Thiên La

CHƯƠNG 34: VẠN BẢO CÁC





Bên trong một căn phòng cách đó không xa, Lâm Phong vẫn chăm chỉ luyện dược, nhờ có lão đầu chỉ dẫn mà đan thuật của hắn không ngừng tiến bộ, có những lúc luyện ra đến 14 bình dược tề một lò.

- Lão đầu, một lò dược tề thật sự có thể luyện ra 24 bình sao?

- Tất nhiên.

- Lão nhìn xem có phải loại bình này không? Có khi nào thời của lão dùng bình nhỏ hơn không?

Lâm Phong đã luyện y theo lời lão đầu cũng không cách nào rặng ra được 15 bình, chứ đừng nói đến 24 bình.

- Dược bình không có gì khác, thật ra thì đan thuật của tiểu tử ngươi không tệ, ở thời đại này có thể gọi là thiên tài.

- Sao hôm nay lão dễ tính vậy? Có niềm vui hả?

- Đan đạo không chỉ dựa vào thủ pháp mà còn có nguyên liệu, đan đỉnh, quan trọng nhất vẫn là hỏa linh thể.

Lâm Phong có thể luyện chế dược tề là nhờ tu luyện Liệt Hỏa Phần Thiên, lão đầu từng nói nhân tạo không thể so với thiên sinh, ngụy linh thể vẫn kém xa chân linh thể.

- Thì ra là vậy.

Nhìn mười mấy bình dược tề trước mặt, Lâm Phong khẽ thở dài, tuy không thể đạt đến đỉnh phong đan đạo nhưng có thể dư dả sống qua ngày, làm người phải biết dừng đúng lúc.

Lão đầu nhìn vẻ mặt suy tư của Lâm Phong, giọng nói có thêm vài phần ân cần.

- Tiểu tử ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, Liệt Hỏa Phần Thiên càng tu luyện thì hỏa linh lực sẽ càng tinh thuần, mặc dù không hoàn toàn so được với chân linh thể nhưng vẫn đạt đến bảy phần.

- Như vậy là ta mãn nguyện rồi.

- Thật ra vẫn còn một cách giúp ngươi có được chân linh thể, ngươi có từng nghe nói qua thiên địa linh nguyên chưa?

Lâm Phong lắc đầu, kiến thức tu luyện của hắn đúng là ít đến đáng thương, ngoại trừ cấp độ và linh thạch ra thì những thứ còn lại gần như mù tịt.

- Tương truyền lúc thiên địa sơ khai, sau khi ngũ hành diễn hóa tạo nên vạn vật thì vẫn còn thừa ra một phần ngũ hành nguyên khí, trải qua hàng vạn năm, nguyên khí sản sinh linh tính trở thành thiên địa linh nguyên.

- Thiên địa linh nguyên này tìm ở đâu?

- Đây là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

- Thật ra lão không cần phải nói cho ta biết những thứ này.

Hi vọng vừa hiện ra đã vụt tắt, Lâm Phong thu lại toàn bộ số dược tề, ngày mai hắn sẽ đến Dược Phòng bàn giao, sau đó vào thành mua một ít linh dược về luyện chế.

Trên đỉnh cự sơn, một đôi nam nữ cùng ngắm nhìn thất sắc phong linh, phía chân trời là những cánh chim đang bay về tổ, từng cơn gió khẽ thổi lay mái tóc dài của nữ tử, thất sắc linh quang trên cao soi xuống, tô điểm thêm vẻ đẹp động lòng của nàng.

Nam tử nhẹ nhàng ôm mỹ nhân vào lòng, nữ tử e thẹn nhắm mắt, khóe môi nam tử khẽ nhếch, khoảng cảnh giữa hai người nhỏ dần theo thời gian, đôi môi sẽ là điểm chạm đầu.

- Ầm… Lâm Phong, mau ra đây.

- Trời sập hả?

Lâm Phong giật mình tỉnh giấc, hắn còn chưa kịp làm gì Liễu Huân Vũ thì đã vỡ mộng, bên ngoài vẫn truyền đến tiếng la hét.

- Lâm Phong, nhanh ra đây, ta có chuyện muốn nói.

- Là tên nào không biết sống chết dám la hét bên trong Thánh Cung.

Lâm Phong vừa mở cửa thì nhìn thấy Lãnh Phi Dao đang giơ tay lên, ý định tiếp tục đập cửa.

Nàng vừa nhìn thấy hắn liền bỉu môi nhắc nhở.

- Ngươi đừng tưởng làm nội môn đệ tử rồi thì có thể sống sung sướng, làm gì ngủ đến bây giờ mới dậy?

- Hôm qua đệ thức đêm luyện công nên ngủ trễ.

- Có thật không đó.

Lâm Phong không thể để vị sư tỷ này biết hắn gặp xuân mộng, vội tìm cách đánh trống lãng.

- Lãnh sư tỷ tìm đệ có chuyện gì không?

- Ta muốn đi vào thành, ngươi có muốn đi không?

- Muốn, nhưng đệ phải đến Dược Phòng trước.

Lãnh Phi Dao mở to mắt nhìn hắn.

- Ngươi đến Dược Phòng làm gì?

- Đệ vừa luyện chế xong vài bình dược tề, giờ đến đó bàn giao.

- Ngươi luyện dược cho Đan Cung sao?

- Đúng vậy.

Lâm Phong thành thật gật đầu, Lãnh Phi Dao liếc nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, nhỏ giọng nhắc nhở.

- Sao ngươi không đến Nhiệm Vụ Bảng làm nhiệm vụ, luyện cho Đan Cung không có điểm cống hiến đâu.

- Đệ cũng biết nhưng điểm cống hiến của đệ không đủ đổi linh dược.

- Ta quên mất ngươi chỉ vừa tiến cung.

Để tiết kiệm thời gian, hai người vừa đi vừa nói, phần lớn là Lãnh Phi Dao hỏi còn Lâm Phong thì trả lời, một lúc sau, cả hai cùng đi đến Dược Phòng, Lâm Phong lấy ra số dược tề đưa cho Chu lão.

- Mời tiền bối kiểm tra.

Chu Cát nhìn qua mấy bình dược tề, toàn bộ đều là hàng thượng phẩm, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

- Tiểu tử ngươi có muốn tiếp tục luyện chế dược tề không?

Lâm Phong suy nghĩ một chút thì gật đầu, hắn tiếp tục lãnh thêm 5 loại dược tề, vậy là điểm cống hiến mà hắn thế chấp vẫn sẽ ở lại Dược Phòng.

Sau khi giao dịch xong, Lâm Phong vừa rời Dược Phòng liền nghe được giọng nói bất mãn của Lãnh Phi Dao truyền đến.

- Ngươi ở trong đó làm gì mà lâu vậy?

- Đệ vừa nhận thêm mấy đơn hàng.

- Đi thôi.

Hai người đi thẳng đến Cửu Huyền Thành, trên đường đi, Lãnh Phi Dao liên tục ca hát nhảy múa, vừa nhìn đã biết tâm tình hôm nay của nàng rất tốt.

Lâm Phong thì ngược lại, lâu lâu gặp xuân mộng vậy mà chưa làm ăn được gì đã bị phá, bây giờ nhìn thấy thủ phạm vui vẻ ca hát ngay trước mặt, tâm tình của hắn làm sao tốt cho được.

Cả hai đi gần nửa canh giờ thì đến Cửu Huyền Thành, Lâm Phong nhịn không được hỏi.

- Sao nơi này không bày một cái truyền tống trận cho tiện?

- Sao ta biết được.

Lãnh Phi Dao bỉu môi, chuyện này là do lão Thánh Chủ quyết định đâu, liên quan gì đến nàng.

Phi Dao dẫn theo Lâm Phong đi dạo vài vòng bên trong Thánh Thành, nơi này thật sự quá rộng lớn, đi suốt mấy giờ liền vẫn chưa hết một góc, Lâm Phong bị tiểu nha đầu quay đến hoa mắt chóng mặt.

- Sư tỷ, còn bao lâu nữa mới đến Vạn Bảo Các?

- Ngươi muốn đi thẳng đến Vạn Bảo Các luôn sao?

- Tất nhiên.

Lâm Phong lập tức gật đầu, trên đường lớn tuy có nhiều tài nguyên nhưng trong người hắn lại không có nhiều linh thạch, chỉ nhìn thôi mà không làm ăn được gì thì đó gọi là tra tấn chứ đâu phải thưởng thức.

Lãnh Phi Dao bỉu môi.

- Sao ngươi không nói sớm.

Nàng là một người có trách nhiệm rất cao với công việc, tỷ tỷ yêu cầu đưa hắn đi tham quan nên nàng phải dẫn hắn đi hết cái thành này mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.

- Đi theo ta.

- Chẳng phải ta luôn đi theo sư tỷ sao?

Lâm Phong chợt phát hiện ra một chuyện, bên trong Thánh Cung hình như không có người nào là bình thường, đầu tiên là băng nữ, tiếp đó là yêu nữ, gian thương và bây giờ là một nha đầu trời ơi đất hỡi.

- Thiên tài thì phải khác người thường, đúng rồi, nhất định là như vậy.

Sau khi lượn thêm vài vòng, Lâm Phong cuối cùng cũng nhìn thấy mục tiêu, cho dù ở đâu thì Vạn Bảo Các vẫn là nơi to lớn nhất, hoành tráng nhất, chỉ là bậc thềm dẫn vào đại môn thôi mà đã có đến 99 cái, toàn bộ đều được lót bằng hoàng kim khoáng thạch.

Hai người một trước một sau tiến vào bên trong, Lãnh Phi Dao vừa đi vừa giới thiệu cho Lâm Phong, bộ dáng hoàn toàn phù hợp với hình tượng sư tỷ gương mẫu.

- Nơi này là chỗ giao dịch, bên kia là đan phòng, bên đó là khí phòng, phía trước rẽ trái là phòng đấu giá, rẽ phải là nơi chưng bày những thứ hiếm có, trên lầu là hàng cao cấp, muốn lên trên thì phải có lệnh bài.

Vừa dứt lời, Lãnh Phi Dao liền lấy ra một cái ngân bài lấp lánh quơ qua lại trước mặt Lâm Phong, muốn có được ngân bài phải tiêu tốn ít nhất 10 vạn trung phẩm linh thạch, hơn nữa còn giới hạn thời gian trong một năm.

Lâm Phong nhìn qua ngân bài trong tay Lãnh Phi Dao, bên trên có ghi hai chữ Cửu Huyền, tấm lệnh bài của hắn ở Thương Vân Thành thì không ghi chữ, chắc là loại vô danh tiểu tốt nên không có tên tuổi.

- Lệnh bài nhất định phải lấy ở đây sao?

- Không phải, ngươi có thể lấy ở những phân nhánh khác của Vạn Bảo Các nhưng phải có cấp bậc tương đương.

Lãnh Phi Dao vừa nói vừa chỉ vào hai chữ Cửu Huyền.

- Phân nhánh ở những thành trì lớn thì lệnh bài sẽ được khắc tên như thế này, thành trì nhỏ thì không có.

- Thì ra là vậy.

- Ngươi cứ ở đây quan sát, ta đi lên lầu mua vài thứ rồi trở lại.

Lâm Phong nhìn tiểu sư tỷ rời đi, hắn đi đến chỗ giao dịch lấy ra số dược tề vừa luyện chế, tổng cộng hơn 50 bình.

Thanh niên nhìn thấy y phục trên người Lâm Phong, thái độ cung kính hơn vài phần.

- Của khách quan tổng cộng 2500 linh thạch hạ phẩm, khách quan muốn giao dịch bằng trung phẩm linh thạch hay là hạ phẩm linh thạch.

- Trung phẩm linh thạch.

- Đây là linh thạch của khách quan.

Lâm Phong nhận lấy 25 khối trung phẩm linh thạch rồi rời đi, hắn tiến vào khu mua bán linh dược lượn vài vòng, phải nói linh dược nơi này nhiều vô số kể, chỉ nhìn thôi đã thấy mỏi mắt.

- Tiểu tử, linh dược cần tìm ở phía trước.

Theo kế hoạch đã dự tính, Lâm Phong sẽ dùng số linh thạch có được từ công việc luyện chế dược tề cho Đan Cung để thu mua linh dược, sau đó hắn sẽ mang số linh dược này luyện chế dược tề trên Nhiệm Vụ Bảng để đổi điểm cống hiến.

- Lão đầu, hình như linh dược ở đây có giá hơi cao thì phải.

- Đúng vậy.

Thông thường 1 điểm cống hiến sẽ có giá trị tương đương 1 khối linh thạch hạ phẩm, nếu đổi số linh dược thành điểm cống hiến thì một gốc huyền cấp linh dược bên trong Vạn Bảo Các có giá cao hơn Thánh Cung gần 100 điểm cống hiến.

Có lẽ là vì lý do này nên phần lớn đệ tử Thánh Cung đều đi đến Nhiệm Vụ Bảng làm nhiệm vụ, dù sao hàng bên trong Thánh Cung vẫn được giá hơn.

Lâm Phong mua một lần mấy chục gốc linh dược, tiêu tốn hơn một nửa số linh thạch dự trữ, vừa ra khỏi cửa phòng, hắn cảm giác hai chân run rẩy, bước đi có chút không vững.

- Lão đầu, có thể thành thật trả lời ta một lần không?

- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.

- Thật ra lão là nam hay nữ vậy?

Lão đầu trầm mặt một lúc rồi trả lời.

- Theo ghi chép bên trong cổ thư thì khí linh là do thiên địa hình thành, không phân biệt nam nữ.

Thông thường thì khí linh sẽ diễn hóa theo hình dáng của vị chủ nhân đầu tiên, như vậy có thể suy đoán chủ nhân đầu tiên của cổ nhẫn là một vị nam tử.

- Thì ra là như vậy.

Có thể lão đầu mang hình hài của nam nhân nhưng bên trong là tâm hồn của nữ tử, nếu không tại sao lão lại mua sắm một cách điên cuồng như vậy.

Lâm Phong nhìn ra đại môn, không thấy Lãnh Phi Dao ở đó, có lẽ nàng vẫn chưa mua sắm xong, hắn càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

- Xem ra lão đầu quả thật có tâm hồn thiếu nữ.

Lâm Phong tiếp tục lượn thêm vài vòng, ngoài trừ linh dược thì binh khí, pháp chỉ ở nơi này cũng nhiều không kém nhưng phẩm cấp cao nhất chỉ đạt đến huyền cấp, những thứ cao cấp hơn có lẽ đã được mang lên lầu.

Yêu đan cũng có, thú cốt cũng nhiều nhưng bây giờ Lâm Phong không còn bao nhiêu linh thạch, đành phải trơ mắt đứng nhìn.

- Đây chính là nơi mua bán kỳ vật mà sư tỷ nói sao?

Từ ngoài nhìn vào có thể thấy rõ bên trong được chưng bày rất nhiều vật phẩm có hình dáng và chủng loại khác nhau như linh dược, binh khí, pháp văn, khoáng thạch…

Lâm Phong vừa nhìn thấy, hai mắt liền tỏa sáng.

- Lão đầu, thời của lão tới rồi.

- Tiểu tử ngươi đừng thấy hoa nở mà tưởng xuân về, thời của lão phu đã cách đây mấy chục vạn năm, nếu những thứ bên trong chỉ vài vạn tuổi thì lão phu không quen với chúng.

- Không quen thì chúng ta đi làm quen.

Nơi này so với những nơi Lâm Phong vừa đi qua thì rộng hơn rất nhiều, có lẽ là vì vật phẩm nơi đây đa dạng hơn, gần như tất cả những thứ liên quan đến tu sĩ đều có đủ, chỉ là không biết có dùng được hay không.

Lâm Phong vừa đi đến gần vật phẩm đầu tiên thì có cảm giác không ổn, giá cả của những thứ ở đây cao đến mức dọa người.

Hắn đi xem thêm vài vật phẩm bên cạnh, phát hiện vật phẩm có giá thấp nhất cũng hơn 1 vạn khối linh thạch hạ phẩm.

- Có khi nào ghi lộn giá không?

Lâm Phong nhìn khối ngọc thạch màu lam, bên dưới có ghi 1 vạn 5000 linh thạch hạ phẩm, dưới nữa là thời gian và địa điểm, Thâm Hải, 5 năm.

Bên cạnh là một khối hắc thạch có giá 3 vạn khối linh thạch hạ phẩm, được tìm thấy ở Cửu U Bí Địa.

Lâm Phong lượn quanh một vòng để lão đầu nhìn rõ mọi thứ nơi này.

- Lão đầu, có thứ gì tốt không?

- Có.

- Thứ gì?

- Khá nhiều nhưng không hữu dụng.

Theo lời của lão đầu thì có khá nhiều thứ có giá trị nhưng không phù hợp với Lâm Phong, dù có mua cũng không có chỗ để dùng.

Lâm Phong vẫn chưa hết hi vọng.

- Không có tuyệt thế bảo vật gì sao? Kiểu như Hộ Thần Giáp cũng được.

- Những thứ nơi này chỉ vài ngàn năm gần đây, không có khả năng xuất hiện thần khí.

Giọng nói của lão đầu như chém đinh chặt sắt, cắt đứt hoàn toàn hi vọng của Lâm Phong, sau khi lượn thêm vài vòng thì Lâm Phong quyết định rời đi, đến khi hắn ra tới đại môn thì nhìn thấy Lãnh Phi Dao đã ở đó.

Nàng vừa nhìn thấy hắn liền chạy tới hỏi.

- Tiểu sư đệ, có mua được thứ gì không?

- Đệ vừa mua được vài gốc linh dược.

- Đi, để ta giúp đệ thanh toán.

Lâm Phong lắc đầu.

- Không cần, đệ đã trả linh thạch rồi.

- Trả rồi sao?

Lãnh Phi Dao đảo mắt, nếu để tỷ tỷ biết một mình nàng tiêu hết mấy ngàn trung phẩm linh thạch mà không chia cho cái tên này, nhất định sẽ bị đóng băng cho mà xem.

- Lâm sư đệ, hay là chúng ta đi mua thêm vài gốc linh dược xem như là quà nhập môn sư tỷ tặng ngươi, được không?

- Không cần đâu, linh dược đệ đã mua đủ rồi.

- Vậy thì mua thứ khác, chỉ cần không quá 1000 khối trung phẩm linh thạch, Lãnh sư tỷ sẽ giúp ngươi trả.

Lâm Phong nhìn nữ tử trước mặt, bộ dáng không giống đang lừa hắn.

- Tỷ nói thật sao?

- Tất nhiên.

Lãnh Phi Dao gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, cho dù là tỷ tỷ hay nàng đều họ Lãnh, cho nên không tính là nàng lừa hắn.

- Có mua không, đợi nữa là ta đổi ý đó.

- Bây giờ đệ cũng không biết mua thứ gì hay là tỷ đưa linh thạch cho đệ giữ, đến khi cần sẽ lấy ra mua.

- Cũng được.

Nàng cầm lấy túi trữ vật của Lâm Phong rồi bỏ đúng 1000 khối linh thạch vào, toàn bộ đều là trung phẩm, sau đó hai người cùng nhau vui vẻ ra về.

Lâm Phong tự nhiên nhận được 1000 khối trung phẩm linh thạch đương nhiên tâm tình trở nên rất tốt, nhưng nếu hắn biết vị tiểu sư tỷ đi phía trước đã cắn mất 2000 khối linh thạch, không biết sẽ có cảm giác như thế nào.

Trên đường trở về, Lâm Phong vừa đi vừa hỏi về những chuyện bên trong Thánh Cung, đặc biệt là Đan Cung, xem có vị đại nhân vật hung ác nào không nên đắc tội không.

- Thánh Cung nội quy rất nghiêm, đồng môn đệ tử tương tàn sẽ lập tức bị đuổi, ngươi yên tâm, chỉ cần an phận sẽ không có ai dám ức hiếp ngươi đâu.

- Thánh Cung đúng là một nơi tốt để tu luyện.

- Đúng rồi, có một người đặc biệt phải chú ý chính là Linh Mộng Thánh Nữ, yêu nữ đó làm việc tùy hứng, có rất nhiều đệ tử từng bị nàng đánh đến mấy tháng không xuống nổi giường, ngươi phải cẩn thận.

- Xem ra nơi này cũng không tốt lắm.

Lâm Phong thầm nghĩ yêu nữ kia chẳng lẽ bá đạo như vậy sao? Ngay cả nội quy của Thánh Cung cũng không quản nổi nàng.