Càng lên cao linh khí nơi này càng nồng đậm, tuy chưa thể so với linh thạch nhưng cũng hơn xa những nơi lúc trước Lâm Phong đến.
- Tiểu tử, không chừng bên dưới nơi này chính là linh mạch, có muốn đào một ít linh thạch không?
- Lão tự đi mà đào.
Chuyện đào gốc Thánh Cung chỉ có mấy thanh niên chưa trải sự đời mới đi làm, một thiên tài thông minh như hắn sao có thể làm được.
Lâm Phong theo Lãnh Phi Dao tiến vào nơi ở của nội môn đệ tử, bên trong Thánh Cung, đệ tử chân truyền có thể tự do đi lại, ngoại trừ chỗ của mấy vị trưởng lão và chấp sự, nội môn đệ tử chỉ có thể từ giữa núi trở xuống, ngoại môn đệ tử thì chỉ được phép ở chân núi canh cổng.
Trên đường đi, mấy tên đệ tử nhìn thấy Lãnh Phi Dao đều chuyển hướng, cảm giác nàng đi đến đâu thì bọn họ chốn đến đó.
- Phía trước có mấy phòng trống, ngươi tự chọn một cái đi.
Nơi ở của nội môn đệ tử khá rộng, được hẳn một căn phòng riêng, Lâm Phong chọn đại một phòng bước vào, bên trong rất tốt, những thứ cần dùng đều có đủ, không thua kém mấy phòng khách điếm sang trọng.
Lãnh Phi Dao chỉ đứng bên ngoài, dù nàng là đệ tử chân truyền cũng không thể tùy tiện tiến vào phòng của người khác.
- Ngươi cứ ở đây tu luyện, có vấn đề gì thì thông báo với ta.
- Nhưng đệ không lên được đỉnh núi thì làm sao thông báo với sư tỷ?
- Suýt thì quên mất.
Phi Dao lấy ra một cái hoàng kim lệnh đưa cho Lâm Phong, bên trên có khắc một chữ Lãnh.
- Ta còn có chuyện phải giải quyết, tạm biệt.
Lâm Phong tiễn nàng một đoạn, dù sao người ta cũng giúp hắn không ít, làm người phải hiểu đạo lý.
Sau khi tiễn Phi Dao sư tỷ rời đi, Lâm Phong bắt đầu kiểm tra căn phòng, phòng ngủ, phòng khách, phòng luyện dược đều được tách riêng, phía trước còn có một linh điền dùng để trồng linh dược.
Lâm Phong ngồi lên giường, hắn lấy ra thánh bài quan sát, thứ này không phải pháp bảo trữ vật nhưng có thể lưu trữ rất nhiều thứ như điểm cống hiến, nội quy Thánh Cung…
Cái Lâm Phong đang đọc chính là nội quy của Đan Cung, bên trong cái ngọc bài nhỏ xíu vậy mà lưu cả đống văn tự, nhìn mà mỏi mắt.
- Tiểu tử, thứ này không phải dùng mắt để đọc, phải dùng thần thức.
- Sao nghe giống ngọc giản truyền công vậy?
- Nó đó.
Ngọc giản truyền công là một loại pháp bảo cao cấp, chuyên lưu lại những môn công pháp, thuật pháp… có thể truyền thừa đến hàng vạn năm mà không bị hư hại.
Sau khi nắm rõ nội quy Đan Cung, Lâm Phong tranh thủ thời gian cùng lão đầu bàn luận tương lai đại kế, đầu tiên là điểm cống hiến, thứ tuyệt đối không thể thiếu bên trong Thánh Cung.
Tất cả giao dịch bên trong Thánh Cung đều có liên quan đến điểm cống hiến, nói một cách đơn giản và dễ hiểu thì điểm cống hiến có vai trò chẳng khác gì linh thạch.
Nhưng không phải tất cả vật phẩm đề có thể dùng điểm cống hiến để trao đổi, một số vật phẩm đặc biệt cần phải có cả điểm cống hiến và thân phận thì mới có thể trao đổi.
Ví dụ như thiên cấp công pháp, với thân phận nội môn đệ tử của Lâm Phong dù có đủ điểm cống hiến cũng không thể trao đổi, nhưng trưởng lão Thánh Cung thì có thể.
Muốn nhận được điểm cống hiến chỉ có một cách duy nhất là làm nhiệm vụ, để phát huy tinh thần có làm mới có ăn, Thánh Cung nghiêm cấm trao đổi điểm cống hiến với mọi hình thức.
Đệ tử Thánh Cung còn phải đạt được đủ số điểm cống hiến yêu cầu, đối với nội môn đệ tử thì mỗi năm phải đạt được vài vạn điểm cống hiến, trường hợp không đạt đủ chỉ tiêu sẽ bị giáng cấp xuống ngoại môn đệ tử.
Tiếp theo là bí cảnh, Thánh Cung là một trong những thế lực sở hữu nhiều bí cảnh nhất đại lục, chỉ riêng Cửu Huyền Thánh Cung đã có 10 bí cảnh, trong đó có 9 tiểu thiên bí cảnh và 1 đại thiên bí cảnh.
Cuối cùng là Linh Mộng thánh nữ, theo ghi chép thì Thánh Nữ có thể đến bất kỳ nơi nào bên trong Thánh Cung, quyền hạn chẳng khác gì Cung Chủ, không chừng bên trong Đan Cung cũng có người của nàng, cho nên bây giờ Lâm Phong vẫn chưa an toàn.
Lâm Phong dùng thần thức đảo qua vài lần, cơ bản đã nắm rõ nội quy của Thánh Cung, trong đầu chợt nghĩ tới một chuyện.
- Lão đầu, thời của lão có bí cảnh không?
- Có.
- Chẳng phải thời của lão không có phong linh sao?
Bí cảnh Thánh Cung thật ra là phong linh nằm ở sâu bên trong Hoang Nguyên, lúc phong linh mở ra, Thánh Cung sẽ tiến vào xây dựng một cái truyền tống trận, sau đó sẽ cử người bảo hộ.
Bí cảnh được xây dựng bên trong tiểu thiên linh mạch được gọi là tiểu thiên bí cảnh, nơi này chỉ tồn tại yêu thú huyền cấp trở xuống, muốn bảo vệ truyền tống trận không khó.
Đại thiên bí cảnh được xây dựng bên trong đại thiên linh mạch, nơi này có cả thiên thú và địa thú, để bảo vệ được truyền tống trận, Thánh Cung đã phải xây dựng bốn tòa thiên cấp đại trận xung quanh cùng với mười hai vị cường giả bát cấp ngày đếm trấn giữ.
Dù cho Thánh Cung là thế lực đứng đầu đại lục thì cũng không có quá nhiều cường giả bát cấp, cả Nam Hoang chỉ có đúng năm cái đại thiên bí cảnh chia đều cho ngũ đại Thánh Cung.
Lão đầu thở dài, ánh mắt hoài niệm.
- Thời của lão phu, tu chân giả mạnh hơn bây giờ không biết bao nhiêu lần, vài tên trong số đó có thể xuyên qua không gian để đi đến vùng đất khác, có người nói nơi đó là một đại lục hoàn toàn mới, những nơi như vậy gọi là bí cảnh.
- Xuyên qua không gian sao? Vừa nghe đã biết trâu bò.
- Mấy tên đó đều là thiên tài tuyệt thế, yêu nghiệt đương thời, cho dù chủ nhân của lão phu cũng không phải đối thủ.
- Lão đầu yên tâm, đợi gặp được mấy tên yêu nghiệt đó ta sẽ lấy lại mặt mũi cho lão.
Lâm Phong nói xong thì lăn ra ngủ, mấy tên cường giả mà lão đầu nói không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm, chỉ sợ đến cả hài cốt cũng không còn, đời này chỉ có thể gặp nhau trong mộng mà thôi.
Kim Quang Thành, bên ngoài Thanh Vân Môn, lão môn chủ đang cung kín đứng một bên đưa tiễn mấy vị đại nhân vật rời đi.
Lãnh Tuyên mỉm cười hành lễ.
- Lần này đã làm phiền các vị.
- Không có gì, được giúp đỡ cho Lãnh chấp sự là vinh hạnh của lão phu.
Đoàn người hướng về phía truyền tống trận rời đi, bên trong thành trì đều có lệnh cấm phi hành, cho dù là đại nhân vật như Lãnh Tuyên cũng không thể tùy tiện vi phạm, nơi đây cũng không phải là địa bàn của lão.
Đệ tử Thánh Cung đi trước mở đường, chiến xa theo phía sau, bát mã kéo xa, khí thế vô cùng bá đạo, tu sĩ hai bên vừa nhìn thấy liền tự động nhường đường.
Bên trong một cái hồng xa, hai tuyệt thế mỹ nhân đang trò chuyện, tư thế vô cùng dụ người, bạch y nữ tử ngồi dựa vào chiến xa, hồng y nữ tử thì gối đầu nằm trên cặp đùi thon dài không tỳ vết.
- Hàn Băng, thương thế của muội thế nào rồi?
- Đã tốt.
- Tên nam nhân đó thật không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, dám ra tay với một mỹ nhân như muội.
- Trên chiến trường chỉ có kẻ thù, không có mỹ nữ.
Linh Mộng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Hàng Băng, mặc dù băng hỏa lưỡng trọng thiên nhưng không hiểu sao càng nhìn nàng lại càng thấy thích.
- Nếu là ta sẽ không xuống tay được với muội.
Lãnh Hàn Băng nhìn thất sắc phong linh bên ngoài chiến xa, nàng chợt nhớ đến những ngày cùng lưu manh lang thang bên trong Hoang Nguyên, tuy hiểm nguy tứ bề nhưng tự do tự tại.
- Không biết hắn thế nào rồi?
Với tài năng của lưu manh chắc là đã tiến vào được Thánh Cung, không biết hắn sẽ trở thành đệ tử chân truyền hay là nội môn đệ tử.
Linh Mộng nhìn ánh mắt thất thần của nữ tử bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch lên để lộ nụ cười yêu mị.
- Hàn Băng, từ khi muội trở về hình như đã thay đổi không ít, có phải là do tên nam nhân kia không?
- Không liên quan đến hắn.
- Hì hì… thật sao?
Lãnh Hàn Băng nửa ngồi nửa nằm trong chiến xa, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm, nhìn qua như một vị tiên tử đang ngủ say, quên hết những thứ xung quanh.
Với tính tình của Linh Mộng, nàng càng nhắc đến lưu manh thì hắn càng nguy hiểm.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Lâm Phong đã lấy lại được tinh thần, thể lực sung mãn. Trời vừa sáng, hắn đã chạy đi xung quanh khu vực nội môn đệ tử, làm quen được với vài tên đồng môn, trong đó có một tên đệ tử gọi là Phong Viêm, tính cách có vài phần giống với Lâm Phong.
- Lâm sư đệ vừa tới Thánh Cung có điều chưa biết, nơi này tình hình phức tạp, có một số chỗ không thể tùy tiện bước vào.
Phong Viêm vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ để Lâm Phong nhìn lướt qua.
- Trên bản đồ này ta đã ghi rõ từng đường đi nước bước bên trong Thánh Cung, chỉ cần mang theo thứ này bên người, đảm bảo đệ được an toàn.
Lâm Phong nhìn bản đồ, hắn có cảm giác như đang nhìn thấy một tờ pháp chỉ, trên đó vẽ một đống pháp văn.
- Thứ này thật sự dùng được sao?
- Tất nhiên, các huynh đệ ở đây người nào cũng đã dùng qua, đều nói chất lượng rất tốt, nể tình đệ vừa đến, ta chỉ lấy đệ 10 khối trung phẩm linh thạch.
Nếu là một tên gà mờ khi nhìn thấy vẻ mặt đầy chính khí của Phong Viêm nhất định sẽ tin đến tám, chín phần, nhưng Lâm Phong là một thiên tài thông minh tuyệt đỉnh sao có thể dễ dàng bị lừa.
- Phong sư huynh, có thể cho đệ thử hàng không?
- Thử hàng? Sư đệ muốn thử thế nào?
- Cho đệ mượn tấm bản đồ của huynh một chút có được không?
- Không thành vấn đề.
Lâm Phong cầm lấy tấm bản đồ, hắn nhìn sơ qua vài lần phát hiện có một chấm đỏ ở gần nơi bọn họ đang đứng, theo lời của Phong Viêm thì những vị trí được đánh dấu màu đỏ là nơi nguy hiểm.
Lâm Phong đi thẳng đến nơi được đánh dấu, phát hiện nơi đây chỉ là một linh điền bình thường, không có gì nguy hiểm.
- Phong sư huynh, chỗ này sao huynh lại đánh dấu?
- Nhìn cho kỹ vào, ta chỉ làm một lần thôi.
Phong Viêm nhặt một khối đá nhỏ ném vào linh điền, khối đá chưa kịp rơi xuống thì đã bị phong nhận cắt nát.
- Đúng là nguy hiểm.
Thì ra nơi này có bài trận pháp phòng ngự, nếu sơ ý bước vào sẽ bị phong nhận công kích.
- Phong sư huynh đúng là thiên tài, thứ phức tạp thế này mà cũng có thể vẽ chính xác được.
- Sư đệ quá khen, không giấu gì sư đệ, bản đồ này ta chỉ còn lại vài tấm, không nhanh tay sẽ hết đó.
- Vậy đệ nhất định phải mua, chỉ là đệ không có nhiều trung phẩm linh thạch như vậy.
Lần trước Lâm Phong giao dịch với băng nữ được 10 khối trung phẩm linh thạch, sau đó hắn đã dùng hết một nửa để tu luyện, giờ chỉ còn lại một nửa.
Phong Viêm nhíu mày, nội môn đệ tử nghèo như tên này lần đầu hắn mới gặp được.
- Vậy đệ còn bao nhiêu?
- Chỉ còn 5 khối, hay là đệ dùng hạ phẩm linh thạch thay thế có được không?
- Được rồi, sư huynh biết đệ vừa tiến cung, hoàn cảnh còn khó khăn, trước tiên huynh lấy 5 khối trung phẩm linh thạch, số còn lại tạm thời để ở chỗ của đệ, sau này đến lấy.
- Vậy cũng được?
Lâm Phong không ngờ con hàng này cũng biết làm ăn, nhưng bây giờ hắn thật sự đang cần địa đồ nên đành phải chấp nhận.
Phong Viêm nhận được linh thạch liền khoác vai Lâm Phong như huynh đệ, vẻ mặt ân cần.
- Ở đây ta có một bản danh sách các nhân vật nổi tiếng bên trong Thánh Cung, nếu đệ cần thì ta chỉ lấy 5 khối trung phẩm linh thạch.
- Xem ra con hàng này muốn trấn lột lão tử đây mà, chẳng lẽ nhìn mặt lão tử dễ lừa vậy sao?
Lâm Phong buồn bực không thôi, vừa vào Thánh Cung còn chưa làm ăn được gì đã đụng phải một tên gian thương không thua gì hắn, mấy tên nổi tiếng đó sớm muộn gì cũng biết, cần gì phải mua, trung phẩm linh thạch đâu phải thứ dễ tìm.
- Đệ chợt nhớ ra còn có chuyện cần làm, hẹn gặp lại.
Phong Viêm nhìn đối phương bỏ chạy, khẽ vuốt cằm.
- Không lẽ ta đáng sợ vậy sao? Dạo này đệ tử Thánh Cung khôn hơn trước, linh thạch càng lúc càng khó kiếm a.
Lâm Phong dựa vào địa đồ tìm tới Chủ Cung, đây là nơi rộng lớn nhất bên trong Thánh Cung với đầy đủ các khu vui chơi cho đệ tử như Nhiệm Vụ Bảng, Thiên Địa Đài, Đạo Đường…
Chủ Cung lúc nào cũng đông đúc, đệ tử ra vào không ngừng, mỗi một tên đệ tử đều có phong thái hơn người, Thánh Cung đúng là nơi thiên tài hội tụ.
Ngoại hình thì khỏi bàn, nam thì anh tuấn tiêu soái, không thua gì Lâm Phong, nữ thì xinh đẹp động lòng, dáng người uyển chuyển, làm cho đám nam tu nhìn hoa cả mắt.
- Tiểu tử, đừng có đứng ngây ra đó nữa, mau đi thôi.
- Lão đầu, thấy nơi này thế nào.
- Tạm được.
- Ánh mắt lão cao như vậy cẩn thận cô độc cả đời.
Với tinh thần vui chơi không quên nhiệm vụ, trước tiên Lâm Phong đi đến Chấp Sự Đường để nhận điểm cống hiến, mỗi đệ tử vừa tiến cung đều nhận được một số điểm cống hiến nhất định, nội môn đệ tử nhận được 1 vạn điểm cống hiến, nghe thì nhiều nhưng thật ra không đáng bao nhiêu.
Mỗi điểm cống hiến có giá trị tương đương với một khối linh thạch hạ phẩm, 1 vạn điểm cống hiến cũng chỉ mua được vài gốc huyền cấp linh dược.
- Nếu có thể dùng linh thạch để đổi điểm cống hiến thì tốt quá.
Trong túi Lâm Phong vẫn còn mấy vạn hạ phẩm linh thạch, số linh thạch này đối với quá trình tu luyện của hắn đã không còn nhiều tác dụng, chủ yếu là dùng để mua tài nguyên.
Sau khi nhận đủ điểm cống hiến, Lâm Phong đi tới Nhiệm Vụ Bảng, nhìn 4 tấm bảng lớn cao gần 100 trượng, bên trên ghi đầy nhiệm vụ, hắn còn tưởng là cột chống trời
- Cao thế này thì ghi kiểu gì nhỉ?
Giọng nói khinh bỉ của lão đầu truyền đến.
- Thứ là một món pháp bảo, chỉ cần khắc chữ vào sẽ tự động hiện lên, không cần phải trèo lên ghi.
- Thật là lợi hại.
Nhiệm Vụ Bảng chia làm thiên, địa, huyền, hoàng, với tu vi của Lâm Phong thì huyền bảng là hợp với hắn nhất.
Cấp độ nhiệm vụ được dựa theo số điểm cống hiến, nhiệm vụ ở huyền bảng có số điểm cống hiến dao động từ 1000 đến 10 vạn.
Lâm Phong nhìn qua bên cạnh, phát hiện có vài ngàn tên đệ tử cũng đang tìm nhiệm vụ, Thánh Cung xây bảng nhiệm vụ lớn như vậy không phải là không có lý do.
Theo thứ tự từ dưới lên trên, độ khó của nhiệm vụ sẽ tăng dần, điểm cống hiến cũng theo đó mà tăng lên, sau khi nhìn đến mờ cả mắt thì Lâm Phong phát hiện huyền bảng này không thích hợp như hắn đã nghĩ.
Đa số nhiệm vụ trên huyền bảng là tiến vào bí cảnh, Hoang Nguyên để săn yêu thú, nhiệm vụ liên quan đến đan đạo thì chỉ có luyện đan, mà Lâm Phong chỉ luyện ra toàn phế đan.
Lâm Phong quyết định chuyển mục tiêu qua hoàng bảng, nhiệm vụ bên này dễ hơn nhưng cũng ít điểm cống hiến hơn, nhiệm vụ cao nhất chỉ có 999 điểm cống hiến.
Cuối cùng Lâm Phong quyết định chọn vài cái nhiệm vụ luyện chế dược tề, dù sao cũng không thể tay không trở về.
Lâm Phong đang định đi đến chỗ chấp sự đăng ký thì thấy gần đó có hai tấm bảng còn lớn hơn cả Nhiệm Vụ Bảng, hắn liền tiến lại nhìn thử.