Bên trên viết đầy tên người, phía sau mỗi cái tên là những dãy số, Lâm Phong nhìn một lúc vẫn không hiểu, hắn đành phải tìm một thanh niên gần đó hỏi chuyện.
- Vị sư huynh anh tuấn này, cho hỏi hai khối thạch bi kia là gì vậy?
Thanh niên được khen kinh ngạc nhìn đối phương.
- Ngươi mới tiến cung sao?
- Đúng vậy, sư huynh không chỉ anh tuấn mà còn thông minh tài trí, vừa nhìn đã biết.
- Chỉ có mấy tên mới vào mới hỏi như ngươi thôi.
Được Lâm Phong khen liên tục, thái độ của thanh niên tốt hơn rất nhiều, thầm nghĩ dạo này bọn sư đệ hiểu chuyện hơn trước nên kiên nhẫn giải thích.
- Thứ này gọi là danh bảng, ghi lại điểm cống hiến của toàn bộ thành viên bên trong Thánh Cung.
- Thì ra là vậy.
Theo như ghi chép bên trong thánh bài thì mỗi năm Thánh Cung sẽ thanh lọc một số đệ tử, cụ thể là 50 tên đệ tử có điểm cống hiến thấp nhất, cũng chính là 50 cái tên nằm cuối danh bảng.
Sau mỗi lần thanh lọc đệ tử, danh bảng sẽ được làm mới, tất cả điểm cống hiến đều trở về số không, như vậy có thể đảm bảo công bằng cho đám đệ tử vừa nhập cung, cũng tránh tình trạng đệ tử vì tích lũy quá nhiều điểm cống hiến mà sinh ra lười biếng.
Lâm Phong nhìn xuống phía cuối danh bảng, tên đứng thứ 50 từ dưới đếm lên đang nắm giữ 5 vạn điểm cống hiến, dự tính con số này vẫn sẽ tiếp tục tăng lên.
Từ nội môn đệ tử trở lên, 10 đệ tử có số điểm cống hiến thấp nhất của mỗi cung sẽ bị gián một cấp, nếu Lâm Phong là tên đen đuổi đó thì hắn sẽ từ nội môn biến thành ngoại môn đệ tử.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nhìn một lúc mới thấy được cái tên đứng đầu bảng, phía sau là một chuỗi các con số mà hắn cũng không biết làm sao để đọc.
- Mã Vạn Long, không biết tên này làm ăn kiểu gì mà có nhiều điểm cống hiến như vậy?
- À, hắn là người đứng đầu Cửu Huyền Thánh Cung, cũng chính là Thánh Chủ.
Thanh niên nói xong liền bỏ chạy mất tích, thầm nghĩ bọn tân sư đệ càng lúc càng nguy hiểm, không nên đứng gần.
Mấy tên xung quanh Lâm Phong cũng tự động né ra, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một thứ nhìn đó không thuộc về nơi này.
- Tiểu tử, nói hay đấy.
- Đúng là cái miệng hại cái thân.
Lâm Phong nhanh chân chạy tới chỗ chấp sự nhận nhiệm vụ rồi rời đi, ở thêm một lúc không chừng lại gây họa.
Sau khi rời Chủ Cung, Lâm Phong lại quay trở về Đan Cung nhưng không phải nơi hắn ở mà là Dược Phòng, trước tiên phải đổi một ít linh dược để luyện chế dược tề.
Dược Phòng là nơi lưu trữ phần lớn linh dược của Thánh Cung, từ thiên cấp đến hoàng cấp đều có, chỉ cần đủ điểm cống hiến và thân phận thì thứ gì cũng có thể trao đổi.
Đan Cung tuy ít đệ tử nhưng diện tích không thua những cung khác, đúng kiểu đất rộng người thưa, trên đường đến Dược Phòng, Lâm Phong chỉ gặp có mười mấy đồng môn.
Quản lý Dược Phòng là một lão chấp sự gọi là Chu Cát, Lâm Phong vừa bước vào liền nhìn thấy một cái quầy lớn, nơi đó chính là địa bàn của lão.
Lâm Phong đi đến chào hỏi một tiếng, nói ra mục đích của hắn.
- Chu chấp sự, đệ tử đến trao đổi linh dược.
- Ngươi là đệ tử mới?
- Đúng vậy, tiền bối thật cao minh, vừa nhìn đã nhận ra.
- Chỉ có đám tân đệ tử mới nói mấy câu ngớ ngẩn như ngươi, muốn linh dược thì vào trong tìm, lấy xong ra đây đăng ký.
Chu Cát thấy tiểu tử trước mặt rời đi liền vỗ đầu, lão cũng bị hắn làm cho hồ đồ rồi.
- Đợi đã.
- Tiền bối có gì chỉ giáo.
- Để túi trữ vật lại, dùng thứ này chứa linh dược.
Lâm Phong lấy túi trữ vật đặt lên bàn, tiện tay nhận luôn một chiếc hộp gỗ từ chỗ Chu lão đầu.
Kích cỡ của hộp gỗ chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nhưng bên trong có một không gian đủ lớn để chứa vài chục gốc linh dược, ngoài ra hộp gỗ còn có công dụng ghi lại điểm cống hiến, chỉ cần bỏ linh dược vào thì điểm cống hiến sẽ hiện ra.
- Đa tạ tiền bối.
Lâm Phong cầm lấy hộp gỗ rời đi, hắn vừa đi được vài bước thì nghe được tiếng gọi của Chu Cát.
- Tiểu tử, mau lại đây.
- Tiền bối còn có gì chỉ giáo sao?
- Tiểu tử ngươi lấy linh dược để tu luyện hay làm nhiệm vụ?
- Tiểu bối làm nhiệm vụ.
Lâm Phong vừa dứt lời thì Chu Cát ném cho hắn một cái ngọc giản.
- Qua bên kia ngồi đọc đi.
Chu Cát chỉ vào một góc phòng, nơi đó cũng có mấy tên đệ tử đang ngồi nghiên cứu linh dược.
Lâm Phong tìm một chỗ ngồi xuống sau đó dùng thần thức đảo qua vài lần, thì ra bên trong thánh bài chỉ ghi lại nội quy chung của Thánh Cung, mỗi cung còn có những nội quy riêng.
Ví dụ như Lâm Phong muốn luyện dược cho Đan Cung thì chỉ cần đăng ký loại dược tề cần luyện chế sau đó Dược Phòng sẽ phát linh dược cho hắn, sau khi hoàn thành thì Dược Phòng lấy 4 bình, số còn lại sẽ thuộc về Lâm Phong.
- Thì ra là vậy.
Đối với Lâm Phong thì luyện chế 4 bình dược tề là chuyện dễ như trở bàn tay, hắn từng ra luyện một lò 12 bình, nếu có lão đầu trợ giúp thì số lượng có thể còn tăng thêm.
- Một lò 10 bình thì ta được 6 bình, đúng là lời to, chỉ là không thể đổi được điểm cống hiến.
Luyện dược cho Đan Cung sẽ không có điểm cống hiến cho nên đám đan sư mới phải chạy đến Nhiệm Vụ Bảng kiếm ăn, nếu không phải cần đạt đủ chỉ tiêu điểm cống hiến thì bọn chúng đã xây ổ đào linh thạch ở đây rồi.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Phong chợt xuất hiện một ý tưởng, nếu hắn đem dược tề đi bán sau đó dùng linh thạch mua linh dược bên ngoài, như vậy đâu cần dùng điểm cống hiến để đổi linh dược.
- Lão tử đúng là thiên tài.
Nghĩ là làm, Lâm Phong chạy tới chỗ Chu Cát nhận nhiệm vụ giúp Đan Cung luyện chế dược tề, Chu lão đầu ném cho hắn danh sách dược tề cần luyện chế, bên trong có khoảng vài trăm loại.
Lâm Phong nhìn sơ qua, phát hiện có cả Long Nguyên Dược Tề, đây chẳng phải là hàng độc quyền của hắn sao?
Lúc trước có một đám người đến mua công thức dược tề của Lâm Phong, thì ra là người của Cửu Huyền Thánh Cung, đáng lẽ hắn phải nhận ra từ khi gặp được vị sư tỷ dở hơi kia.
Lâm Phong chọn một lần 5 loại dược tề, hắn dùng hơn một nửa điểm cống hiến để thế chấp, nếu luyện thành công thì Đan Cung sẽ trả lại và ngược lại.
- Đây là linh dược của tiểu tử ngươi.
Chu Cát lấy ra một mớ linh dược bỏ vào túi trữ vật cho Lâm Phong, sẵn tiện nhắc thêm một câu.
- Thời hạn là 1 tháng, 1 ngày cũng không được trễ.
- Vậy trễ một giờ có được không?
- Hử?
- Tiểu bối hiểu rồi.
Lâm Phong cầm lấy linh dược chạy đi, chẳng biết hôm nay là ngày gì mà hắn nói câu nào là chết câu đó.
Bên trong một căn phòng rộng lớn, so với phòng của Lâm Phong còn lớn và sang trọng hơn vì đây là nơi ở của chân truyền đệ tử Lãnh Phi Dao, lúc này đã gần giữa trưa, nàng vẫn nằm dài trên giường, hai mắt nhắm khẽ, khóe miệng còn lưu lại dấu vết của nước bọt, nhìn qua vẫn chưa có ý định tỉnh dậy.
Cửa phòng mở ra, hai vị mỹ nữ cùng lúc bước vào, một trong số đó là Lãnh Hàn Băng, nữ tử còn lại là sư tỷ của nàng, Lý Tuệ Vân.
Lãnh Hàn Băng nhìn tiểu muội trên giường, giọng nói chút không được tự nhiên.
- Tuệ Vân, làm phiền rồi.
- Không có gì, tỷ nên thường đến đây nhắc nhở Phi Dao, sư phụ thì yêu thương nàng còn ta thì không quản nổi.
- Ta sẽ chú ý.
Lý Tuệ Vân nhìn tiểu sư muội vẫn còn đang ngủ nướng, chỉ biết lắc đầu rời đi, Lãnh Hàn Băng đi tới bên cạnh giường, nhìn tướng ngủ không giống ai của tiểu muội, nàng lại có cảm giác hoài nghi huyết thống giữa hai người.
- Phi Dao.
- Khò… khò…
- Tuệ Vân nói không sai, nha đầu này ngày càng không ra gì.
Lãnh Hàn Băng giơ tay bóp chặt cái mũi nhỏ của Phi Dao, nàng đợi một lúc thì nhìn thấy cái miệng nhỏ của tiểu muội há ra, nàng liền bịt luôn.
- Á… LÀ AI DÁM PHÁ TA…
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng, kinh động cả mấy tên đệ tử đang tu luyện, lực công kích không thua gì pháp chỉ.
Lãnh Phi Dao dụi mắt, vẻ mặt mờ màn, đến khi nhìn thấy hình bóng của nữ tử bên cạnh liền lao tới.
- Đỡ một chưởng của tiểu Phi Dao.
Phi Dao vừa xong tới thì cơ thể trở nên cứng đờ, bất động nằm trên giường, hai mắt mở to, cảm giác lạnh như băng dâng tràn làm nàng tỉnh ngủ.
Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc truyền đến.
- Muội đúng là ngày càng không xem ai ra gì.
- Tỷ… tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?
Lãnh Hàn Băng tìm một chỗ ngồi xuống, nàng rót một tách trà từ từ thưởng thức, hoàn toàn không để tâm đến những thứ xung quanh.
- Xong rồi.
Lãnh Phi Dao khóc không ra nước mắt, lần trước nàng lừa mẫu thân đi chơi bị tỷ tỷ băng phong cả canh giờ, toàn thân gần như mất cảm giác, lần này là cố ý hành hung, không biết sẽ bị phạt bao lâu đây.
- Tỷ tỷ, sao hôm nay lại đến chỗ của muội vậy? Có phải mẫu thân nhớ muội nên nhờ tỷ đến đưa muội về không? Vậy chúng ta đi mau, đừng để mẫu thân phải đợi.
- …
- Có phải tỷ muốn muội luyện đan giúp không? Muội có thể luyện ngay bây giờ.
- …
- Tỷ tỷ, muội biết lỗi rồi, tha cho muội đi, hu hu hu… lạnh quá…
Lãnh Hàn Băng lấy ra một tờ pháp chỉ đặt lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn pháp văn, tiểu muội của nàng là loại không đánh sẽ không biết đau, cứ để chịu khổ thêm một lúc.
Nhìn thấy tờ pháp chỉ trên bàn, Lãnh Phi Dao hoàn toàn tuyệt vọng, mỗi lần tỷ tỷ nghiên cứu pháp văn ít nhất phải mất nửa ngày mới xong.
- Tiểu Phi Dao đáng yêu đúng là mệnh khổ nên rơi vào tay tỷ tỷ hung ác, thật là bất hạnh, hức hức…
- Tỷ tỷ nhàn nhã thưởng trà, bỏ mặt tiểu muội vừa lạnh vừa đói và cái kết.
- Tỷ tỷ không còn uống trà, bây giờ đã chuyển qua nghiên cứu pháp văn, còn muội muội thì không có chuyển biến.
- Tại sao Phi Dao lại sinh sau tỷ tỷ? Chẳng lẽ mẫu thân thương tỷ tỷ hơn Phi Dao?
- Hu hu hu…
Lãnh Hàn Băng thu lại pháp văn, nàng không cách nào tập trung nghiên cứu, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn tiểu muội.
- Im lặng.
- Muội không im, muội có quyền tự do ngôn luận, cho dù là tỷ tỷ cũng không được ngăn cản, ưm… ưm…
Lãnh Phi Dao cảm giác đôi môi nhỏ của nàng bị đông cứng, không cách nào phát ra âm thanh, ánh mắt to tròn rưng rưng nhìn tỷ tỷ.
Lãnh Hàn Băng lấy ra một bình đan dược ngắm nhìn, vẻ mặt lúc giận lúc vui, làm cho tiểu muội ở bên cạnh trợn tròn mắt, trong lòng Phi Dao chợt xuất hiện suy nghĩ.
- Tỷ tỷ muốn chuyển nghề làm đan sư sao? Hình như tỷ tỷ đang cười, không đúng, nhất định là ta bị hoa mắt.
Lãnh Phi Dao không nhớ lần gần nhất nhìn thấy tỷ tỷ cười là lúc nào, có lẽ đã rất lâu, tính tình của tỷ tỷ đã lạnh từ nhỏ, từ khi yêu nữ xuất thế thì tỷ tỷ gần như trở nên vô cảm, cả ngày chỉ ở trong phòng tu luyện.
Nàng nhìn tỷ tỷ không chớp mắt, đến mức quên đi cảm giác lạnh như băng bao lấy cơ thể, nửa ngày trôi qua, Lãnh Phi Dao đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, tỷ tỷ không chỉ cười mà còn tức giận, bộ dáng giống nàng đến bảy phần.
- Tỷ tỷ cười lên thật sự rất xinh đẹp, hèn gì yêu nữ kia cứ bám lấy không buôn.
Lãnh Phi Dao nhìn bình ngọc trên tay tỷ tỷ, bên trong có một viên đan dược màu đen, không biết là loại đan dược gì mà lại có công dụng thần kỳ như vậy, nhất định là linh đan dịu dược, thế gian hiếm có.
Một lúc sau, Lãnh Hàn Băng cẩn thận thu lại đan dược, nàng đi đến trước mặt tiểu muội, ngọc thủ bắt ấn, hàn khí dần tan biến.
Lãnh Phi Dao cảm giác cơ thể như được giải phóng, lập tức ngả xuống giường, hai mắt trợn ngược, thở không ra hơi.
- Lần trước trở về ta chưa kiểm tra tu vi của muội, xem ra vẫn không có tiến triển.
- …
- Ta nghe Tuệ Vân nói muội rất lười tu luyện có đúng không?
- …
Lãnh Hàn Băng nhìn tiểu muội vẫn đang giả chết, giọng nói lạnh thêm vài phần.
- Muốn bị phạt nữa sao?
- Không muốn a.
Lãnh Phi Dao lật người nằm sấp, nàng cố ngẩn đầu nhìn tỷ tỷ, muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu.
- Không phải muội lười biếng, lúc muội nghe tin tỷ tỷ gặp chuyện liền bỏ hết mọi thứ qua một bên để chạy đi tìm, tỷ không biết lúc đó muội lo cho tỷ như thế nào đâu.
- Ta biết muội quan tâm ta cho nên từ hôm nay ta sẽ tự mình giám sát muội, có được không?
- Không được.
Khó khăn lắm nàng mới chạy thoát được tỷ tỷ, sao có thể để bi kịch tuổi thơ tiếp diễn.
- Không phải tỷ tỷ bận nghiên cứu pháp văn sao? Muội không muốn làm phiền tỷ tỷ.
- Đối với ta thì tiểu muội quan trọng hơn pháp văn.
- Cảm động quá, hu hu…
Lãnh Hàn Băng giống như vừa nhớ ra được chuyện gì đó, thuận miệng hỏi.
- Tên kia thế nào rồi?
- Tên nào a?
- Lâm Phong, chẳng phải muội đưa hắn đi khảo thí Đan Cung sao?
Lãnh Phi Dao nghiên đầu suy nghĩ, mãi đến một lúc sau nàng mới nhớ ra.
- Thì ra là hắn, tỷ tỷ yên tâm, thiên phú đan đạo của hắn không tồi, đã được tuyển vào nội môn đệ tử, so ra cũng không bằng muội.
- Chỉ là nội môn đệ tử thôi sao?
Nàng ở Thánh Cung lâu năm, biết rõ sự chênh lệch giữa nội môn đệ tử và chân truyền đệ tử, tuy cùng là đệ tử Thánh Cung nhưng nội môn đệ tử phần lớn thời gian là tự tu, còn chân truyền đệ tử lúc nào cũng có trưởng lão bên cạnh chỉ dẫn.
Tu chân như đi ngược nước, một khi đi sai đường sẽ khó mà quay đầu, cho dù có quay lại cũng khó đuổi kịp đối thủ.
Lãnh Hàn Băng nhìn tiểu muội nhắm mắt nằm trên giường, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
- Nếu để Phi Dao chỉ dẫn cho hắn không chừng sẽ tốt hơn.
Đừng nhìn tiểu nha đầu lơ ngơ mà xem thường, thiên phú luyện đan của nàng được chính miệng trưởng lão khen ngợi, chẳng qua là nàng hơi lười nên không quá nổi bật.
- Phi Dao.
- Khò…
- Nếu muội còn ngủ nữa thì ta sẽ nhờ Linh Mộng đến quản muội.
- Đừng a.
Lãnh Phi Dao bật người ngồi dậy, bộ dáng hoảng sợ như vừa gặp ác mộng, vẻ mặt hoàn toàn tỉnh ngủ.
- Tỷ tỷ, bây giờ muội đi luyện đan liền.
- Ta có chuyện muốn nhờ muội giúp.
- Được, tỷ muốn luyện bao nhiêu đan dược đều được.
- Ta không cần muội luyện đan.
Lãnh Hàn Băng lấy ra một túi trữ vật đưa cho tiểu muội.
- Khi nào muội vào thành thì dẫn hắn đi theo, hắn cần thứ gì thì mua cho hắn thứ đó.
- Sao tỷ lại quan tâm tên đó như vậy?
Lãnh Phi Dao nhận lấy túi trữ vật, bên trong có ba vạn trung phẩm linh thạch, hai mắt nàng sáng lấp lánh, lập tức gật đầu.
- Tỷ tỷ yên tâm, chuyện này cứ giao cho muội.
- Nhớ không được cho ai biết, nhất là Linh Mộng.
- Muội nhớ rồi.
Lãnh Hàn Băng nói xong thì rời đi, trong đầu quanh quẩn câu nói của tiểu muội, sao nàng lại quan tâm đến lưu manh, chẳng phải lúc trước nàng luôn muốn nhìn hắn đau khổ sao?
- Có lẽ là vì hắn đã cứu ta.