt, mọi người tự mình dựng trại, chia nhau canh gác, thời gian này bên ngoài Quỷ Lâm so với bên trong nguy hiểm không kém gì nhau.

Đêm xuống, Hoang Nguyên tĩnh lặng như một bức tranh, trong màn đêm u tối thỉnh thoảng lóe lên một vài ánh lửa.

Lâm Phong lặng lẽ lướt đi không một tiếng động, dù là chiến sư tam cấp cách đó vài chục trượng cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, đây là hiệu quả của Vân Tung Mị Ảnh.

- Chính là chỗ này.

Lần trước đến Quỷ Lâm, Lâm Phong đã nắm rõ địa hình nơi đây trong lòng bàn tay, chỗ hắn đang đứng là một khe núi nhỏ hẻo lánh, một nơi thích hợp để ẩn nấp.

Lâm Phong lấy ra một cái tiểu truyền tống trận đặt vào bên trong khe núi, kế tiếp là làm một chút ngụy trang đơn giản che đi tiểu truyền tống trận.

- Lão đầu, nhìn xem đã ổn chưa?

- Tạm được.

Từ nơi này đến Quỷ Lâm chỉ cách vài dặm đi đường, tiểu truyền tống trận có hiệu quả trong bán kính 20 dặm, một khi kích hoạt có thể đưa Lâm Phong đến thẳng chỗ này.

Để đảm bảo an toàn, Lâm Phong bài thêm một cái tiểu truyền tống trận ở gần đó, thỏ khôn phải biết đào ba hang, người cẩn thận sẽ ngồi thuyền vạn năm.

Trong lúc Lâm Phong đang bài trận thì ở một nơi cách đó không xa truyền đến tiếng binh khí va chạm, kế đó là vài tiếng hét thảm vang lên.

- Thật là một nơi hỗn loạn.

Lâm Phong vừa giấu xong tiểu truyền tống trận liền chạy về phía Ảnh Nguyệt Đoàn, một mình hắn lạc lối bên trong Hoang Nguyên sẽ trở thành con mồi thơm cho đám đạo tặc.

Bên ngoài Ảnh Nguyệt Đoàn vẫn là một màu đen tĩnh lặng, từ xa có thể nhìn thấy vài tu sĩ canh gác, Lâm Phong lặng lẽ tiến vào trại, đột nhiên sắc mặt hắn khẽ biến đổi.

- Có người đến.

Bên ngoài trại có rải một loại dược phấn đặc biệt, chỉ cần có tu sĩ đến gần thì hương dược sẽ hoàn toàn biến đổi, thứ này là sản phẩm độc quyền của lão đầu, tạm thời chưa được tung ra thị trường.

Lâm Phong thi triển Vân Tung Mị Ảnh tiến về phía trước, một thân ảnh dần hiện ra, đó là một nữ tử có dáng người trưởng thành.

- Liễu đạo hữu.

Liễu Huân Vũ xoay người, nhìn thấy đối phương từ màn đêm bước ra, khóe môi khẽ cong lên.

- Lâm đạo hữu, muộn thế này còn ra ngoài sao?

- Ta có chút chuyện cần giải quyết, đạo hữu tìm ta có chuyện gì không?

- Đêm nay là ta tuần tra các trại.

- Là vậy sao?

Mỗi hai canh giờ sẽ có người tới điểm danh, đề phòng có biến.

- Sau này đạo hữu muốn ra ngoài thì nhớ thông báo cho bọn ta một tiếng.

- Tại hạ đã biết, lần này là lỗi của tại hạ, xin Liễu đạo hữu bỏ qua.

Liễu Huân Vũ gật đầu, vẻ mặt không có vẻ trách cứ, nàng lấy ra một tờ pháp chỉ đưa cho Lâm Phong.

- Đạo hữu lần đầu tham gia cùng Ảnh Nguyệt Đoàn có vài chuyện không biết cũng là bình thường, đây là pháp chỉ đoàn trưởng phát cho mỗi người.

- Hành Không Pháp Chỉ, Lưu đoàn trưởng đúng là hào phóng a.

Một tờ hoàng cấp Hành Không Pháp Chỉ có giá hơn 200 khối linh thạch hạ phẩm, Ảnh Nguyệt Đoàn có mấy chục người chứ ít đâu.

- Vậy tại hạ xin đa tạ.

Lâm Phong nhìn tờ pháp chỉ trên tay, thầm nghĩ không biết có nên gia nhập Ảnh Nguyệt Đoàn không, chưa tiến vào Quỷ Lâm mà đã thu được

không ít thứ tốt.

Liễu Huân Vũ đưa pháp chỉ xong thì xoay người rời đi, Lâm Phong nhìn theo bóng lưng của nàng, đột nhiên hét lên.

- Liễu đạo hữu…

- Có chuyện gì sao?

- À… không có gì, đêm khuya ở Hoang Nguyên rất nguy hiểm hay là để ta đi cùng với đạo hữu tuần tra có được không?

- Không cần, đạo hữu không phải thành viên của Ảnh Nguyệt Đoàn, đi cùng sẽ không tiện.

Lâm Phong nhìn mỹ nhân đi xa, trong lòng dâng trào cảm giác thất bại, lần đầu tiên tiếp cận lại bị từ chối không thương tiếc.

- Tiểu tử ngươi có phải thích nha đầu đó rồi không?

- Phải thì thế nào?

Tuy hai người gặp nhau chưa lâu nhưng đã trải qua mấy lần nguy hiểm, Lâm Phong chưa từng thấy Liễu Huân Vũ bỏ Ảnh Nguyệt Đoàn mà chạy một mình, nữ nhân vừa xinh đẹp vừa nghĩa khí như vậy không biết kiếp này gặp được mấy lần.

- Tu chân vô tận, đạo lữ phải có nhưng không vội, chuyện quan trọng nhất của ngươi bây giờ là nâng cao thực lực, đợi khi trở thành cường giả thì muốn bao nhiêu mỹ nữ mà không được.

- Nói nghe hay nhỉ? Biết ta có sống tới lúc đó không? Hơn nữa mỹ nhân như nàng không phải muốn gặp là được.

- Ngươi yên tâm, thứ mà cái đại lục này có nhiều nhất chính là thiên tài và mỹ nữ, lão phu sống từng ấy năm có mỹ nữ nào mà chưa từng gặp, nha

đầu kia cũng chỉ tạm xếp vào loại thứ 3 thôi.