Thiên La

CHƯƠNG 22: HẤP HUYẾT CHU





Bên phía còn lại, hai thanh niên đang vây đánh một đầu huyền thú cao giai, Lâm Phong nhờ bộ pháp linh hoạt nên tấn công phần đầu, Lý Thành Hổ tìm cơ hội đâm sau lưng.

- Phong Hỏa Pháp Chỉ… phá.

Ngọn lửa đốt trụi một đám tơ của Hấp Huyết Chu, Lâm Phong vác theo Lưu Tinh Đao chém tới, hắn vừa tiếp cận thì bị một chân yêu chu đạp bay ra.

- Úi cha… đau…

Lý Thành Hổ thừa cơ chém một đao vào lưng Hấp Huyết Chu.

- Khéttt…

Hấp Huyết Chu rống lên một tiếng đau đớn rồi quay đầu tấn công Hổ ca, nó há miệng phun ra cùng lúc mười mấy sợi tơ về phía đối thủ.

- Phong Hỏa Pháp Chỉ… phá.

Thế tơ như một mảnh lưới bị ngọn lửa đốt thủng một lỗ lớn, Lý Thành Hổ lập tức chui qua cái lỗ thoát thân, hắn vừa chạm đất thì Hấp Huyết Chu liền lao đến.

- Ăn một đao của lão tử.

Lâm Phong thừa cơ chém một đao ở phía sau, hắn vừa tới gần lại bị Hấp Huyết Chu đá bay.

- Úi da… đau…

- Tiểu tử ngươi không thể im lặng mà đánh sao? Làm gì cứ hét lên như diễn kịch vậy.

- Không phải mấy tên cao thủ thường làm vậy sao?

- Ngươi cũng gọi là cao thủ?

Giọng nói của lão đầu tràn đầy kinh bỉ, cả đời lão chưa thấy loại cao thủ gì cứ nhắm vào mông của đối thủ mà đánh.

Lâm Phong xoa ngực đứng lên, huyền cấp cao giai yêu thú đúng là không thể so với mấy loại tạp nham mà hắn từng gặp, không thể dùng cách cũ thì dùng cách khác.

- Ăn một đao của lão tử.

Hấp Huyết Chu đang tấn công Hổ ca chợt khựng lại, theo thói quen đá một cước về phía sau nhưng lần này hụt rồi, hỏa diễm bay tới đốt cháy một chân của yêu thú.

- Hắc hắc… ngạc nhiên chưa.

- Khéttt…

- Ăn tiếp một đao của lão tử.

Thêm hai ngọn hỏa diễm bay tới, Hấp Huyết Chu bị đau một lần liền khôn ra, nó phun vài sợi tơ ngăn lại hỏa diễm.

Từ phía sau hỏa diễm, một bóng người phóng ta chém một đao vào giữa đầu yêu chu, Lưu Tinh Đao cấm vào một nửa, yêu huyết phun như mưa.

- Đã nói rồi không nghe.

Lý Thành Hổ phóng tới đâm thêm một đao xuyên qua bụng Hấp Huyết Chu, cơ thể to lớn của yêu chu rung lên vài cái rồi gục ngã.

Ở một nơi gần đó, Liễu Huân Vũ vung kiếm chém xuống, Hấp Huyết Chu nằm yên trên mặt đất, hai mắt vô thần, sinh cơ tán loạn.

- Nha đầu này không tệ, tiểu tử ngươi phải cẩn thận.

Lão đầu dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nữ tử phía xa, kiếm pháp của nàng đã đạt đến cảnh giới khá cao, Lâm Phong hoàn toàn không phải đối thủ.

- Nữ nhân lão tử nhìn trúng tất nhiên phải có chỗ hơn người.

Lâm Phong nhìn Hấp Huyết Chu nằm yên trên đất, cảm giác có chút lạnh người, đường kiếm vừa rồi vừa nhanh vừa gọn không biết hắn có né kịp không.

Ba người nhanh chóng thu dọn hiện trường, trong lúc bọn họ chiến đấu đã gây ra không ít động tĩnh nhất định sẽ thu hút yêu thú tới đây, giờ phải tìm chỗ an toàn để ẩn nấp.

Mọi người hướng về hang động của Hấp Huyết Chu đi đến, bọn yêu thú thường không tiến vào lãnh địa của đối thủ, cho nên chỗ này tương đối an toàn.

Hang động của Hấp Huyết Chu nằm giữa vách núi, người thường khó mà lên được nhưng với tu sĩ chỉ là vài bước chân, bên trong hang động như một cái thông đạo, kéo dài vài trượng, cuối hang là một khoảng trống khá lớn cùng với vài bộ thú cốt, mùi hơi kinh.

- Thứ gì đây?

Lâm Phong nhìn thấy bên trên mấy bộ thú cốt mọc vài cọng cỏ, thân trắng như tuyết, tỏa ra bạch vụ lượn lờ.

- Đây là huyền cấp Hóa Cốt Thảo.

Gốc linh dược này khá đặc biệt, chỉ mộc trên thú cốt, có thể luyện chế Hóa Cốt Dược Tề chuyên dùng để hủy thi diệt tích, cũng có thể luyện chế thành đại cốt dược tề chuyên trị các bệnh về xương khớp như đau nhức xương khớp, thoái hóa đốt sống cổ…

Lâm Phong còn tưởng tìm được bảo vật, hóa ra chỉ là linh dược thông thường, đem bán cũng được hơn ngàn khối hạ phẩm linh thạch.

Lý Thành Hổ đem cành cây khô chất thành một đống, miệng cười ha hả.

- Lần này thu hoạch không tệ, hai đầu Hấp Huyết Chu, mấy gốc Hóa Cốt Thảo, cộng lại cũng hơn vạn khối linh thạch hạ phẩm.

Lâm Phong lấy ra một đầu Hắc Mộc Thử ném cho Hổ ca, còn hắn thì xử lý Tam Vĩ Thanh Ngưu, ai bảo Hắc Mộc Thử lớn lên xấu xí khiến Liễu mỹ nhân không thích ăn, trước tiên chiều nàng một chút, đợi đến lúc động phòng sẽ tính luôn một thể.

Nghĩ đến lúc động phòng, khuôn mặt Lâm Phong không nhịn được mà hiện lên nụ cười nham nhỡ.

- Lần này thành công bắt được Hấp Huyết Chu, Liễu đạo hữu là người có công lớn nhất, hai huynh đệ bọn ta chỉ lấy một nửa, phần còn lại sẽ đưa hết cho đạo hữu có được không?

Liễu Huân Vũ khẽ gật đầu, số linh thạch này đối với nàng không quan trọng, nàng đi săn cùng hắn chỉ vì muốn luyện tập khả năng thực chiến.

Mọi người ở lại Hoang Nguyên một đêm, đến sáng hôm sau thì trở lại Thương Vân Thành, hai đầu Hấp Huyết Chu được mang đến Vạn Bảo Các đấu giá, đợi đến khi có linh thạch sẽ chia theo thỏa thuận.

Lâm Phong trở về phòng lấy ra một ít vật phẩm bắt đầu tế luyện pháp chỉ, theo giác quan thứ sáu của lão đầu thì Thương Vân Thành sắp có đại sư xảy ra, có thể liên quan đến đám hắc y nhân kia.

- Lão đầu, thứ này thật sự là Ảnh Quang Pháp Chỉ sao?

- Luyện xong rồi biết.

Pháp chỉ chứa hai pháp văn thuộc hàng huyền cấp, với tu vi chiến sư tam cấp bây giờ của Lâm Phong miễn cưỡng có thể luyện chế.

Lâm Phong nhìn hai pháp văn trước mặt, thật lòng mà nói thứ này hắn nuốt không trôi nhưng vì cái mạng nhỏ nên phải cắn răng chịu đựng.

Thêm mấy ngày trôi qua, lão đầu lần nữa hiện ra, nhìn tờ pháp chỉ vẫn chưa tế luyện xong, bên cạnh là một thanh niên nằm như cá mắc cạn, lão chỉ biết thở dài.

- Tiểu tử ngươi thật sự không có thiên phú làm pháp sư.

Lâm Phong liếc mắt nhìn lão, lúc này hắn đã kiệt sức, cơ thể vô lực, người khác nhìn vào còn tưởng hắn bị một đám biến thái nào đó cưỡng gian mấy ngày liền.

- Lão… đợi… đó…

Lão đầu ném cho hắn thêm một cái pháp văn.

- Ngươi luyện thứ này thử xem.

- Đậu xanh.

Lâm Phong chửi một tiếng rồi ngã ngửa, lần này hắn thật sự tan vỡ, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ hung ác, muốn tìm một cái khe nứt nào đó ném lão đầu vào cho rảnh nợ.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Phong cắm đầu luyện tập pháp văn, lần này chỉ có một cái nhưng không phải là hoàng cấp pháp văn mà là một cái kỳ văn.

Thứ này chuyên khắc lên yêu đan của yêu thú, chỉ cần kích hoạt thì yêu đan sẽ nổ tung, uy lực ngang với tu sĩ cùng cấp tự bạo.

Lâm Phong cầm một viên yêu đan trong tay, dựa vào uy áp có thể đoán được đây là yêu đan của một đầu huyền cấp sơ giai yêu thú, tay còn lại thì cầm pháp châm, vẻ mặt căng như táo bón.

- Lão đầu, thứ này sẽ không tự bạo chứ?

- Hên xui.

- Đúng rồi, ta nhớ hôm nay có hẹn với Huân Vũ đi săn yêu thú, đợi ta trở về sẽ luyện tiếp.

Lâm Phong nói xong liền rời phòng chạy thẳng đến chỗ Ảnh Nguyệt Đoàn, thời gian này ngoại trừ luyện tập pháp văn thì hắn còn thường cùng Liễu Huân Vũ đi săn.

Lúc đầu có Lý Thành Hổ đi cùng nhưng bọn họ chỉ săn độc xà, hạt tử, ngô công… không có thứ nào ăn được nên Hổ ca cảm thấy quá nhàm chán, không muốn đi tiếp.

Đội ngũ ba người chỉ còn lại hai, Lâm Phong lại tiếp tục thay đổi kế hoạch, mấy ngày đầu thì săn yêu thú gần thành, sáng đi chiều về, dần dần tiến đi xa hơn, có khi mấy ngày mới trở lại, thế là hắn có cơ hội qua đêm cùng mỹ nhân.

Lâm Phong nhìn nữ tử bên cạnh, nàng vẫn xinh đẹp động lòng, gần một tháng trôi qua, hắn chỉ có thể vô tình nắm được tay của mỹ nhân, đúng là thất bại.

- Lão đầu, sao ta còn chưa đột phá vậy?

- Đợi chờ là hạnh phúc.

- Hảo lão.

Một đôi nam nữ bước đi dưới ánh hoàng hôn, phía trước không xa là Thương Vân Thành vẫn đứng sừng sững như một người mẹ đợi chờ những đứa con trở về.

Liễu Huân Vũ chợt dừng bước.

- Lâm Phong, ta có chuyện muốn hỏi chàng.

Lâm Phong ngẩn người, đây là lần đầu nàng gọi tên hắn, cũng là lần đầu hai người xưng hô thân mật như vậy.

- Chuyện… chuyện gì?

- Có phải chàng thích ta không?

- Chuyện này…

Liễu Huân Vũ nhìn nam tử bên cạnh.

- Chàng chỉ cần trả lời là có hay không?

Lâm Phong bị ép lùi lại, không phải vì tu vi của hắn thấp hơn nàng mà là vì một cảm giác vô cùng quen thuộc, đó là khi mẫu thân trừng mắt nhìn hắn.

- Tiểu tử phong độ lên, đừng làm mất mặt nam nhân.

Giọng nói khinh bỉ của lão đầu truyền đến như một gậy đánh Lâm Phong thức tỉnh, hắn hít sâu một hơi lấy lại phong độ, ánh mắt kiên định nhìn nữ tử đối diện.

- Đúng vậy, ta rất thích nàng.

Dưới ánh hoàng hôn, hai người đứng nhìn nhau, trong đôi mắt chỉ còn lại hình bóng của đối phương.

Liễu Huân Vũ cúi đầu, hai gò má ửng hồng, nàng lấy ra một tấm ngọc bội đưa cho hắn.

- Tặng cho chàng.

- Thứ gì đây? Vật đính ước hả?

- Không được nói lung tung, mấy ngày nay ta luôn có một cảm giác bất an, thứ này có thể bảo vệ cho chàng.

Lâm Phong nhìn ngọc bội trong tay, hắn đã có mảnh Hộ Thần Giáp rồi, đâu cần thứ này làm gì.

- Ta có thể tự lo được, thứ này nàng giữ lại đi.

- Ta vẫn còn một mảnh ngọc bội, thứ này chỉ sử dụng được ba lần, chàng phải chú ý.

Liễu Huân Vũ lấy thêm một mảnh ngọc bội cầm trên tay, nhìn qua giống y như ngọc bội nàng vừa tặng cho Lâm Phong.

- Nàng đúng là giàu có thật a.

Lâm Phong tìm kiếm một lúc cũng không thấy thứ gì thích hợp để tặng cho Liễu Huân Vũ, hay là tối nay hắn trở về làm mấy viên bạo đan tặng cho nàng vậy.

Nhìn Lâm Phong thu lấy ngọc bội của mình, đôi môi xinh đẹp khẽ cong, để lộ nụ cười động lòng.

- Chúng ta về thôi.

Đêm xuống, bên ngoài Thương Vân Thành, mấy chục tên hắc y nhân tụ tập một chỗ, dẫn đầu là một tên mặt áo choàng đen đang lơ lửng trên không.

- Đêm nay chính là ngày hắc ám hàng lâm xuống đại lục.

- Thánh Giáo vạn thế, thánh chủ vạn tuế.

- Hắc hắc… bài trận…

Mấy chục tên hắc y nhân tản ra, mỗi tên cầm theo một cái trận bàn ném vào phong linh, thất thải phong linh khẽ rung lên sau đó mở ra một khe nứt nhỏ.

- Phá…

Khe nứt từ từ mở rộng, linh khí bên trong phong linh dần thoát ra bên ngoài, đám hắc y nhân đứng một bên không ngừng hô lớn.

- Thánh Giáo vạn thế, thánh chủ vạn tuế.

Cùng lúc đó, mấy chục tiểu thành trì của ngũ đại thánh cũng xảy ra tình trạng tương tự, phong linh nứt vỡ, linh khí không ngừng thoát ra.

Một khi linh khí thoát ra Hoang Nguyên sẽ thu hút vô số yêu thú kéo tới giống như một cơn lũ, bọn yêu thú sẽ càng quét tất cả mọi thứ trên đường đi, nơi chúng đi qua không một sinh linh nào tồn tại và cơn lũ đó được gọi là thú triều.

- ẦM… ẦM…

- Gì vậy? Động đất hả?

Lâm Phong còn chưa mở mắt thì cảm giác căn phòng của hắn đang run chuyển, bên ngoài truyền đến vô số tiếng la hét.

- Gì vậy trời, ngủ cũng không được yên… không đúng, sao ta nghe được tiếng yêu thú, không lẽ còn đang mơ.

- Bớt nhảm, còn không chạy nhanh thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.

Lão đầu như u linh hiện lên, mặt rõ căng, lúc đầu, lão còn tưởng là mấy tên phòng bên cạnh săn yêu thú trở về nhưng sự thật phũ phàn hơn nhiều.

Lâm Phong vội chạy ra mở cửa phòng, trước mặt hắn là một cảnh tượng vô cùng hoành tráng mà cả đời hắn không bao giờ quên.

Phía trên yêu thú bay từng đám, bên dưới yêu thú chạy thành đàn, số lượng nhiều không đếm hết.

- Là phi cầm yêu thú, sao nhiều dữ vậy?

Phi cầm yêu thú bình thường trốn biệt tích, muốn tìm cũng không dễ, hôm nay không biết là lễ gì mà kéo ra cả dòng họ thế này.

Lâm Phong chợt nhớ đến một chuyện, hắn vội hét lớn.

- Thú triều, chắc chắn là thú triều.

- Còn đứng đó làm gì, chạy mau lên.

- À được.

Lâm Phong chạy ra ngoài đường, lúc này trong thành vô cùng hỗn loạn, tu sĩ và yêu thú điên cuồng chém giết, hắn vừa xuất hiện liền bị một đám yêu xà tấn công.

Lâm Phong chém bay một đầu yêu xà sau đó lấy ra một tờ Hành Không Pháp Chỉ kích hoạt.

- Truyền tống trận ở phía bên kia, tiểu tử ngươi bay nhầm hướng rồi.

- Đi Ảnh Nguyệt trước.

Lâm Phong vừa bay lên liền bị một đám yêu cầm vây đánh, hắn lấy ra mấy tờ Phong Hỏa Pháp Chỉ kích hoạt.

Lão đầu nhìn yêu thú không ngừng tấn công, giọng nói gấp lên.

- Bây giờ bảo mạng mới là quan trọng, nếu không nhanh đến truyền tống trận sẽ không kịp.

Lâm Phong mặt kệ lời lão đầu, hắn vẫn một đường bay thẳng tới chỗ Ảnh Nguyệt Đoàn, từ trên nhìn xuống, Thương Vân Thành chỉ còn là một đống đổ nát, huyết nhục khắp nơi nhưng không nhìn thấy thi thể tu sĩ, có lẽ đã bị đám yêu thú nuốt hết rồi.

- Tiểu tử, cẩn thận phía trước.

Lão đầu vừa dứt lời thì một cái bóng đen từ trên trời lao xuống, Lâm Phong nhanh chân đạp vào một bức tường gần đó để đổi hướng, bóng đen vồ hụt liền quay trở lại bầu trời.

- Là huyền cấp Thiết Vũ Cự Điêu.

Lâm Phong nhìn con đại điêu to như một cái nốc nhà lơ lửng phía trên, thầm toát mồ hôi, nếu bị nó gấp lên trời thì chỉ có đường chết, tam cấp tu sĩ như hắn còn chưa có khả năng phi hành.

Thiết Vũ Cự Điêu lượn một vòng rồi hạ xuống nhưng mục tiêu lần này không phải Lâm Phong mà là một tên tam cấp chiến sư khác.

Tên kia chỉ kịp hét lên một tiếng thì đã bị cặp vuốt nhọn đâm xuyên người, cự điêu mang theo tên tu sĩ đang cố vùn vẫy bay lên cao cả ngàn trượng rồi thả xuống.

Tuy Lâm Phong không nhìn thấy tên kia rơi chỗ nào nhưng từ độ cao mấy ngàn trượng rơi xuống thì chắc là xuyên không luôn rồi.

- Tới rồi.

Phía trước chính là căn cứ của Ảnh Nguyệt Đoàn, một biệt viện to lớn bây giờ chỉ còn là đống hoang tàn cùng với vài đầu yêu thú đang đập phá, Lâm Phong nhìn đến ngẩn người.

Bọn yêu thú vừa nhìn thấy tu sĩ liền xông tới tấn công, một đầu yêu hầu vác theo khúc gỗ lớn đập thẳng vào đầu con mồi.

Lâm Phong lách người né tránh, Lưu Tinh Đao lóe lên, yêu hầu bị chém thành hai nửa.

- Éc… ngao… hú…

Đám yêu thú nhìn đồng bọn ngã xuống thì trở nên phẫn nộ, bọn chúng lập tức lao tới tấn công Lâm Phong.

- Đám súc vật, đi chết đi.

Lâm Phong hét lớn một tiếng rồi lao vào đám yêu thú, hắn điên cuồng chém giết, từng đầu yêu thú nằm xuống nhưng một đầu vừa ngã thì có vài đầu xông tới, số lượng càng lúc càng đông.

Phong linh dù nứt nhưng vẫn chưa nát, bên trong tiểu thiên linh mạch chỉ có huyền cấp yêu thú là có thể tiến vào, đó cũng là lý do Thương Vân Thành đến giờ vẫn còn tu sĩ tồn tại.

- Tiểu tử đừng giết nữa, đi mau lên.

Lâm Phong giết đến đỏ người, lam y biến thành huyết y, ánh mắt hắn vẫn tràn đầy phẫn nộ, hoàn toàn không để ý đến lời nói của lão đầu.

- Nếu như nha đầu kia còn sống thì sao, bây giờ tiểu tử ngươi nằm lại ở đây thì sau này nha đầu kia sẽ nằm ở trên giường tên khác.

- AAAAA…

Lâm Phong tung quyền đánh bay một đầu hoàng cấp yêu ngưu, cả người hắn tỏa ra hỏa khí nồng đậm như đang bốc cháy.

- Liệt Hỏa Phần Thiên tầng thứ ba, tiểu tử làm tốt lắm, chạy nhanh.

Lão đầu không ngờ tên lưu manh này có thể đột phá trong lúc chiến đấu, chỉ cần đợi qua kiếp nạn này thì lão có thể đi dằn mặt bọn đan sư kia.