Thiên La

CHƯƠNG 21: LẠC NHẠN CỐC





Lâm Phong lấy ra thêm mấy đầu Hắc Mộc Thử đưa cho Hổ ca rồi rời đi, trên đường về, hắn ghé qua chỗ Thông Cáo Bảng tìm một cái nhiệm vụ sau đó trở về phòng.

- Lão đầu, cách này có ổn không?

- Yên tâm, lão phu đã tính hết cho tiểu tử ngươi.

- Lần trước nghe lời lão làm cho ta ngồi chờ trong phòng suốt mấy ngày, chán chết đi được.

- Chẳng phải còn lão phu ở bên cạnh trò chuyện sao?

Nhớ lúc đó, lão đầu luôn miệng nói về chiến tích của mấy tên đệ tử, cảm giác như nghe lão kể chuyện cổ tích, tràn đầy tình tiết hư cấu.

- Mỹ nhân với lão đầu, sao có thể so sánh được.

- Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng nói được một câu nghe giống tiếng người, nha đầu kia sao có cửa so với lão phu.

- Hài…

Bên ngoài phong linh, một tên hắc y nhân lơ lửng giữa không trung, ánh mắt âm trầm nhìn về phía tòa thành trước mặt, dưới chân hắn là mấy bộ thi thể, mỗi bộ đều mặt y phục của Vô Cực Thánh Cung.

- Không lâu nữa hắc ám sẽ bao trùm nơi này.

Hắc y nhân dứt lời, thân ảnh như một làn khói tan biến vào bóng đêm vô tận.

Sáng hôm sau, Lâm Phong rời Thương Vân Thành, mục tiêu lần này là Lạc Nhạn Cốc, nhờ tu vi đột phá nên tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn lần trước, chỉ cần một ngày là tới nơi.

Lâm Phong tìm một chỗ đặt tiểu truyền tống trận sau đó theo cách cũ tiến vào bên trong, ánh mắt của hắn đảo quanh vài vòng, nơi này vẫn hoang tàn âm u như lúc trước.

- Lão đầu… lão có đó không?

- Đừng nhìn nữa, nơi này không có con yêu thú nào đâu.

- Bây giờ bài trận luôn đúng không?

- Bên phải quay, thẳng tiến.

Lâm Phong không biết cái gì gọi là địa thế nên toàn bộ quá trình bài trận đều giao cho lão đầu, hắn như con rối chỉ biết di chuyển qua lại bên trong sơn cốc.

- Dừng lại, chính là chỗ này.

- Lão đầu, sao ta thấy đau đầu quá, có khi nào thuốc của lão hết hạn hay có vấn đề không?

- Chỗ này là nơi tập trung nhiều độc khí nhất bên trong sơn cốc, ngay cả yêu thú cũng không dám tới gần, chỉ có tên ngốc nhà ngươi mới chui vào

thôi.

- Cái gì mà ngu ngốc, phải gọi là tôn sư trọng đạo mới đúng.

Lão đầu nhìn vẻ mặt xanh lè của Lâm Phong liền nhắc nhở.

- Làm nhanh đi, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu.

- Nói như ta sắp chết vậy.

Lâm Phong nhanh chóng bày trận, thứ này hắn đã thử nghiệm cả trăm lần, chỉ cần vài phút là xong.

Khi trận kỳ cuối cùng được cắm xuống, đại địa khẽ chấn động, kim quang lóe sáng, 36 thanh kim trụ xuất hiện, mỗi thanh cao gần cả trăm trượng, xếp thành một vòng tròn có bán kính lên đến vài dặm.

Lâm Phong tìm một chỗ ẩn nấp, theo lời của lão đầu thì khi trận pháp được kích hoạt, phần lớn độc khí bên trong sơn cốc sẽ tràn về phía tâm trận, ngay cả huyền thú đỉnh phong cũng không dám tới gần.

Độc khí bắt đầu tràn về phía đại trận, càng lúc càng nhiều, tạo thành một lớp lục vụ bao phủ xung quanh đại trận, nơi lục vụ bay qua, sinh mệnh tan biến, dù là Lâm Phong nấp gần đó vài chục trượng cũng cảm thấy lạnh người.

Đúng lúc này, giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Hành động.

- Đi.

Lâm Phong lấy ra một cái trận kỳ ném thẳng vào bên trong đại trận, 36 thanh kim trụ bắt đầu chuyển động, từ trên cao nhìn xuống, đại trận như một cái xa luân đang di chuyển, tốc độ nhanh dần.

Lục vụ bị xa luân cuốn vào, tạo thành một dòng xoáy khổng lồ giữa thiên địa, cảnh tượng kéo dài liên tục một canh giờ thì kết thúc, kim trụ tan biến, lục vụ cũng không còn.

- Đáng tiếc không đủ nguyên liệu, nếu có thể tạo ra một cái địa cấp trận pháp thì tiểu tử ngươi hời to rồi.

- Địa cấp trận pháp? Nói dễ hơn làm.

Tuy Lâm Phong không biết hình dáng của địa trận ra sao nhưng hắn chắc chắn thứ đó sẽ nuốt cả đống linh thạch.

Lâm Phong cẩn thận tiến lại đại trận, giữa tâm trận có một cái hộp ngọc đang mở, bên trong có 4 viên bi màu đen to như trứng bồ câu.

- Thứ này thật sự có thể đối phó huyền thú sao?

- Không chừng địa thú cũng bị ảnh hưởng.

- Lợi hại như vậy?

- Lão phu không giống tiểu tử ngươi, gặp thứ gì cũng muốn lấy.

Lâm Phong cẩn thận thu độc tinh vào cổ nhẫn, bây giờ tâm tình của hắn vô cùng tốt nên không chấp nhất với lão.

- Tiền bối, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?

- Đi thôi.

- Không đi săn một ít thú cốt sao?

Lâm Phong vừa dứt lời đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng động, hắn lập tức đạp Vân Tung Mị Ảnh lướt đi, Lưu Tinh Đao chém về phía sau.

- Keng…

Ánh lửa lóe lên, thân thể Lâm Phong bị đẩy lui lại một đoạn, lúc này hắn mới nhìn rõ thứ đã tấn công là một đầu hạt tử đen thui, quan trọng hơn là

Lưu Tinh Đao không thể phá hủy được phòng ngự của tên này.

- Lão đầu, sao lão nói yêu thú không dám tới đây.

- Lão phu chỉ nói là khi trận pháp kích hoạt, bây giờ trận pháp đã kết thúc rồi, ngươi không thấy sao?

- Định mệnh, sao lão không nói sớm, giờ thì làm gì đây?

Bình thường thì Lâm Phong có thể đánh với tên này một trận nhưng nơi này là Lạc Nhạn Cốc, là địa bàn của độc thú, linh lực của hắn phần lớn dùng để đề phòng độc khí, số còn lại chỉ để cho có mà thôi.

Lâm Phong nhìn đầu hạt tử bò tới, nhất thời không nghĩ ra được cách gì, đành phải cầu cứu lão đầu.

- Tiền bối có cao kiến gì không?

- Chạy, chạy ngay đi, trước khi mọi điều tồi tệ hơn.

- AAAAA…

Hạt tử nhìn tên tu sĩ trước mặt đột nhiên hét lớn còn tưởng hắn tự bạo nên lập tức lùi lại, không ngờ mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng đối phương.

Lâm Phong kích hoạt tiểu truyền tống trận, vài ngàn khối linh thạch cứ thế mà bay mất, trong lòng ức chế không chịu nổi, chỉ biết hét lớn để giải tỏa.

- Tiểu tử ngươi la hét cái gì, linh thạch mất rồi vẫn kiếm lại được, tính mạng mới là thứ quan trọng nhất.

- Ta biết, lâu quá không hát nên luyện giọng thôi.

Sau khi kích hoạt trận pháp chắc chắn sẽ kinh động không ít yêu thú bên trong sơn cốc, Lâm Phong cảm thấy không nên ở lại thu thập thú cốt, tốt nhất là trở về thành nghỉ ngơi.

Trời vừa tối, Lâm Phong về tới Thương Vân Thành, đúng lúc có một đám hắc y nhân đang đi về phía hắn, Lâm Phong nhìn thấy bọn chúng liền tìm một cái bụi gần đó chui vào.

- Sao đám người này còn ở đây?

Mấy tên hắc y nhân này đều là nhân vật nguy hiểm, Lâm Phong có cảm giác đám người này có liên quan đến Ma Giáo, tốt nhất là nên trốn xa một chút.

- Lão phu cảm giác sắp tới sẽ có đại sự xảy ra.

- Kệ đi, chỉ cần không liên quan đến chúng ta là được.

- Cẩn tắc vô ưu, không thể không phòng.

Lâm Phong gật đầu đồng ý, hắn đợi đám hắc y nhân hoàn toàn biến mất mới chịu bước ra. Sau khi vào thành, Lâm Phong không trở về mà chạy đến Vạn Bảo Các mua thêm vài thứ lão đầu căn dặn.

Sáng hôm sau, trời trong xanh, nắng nhẹ, có lẽ là một ngày đẹp trời, Lâm Phong mang theo nhiệm vụ lệnh chạy đến chỗ Ảnh Nguyệt Đoàn.

- Lão đầu, xem ta chạy thế này đủ nhanh chưa?

- Liên quan gì?

- Chẳng phải lão nói nhất cự ly, nhì tốc độ sao?

- Xem như lão phu chưa nói.

Theo kế hoạch của lão đầu thì Lâm Phong phải tiếp cận Liễu Huân Vũ để bồi đắp tình cảm, lần trước là bị động chờ đợi còn lần này là chủ động xuất kích.

Lâm Phong đứng trong đại sảnh chờ một lúc thì Liễu Huân Vũ xuất hiện, bên cạnh còn có Lưu Khôi cùng với Hổ ca.

- Lâm huynh đệ, đã lâu không gặp.

- Lưu huynh, đã lâu không gặp.

Lưu Khôi lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Lâm Phong.

- Đây là đan dược của huynh đệ.

- Thật ngại quá…

Lâm Phong nhanh tay nhận lấy bình ngọc, bên trong là một viên đan dược đen thui, đúng là Quỷ Linh Đan rồi.

- Đa tạ Lưu huynh.

- Không cần khách sáo, thứ này so với ân cứu mạng của Lâm huynh đệ không đáng vào đâu.

Lý Thành Hổ đi tới vỗ vai Lâm Phong.

- Huynh đệ, hôm nay đến tìm Hổ ca có chuyện gì không?

- Đệ vừa tìm được tin tức của một đầu huyền cấp Hấp Huyết Chu, muốn mời các vị đạo hữu đi săn cùng.

Lưu Khôi nhíu mày lắc đầu.

- Gần đây Ảnh Nguyệt Đoàn xảy ra nhiều chuyện, chắc là ta không thể đi cùng Lâm huynh đệ.

Lý Thành Hổ cũng nhíu mày.

- Hấp Huyết Chu này hình như ăn không ngon lắm.

- Hổ ca, Hấp Huyết Chu thân mang kịch độc, tốt nhất không nên ăn nhưng đệ có thể dùng Hắc Mộc Thử, Tam Vĩ Thanh Ngưu làm thù lao cho huynh.

- Đệ yên tâm, đầu Hấp Huyết Chu này cứ bao trên người Hổ ca.

Lâm Phong nhìn qua Liễu Huân Vũ, ánh mắt tràn đầy mong đợi, hi vọng lần này nàng sẽ không từ chối.

Liễu Huân Vũ khẽ gật đầu.

- Đúng lúc ta vừa đột phá, cũng nên ra ngoài rèn luyện một chút.

- Thật sao?

Lâm Phong kinh ngạc nhìn nữ tử đối diện, hắn nhớ lúc trước lão đầu nói nàng đã bước vào chiến sư tam cấp đỉnh phong, bây giờ lại đột phá chẳng phải thành tứ cấp tu sĩ sao? Ăn gì mà lớn nhanh vậy?

Quan trọng hơn là một khi nàng đột phá ngũ cấp chắc chắn sẽ đi đến đại thiên linh mạch tu luyện, nghĩ đến đây, Lâm Phong cảm thấy áp lực đè nặng lên vai.

Lý Thành Hổ cười ha hả vỗ vai Lâm Phong.

- Tiểu huynh đệ, bây giờ Liễu đạo hữu chính là phó đoàn trưởng của Ảnh Nguyệt Đoàn, ngoại trừ Lưu đoàn trưởng thì nàng là người có tu vi cao nhất.

- Chúc mừng Liễu đạo hữu đột phá, sau này phải nhờ đạo hữu chiếu cố.

Liễu Huân Vũ mỉm cười trả lời.

- Đạo hữu thật sự muốn ta chiếu cố sao?

- Bây giờ không còn sớm, chúng ta mau xuất phát thôi.

Mấy ngày trước, Lâm Phong đến chỗ nhiệm vụ bảng của Thiết Sơn Môn tìm nhiệm vụ thích hợp, cuối cùng hắn quyết định chọn Hấp Huyết Chu.

Yêu chu thường sống bên trong hang động, đêm làm ngày ngủ, rất thích hợp để tu sĩ săn bắt, quan trọng là tên này độc lai độc vãn, sẽ không xảy ra hiện tượng bị quần công như mấy lần trước.

Hang động của Hấp Huyết Chu nằm sâu bên trong một vách núi cách Thương Vân Thành 200 dặm về phía tây, với tốc độ của đám người Lâm Phong thì chỉ cần một ngày là đến nơi.

- Chính là ở vách đá phía trước.

Lâm Phong chỉ vào vách đá trước mặt, có một cái hang động nằm lơ lửng giữa vách núi, muốn trèo lên cũng khó.

Liễu Huân Vũ nhìn cửa hang động âm u cao hơn hai trượng, từ kích thước có thể đoán được bên trong có lẽ là huyền cấp yêu thú.

- Chúng ta nghỉ chân một lúc, đợi trời tối sẽ tấn công.

Kế hoạch của bọn họ là đợi Hấp Huyết Chu bò ra kiếm ăn sẽ nhân cơ hội đó phục kích, đây gọi là dụ rắn ra hang.

Lâm Phong ngồi trên một khối đá nhìn về phía chân trời, cảm giác thật yên bình nhưng hắn biết phía sau sự tĩnh lặng đó là ngàn vạn nguy hiểm của Hoang Nguyên.

Bên cạnh là Liễu Huân Vũ đang nhắm mắt luyện công, hoàng hôn tô điểm lên gương mặt xinh đẹp của nàng làm nó càng thêm tuyệt trần, càng nhìn càng say đắm.

Chợt đôi mắt đang nhắm kia khẽ mở.

- Đạo hữu nhìn một nữ tử như vậy rất dễ bị người khác hiểu lầm là có ý đồ bất chính.

- Bọn họ nghĩ gì đâu liên quan tới ta.

- Đạo hữu không sợ bị thiên hạ chê cười sao?

- Cuộc đời ta còn quá nhiều chuyện phải bận tâm, hơi đâu lo tới bọn chúng.

Liễu Huân Vũ ngẩn người, khóe miệng khẽ cong lên.

- Trong lòng ta cứ nghĩ đạo hữu là một người nghĩa khí, có lẽ Huân Vũ vẫn chưa hiểu rõ đạo hữu.

Lâm Phong nhìn nàng, bài ra bộ mặt mà hắn cho là tiêu soái nhất.

- Dù sao ta cũng rất rảnh, Liễu đạo hữu có muốn tìm hiểu thêm không?

- Lâm huynh đệ, đúng lúc Hổ ca cũng đang rảnh, có muốn bàn luận một chút không?

Lý Thành Hổ đột nhiên chen ngang, hai tên đồng bạn này chỉ biết nói chuyện với nhau, hoàn toàn không qua tâm đến Hổ ca, đúng là bất công.

Lâm Phong bất lực nhìn thanh niên to cao bên cạnh, giờ mà đánh nhau thì tối nay còn làm ăn gì nữa.

- Hổ ca, có mang theo củi khô không?

- Lấy thứ đó làm gì?

- Có thể đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây, dù sao cũng phải chuẩn bị một chút.

- Huynh đệ nói có lý, đợi ta một chút.

Lý Thành Hổ dứt lời liền rời đi, nơi này là bên trong núi, chỉ cần tìm một lúc là có cả đống củi khô.

Lâm Phong và Huân Vũ khẽ nhìn nhau sau đó cùng ngắm hoàng hôn, không ai lên tiếng, cảnh vật như một bức tranh, tĩnh lặng mà yên bình.

Đêm xuống, Hoang Nguyên chỉ còn lại bóng tối vô tận, âm u và đáng sợ, không một tiếng động, cứ như mọi thứ đã hoàn toàn tan biến.

Một đôi huyết nhãn lặng lẽ hiện ra, Hấp Huyết Chu chầm chậm bò khỏi hang, đôi mắt đỏ rực như lòng đèn liên tục liếc nhìn xung quanh.

Hấp Huyết Chu bò được một lúc thì chợt đổi hướng, lúc sau nó lại tiếp tục dừng, phía trước là xác một đầu dã trư, đây là con mồi yêu thích nhất của Hấp Huyết Chu.

Nhưng yêu chu không vội tấn công mà nằm một bên chờ đợi, đôi huyết nhãn vẫn liên tục liếc nhìn xung quanh.

- Tên này nằm chờ thời a?

Lâm Phong đợi hơn nữa giờ vẫn không thấy yêu chu có động tĩnh, còn đợi nữa không chừng sẽ có thêm một đám yêu thú kéo tới.

Lý Thành Hổ như hiểu được tâm ý của huynh đệ, nhỏ giọng hỏi.

- Có tấn công không?

- Đợi thêm chút nữa.

Liễu Huân Vũ vẫn nhìn hấp huyết chu phía xa, vì trời tối nên không thấy rõ, đến giờ nàng vẫn chưa xác định được cấp độ chính xác của yêu thú.

- Tiểu tử, cẩn thận phía sau.

- Coi chừng.

Lâm Phong lập tức đạp Vân Tung Mị Ảnh chạy đi, hắn vừa hét lên thì Liễu Huân Vũ và Lý Thành Hổ cũng hành động.

- Xè… xè…

Nơi ba người vừa ẩn nấp xuất hiện vài sợi tơ to như ngón tay cắm thẳng vào mặt đất, lúc này đầu Hấp Huyết Chu đang nằm yên chợt xuất hiện đối diện, cái miệng to lớn phun ra từng sợi tơ.

- Không phải một đầu mà là một cặp.

Lý Thành Hổ vừa lộn một vòng vừa hét lên, Lâm Phong nấp sau một cây đại thụ chửi thầm.

- Tên này gian xảo thật, nó không phải nằm chờ thời mà là chờ đồng bọn.

Liễu Huân Vũ bay lên một cành cây, từ đây có thể nhìn rõ được vị trí và hình dáng của hai đầu yêu thú.

- Một đầu huyền thú cao giai, một đầu huyền thú đỉnh phong.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi hét lên.

- Liễu đạo hữu là nữ nhân, đầu huyền thú đỉnh phong sẽ giao cho đạo hữu, tên còn lại hai huynh đệ chúng ta sẽ xử lý.

- Tốt.

Lý Thành Hổ cũng đồng ý, trong số ba người thì Liễu Huân Vũ có tu vi cao nhất tất nhiên phải đối phó với đầu yêu thú mạnh nhất, còn chuyện nam nữ sau này có thời gian thì bàn tiếp.

Liễu Huân Vũ nhìn hai tên kia lao về phía đầu huyền thú cao giai, mũi chân khẽ điểm, ngọc thể như một cơn gió lướt tới đầu huyền thú còn lại.

Hấp Huyết Chu tổng cộng có hai đầu, con đực là huyền thú cao giai, con cái là huyền thú đỉnh phong, về kích thước thì con cái to gấp rưỡi con đực.

Đầu yêu thú nhìn Liễu Huân Vũ lướt tới liền phun ra một đám tơ muốn ngăn cản bước chân của nàng.

- Lạc Diệp Phi Ảnh.

Ánh kiếm lóe lên, từng sợi tơ bị cắt đứt giữa không trung như lá cây rơi xuống mặt đất.

- Phong Hỏa Pháp Chỉ.

Liễu Huân Vũ kích hoạt hai tờ pháp chỉ, hỏa tiễn nhắm thẳng vào yêu nhãn che khuất tầm nhìn của yêu thú, Hấp Huyết Chu nhanh chân nhảy qua một bên, nó vừa chạm đất thì đối thủ đã xuất hiện bên cạnh, trường kiếm vung lên, một chân rơi xuống.

- Khéttt…