Thiên La

Chương 81: CHÂN TƯỚNG





Sau khi sợi tơ cuối cùng trên gương mặt được gỡ xuống, Lâm Phong như không tin vào mắt mình, người bị Hấp Huyết Chu bắt được không ngờ lại là Nam Cung Như Mộng, đệ nhất thiên tài đan đạo của Nam Hoang.

- Là thật hay mơ vậy?

Dù chiến lực của đan sư thuộc hàng yếu nhất nhưng điều đó chỉ đúng với đám đan sư bình thường, còn đám thiên tài thường lựa chọn phương thức đan - vũ song tu, chiến lực so với tu sĩ bình thường còn mạnh hơn một chút.

Nam Cung Như Mộng là tuyệt thế thiên tài, chắc chắn không thể nào đánh thua hai đầu địa cấp yêu thú.

- Nha đầu này là bị tu sĩ đả thương, hơn nữa tình hình cực kỳ nghiêm trọng.

- Là tên khốn nào lại muốn giết một mỹ nhân thế này? Hắn không sợ bị trời phạt sao?

- Lão phu không nói đùa, kéo dài thêm một ngày thì thánh nhân cũng bất lực.

Lâm Phong nghe giọng điệu của lão đầu, vẻ mặt hắn nghiêm túc trở lại, chuyện liên quan đến mạng người không thể đùa được.

Hắn tiếp tục sự nghiệp tháo tơ nhưng vừa gỡ được một lúc thì phải dừng lại, hai mắt kinh ngạc, miệng há to như quả trứng, cơ thể đứng hình mất mấy giây.

- Lại là chuyện gì nữa đây?

Đường đường là một thiên tài của Thánh Cung vậy mà không mặt nội y, lớp y phục bên ngoài đã bị Hấp Huyết Chu làm rách trong quá trình vận chuyển, xuân quang gần như lộ tiết.

Thật ra nội y của Nam Cung Như Mộng chính là một tờ pháp chỉ, trong lúc nguy cấp nàng đã dùng để đào thoát nên bây giờ bên trong không còn thứ gì.

- Tiểu tử thúi, thời của ngươi tới rồi.

- Quân tử không thể thấy hết không cứu à nhầm là thấy chết không cứu.

Lâm Phong hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh sau đó tiếp tục sự nghiệp cứu người vĩ đại, nhịp tim của hắn không ngừng gia tốc, thân thể của nữ tử nằm trước mặt thật sự quá hoàn mỹ, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy đều sẽ động lòng.

- Tiểu tử có thứ tốt, muốn lấy không?

- Đâu?

- Nội y của nha đầu này là một tờ thiên cấp cấm chỉ.

Phần nội y phía trên của Nam Cung Như Mộng đã sử dụng nhưng bên dưới vẫn còn một phần, Lâm Phong không cần suy nghĩ liền lắc đầu, hắn mà chạm vào thứ này sẽ trở thành kẻ thù của một nửa tu sĩ Nam Hoang.

- Lão đầu đừng có xúi dại nữa, bây giờ phải làm sao đây?

- Dùng linh lực đả thông tâm mạch, những chỗ bị thương nhẹ chỉ cần băng bó, nội thương thì tạm thời không thể giải quyết.

- Tại sao?

- Thực lực của người ra tay đã bước vào vương giả thất cấp, linh lực của tiểu tử ngươi không thể cứu chữa.

Lâm Phong gật đầu, chỉ cần giữ được mạng cho Nam Cung Như Mộng thì sẽ tìm được cách giải quyết, sau khi băng bó xong, hắn đặt nàng lên giường nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi xung quanh kiểm tra.

Vài canh giờ trôi qua, Lâm Phong trở lại quan sát thương thế của Nam Cung Như Mộng, tình hình của nàng đã tốt hơn một chút, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, có lẽ sẽ sớm hồi phục trở lại.

Lão đầu thở dài.

- Tiểu tử, tình hình bây giờ không được khả quan.

- Ta cũng đâu thể làm gì được.

Sau khi Nam Cung Như Mộng tỉnh lại còn phải dưỡng thương thêm một khoảng thời gian, ít nhất cũng phải 10 ngày, trong thời gian này, Lâm Phong phải ở bên cạnh bảo vệ nàng, làm gì còn thời gian đi tìm Ngân Tâm Thảo.

Cách chỗ Lâm Phong cả ngàn dặm, không khí vô cùng căng thẳng, vài lão đầu tụ tập lại một chỗ cùng bàn luận, vẻ mặt nghiêm trọng.

- Vẫn chưa tìm được người sao?

- Vẫn chưa.

Nam Cung Như Mộng đột nhiên mất tích, đám người Trường Hà Thánh Cung tìm kiếm liên tục mấy ngày vẫn không có kết quả, bên trong giới chỉ của nàng có tín hiệu của Thánh Cung nhưng đến giờ vẫn chưa thấy sử dụng, có thể nàng vẫn an toàn hoặc là đã không thể sử dụng tín hiệu.

Trưởng lão của Cửu Huyền Thánh Cung khi biết tin Nam Cung Như Mộng xảy ra chuyện cũng thất kinh, nha đầu kia mà ngủm bên trong bí cảnh thì quan hệ giữa hai Thánh Cung sẽ căng như dây đàn.

Một vị trưởng lão Cửu Huyền Thánh Cung ra lệnh.

- Truyền lệnh, thông báo cho tất cả đệ tử bên trong bí cảnh lập tức đi tìm Nam Cung Như Mộng.

Vị chấp sự đứng bên cạnh có chút do dự.

- Nhưng bọn họ đang thí luyện?

- Đệ tử tìm được Nam Cung Như Mộng sẽ được Thánh Cung trọng thưởng, bảo vật bên trong thánh khố tùy ý lựa chọn.

- Tuân lệnh.

Ngày hôm sau, bên trong một cái hang động, Nam Cung Như Mộng dần thức tỉnh, đôi mắt xinh đẹp hé mở, nàng nhớ rõ trước khi bất tỉnh đã nhìn thấy một đầu yêu chu mang mình đi.

- Ta vẫn còn sống sao?

Như Mộng thử cử động cơ thể, trên người nàng có rất nhiều vết thương đều đã được băng bó, như vậy là có người đã cứu nàng, đột nhiên nàng phát hiện trên người thiếu đi vài thứ, sắc mặt tái nhợt thoáng ửng hồng.

Đúng lúc này, một thanh niên từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt hớn hở.

- Nam Cung đạo hữu, cuối cùng đạo hữu cũng tỉnh rồi.

- Lâm đạo hữu, sao đạo hữu lại ở đây?

- Chuyện này nói ra thì dài lắm.

Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Như Mộng sau đó bắt đầu kể lại mọi chuyện, từ lúc hắn cứu được nàng cho đến khi nàng tỉnh lại.

- Đạo hữu không biết đâu, lúc đó một mình tại hạ xông vào vòng vây của đàn Hấp Huyết Chu, tình hình lúc đó phải gọi là cửu tử nhất sinh, ngàn cân treo sợi tóc, nhờ tại hạ anh dũng thiện chiến nên làm cho bọn chúng phải rút lui.

Như Mộng mỉm cười.

- Lần này nhờ có Lâm đạo hữu ra tay cứu giúp, đại ân cứu mạng của đạo hữu Như Mộng sẽ không bao giờ quên?

Nàng biết thanh niên bên cạnh đang ngụy miệng, Hấp Huyết Chu chỉ đi theo cặp chứ không theo đàn nhưng chuyện hắn cứu nàng một mạng là sự thật.

- Quân tử thi ân bất cầu báo, đợi đạo hữu khôi phục một chút linh lực, tại hạ sẽ đưa đạo hữu trở về.

- Đa tạ.

- Đạo hữu cứ yên tâm nghỉ ngơi, tại hạ ra ngoài giúp đạo hữu canh giữ.

- Đợi đã…

Nam Cung Như Mộng nhìn đối phương rời đi liền gọi lại, giọng nói của nàng có chút không bình thường.

- Là đạo hữu giúp ta chữa thương sao?

- Đúng vậy, đạo hữu yên tâm, kỹ thuật của tại hạ rất tốt, đảm bảo vài ngày là vết thương sẽ lành.

Lâm Phong vừa nói xong liền xoay người rời đi, hắn biết còn ở lại thì tình hình sẽ rất khó xử lý.

Vừa rời khỏi hang động, giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử ngươi cứ thế mà để nha đầu đó rời đi sao?

- Vậy lão nói xem ta nên làm gì bây giờ?

- Lão phu chỉ sợ tiểu tử ngươi không nỡ, đại ân cứu mạng dù có lấy thân báo đáp cũng không quá đáng.

- Nam nhi chí tại tứ phương, lòng ta bao cả thiên hạ, có gì mà không nỡ.

Lâm Phong tìm một chỗ ngồi xuống, hắn lấy ra tờ pháp chỉ mà Linh Mộng đã đưa trước khi tiến vào bí cảnh.

Nửa giờ trước, trong lúc kiểm kê tài sản, Lâm Phong vô tình nhìn thấy tờ pháp chỉ của Linh Mộng, chính là Lưu Ảnh Chỉ dùng để lưu giữ hình ảnh, trong đầu hắn chợt nhớ tới nữ tử đang nằm bên trong hang động.

- Nam Cung đạo hữu chính là một tấm gương sáng cho toàn bộ đan sư Nam Hoang, ta nên lưu lại hình ảnh của đạo hữu để trong những lúc khó khăn làm động lực vượt qua.

- Tiểu tử ngươi còn nói không có ý với nha đầu kia.

- Ta chỉ xem nàng thần tượng thôi, xin ảnh của thần tượng thì có gì sai.

Lâm Phong cầm lấy pháp chỉ muốn tiến vào bên trong nhưng khi hắn mở pháp chỉ ra thì thấy có gì đó không đúng, bên trên có tới 3 cái pháp văn.

- Là địa cấp pháp chỉ, cái pháp văn này nhìn hơi quen.

- Đây là Hành Không Pháp Chỉ, thứ này có thể giúp tiểu tử ngươi phi hành mấy ngàn dặm mà không bị đám yêu thú phát hiện.

- Lợi hại như vậy sao?

Nếu đúng như lời lão đầu nói, thứ này dùng bên trong bí cảnh thì khỏi chê rồi.

- Ngay cả thiên thú cũng không phát hiện sao?

- Chỉ cần tiểu tử ngươi không đâm đầu vào bọn chúng thì không sao.

- Tuyệt vời, xem ra yêu nữ vẫn còn chút lương tâm.

Sau khi có được Hành Không Pháp Chỉ, Lâm Phong đã nghĩ ra được một kế hoạch đưa Nam Cung Như Mộng rời đi, hắn sẽ để nàng dùng truyền tống lệnh bài, còn bản thân sẽ dùng pháp chỉ của Linh Mộng.

Đêm đến, Lâm Phong mang thức ăn vào cho Nam Cung Như Mộng, từ lúc tỉnh lại đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì.

- Nam Cung đạo hữu, giờ ăn tới rồi.

Nam Cung Như Mộng nhận lấy một xiên thịt nướng từ tay đối phương, hương vị cũng không tệ.

- Đa tạ.

- Mùi vị có được không?

- Rất tốt.

Lâm Phong cười đắc ý.

- Thịt của Huyết Long Thử không dễ tìm đâu, phải vất vả lắm tại hạ mới bắt được vài đầu.

- Đây là thịt của Huyết Long Thử?

Như Mộng nhìn xiên thịt trong tay, trong đầu hiện ra hình dáng của một đầu yêu thử to lớn, mình đầy lông lá, vẻ mặt hung tợn cùng với một hàm răng kinh khủng, ánh mắt của nàng có chút hoang mang.

Lâm Phong nhìn nữ tử bên cạnh do dự, nhẹ nhàn trấn an.

- Đạo hữu yên tâm, thịt của Huyết Long Thử không có độc, rất bổ dưỡng cho người bị thương, đạo hữu nên ăn nhiều vào.

- Ta… ta ăn đủ rồi.

- Hắc hắc… tại hạ đùa thôi, đây là thịt của mãng xà bình thường, với tình hình của Nam Cung đạo hữu thì vẫn chưa thể ăn thịt của yêu thú được.

Lâm Phong vừa ăn vừa nói ra kế hoạch của hắn, tiện thể hóng chuyện của Nam Cung Như Mộng, đến giờ hắn vẫn không biết tên trời đánh nào lại ra tay với nàng.

- Là dư nghiệt của Ma giáo…

Kế hoạch của Trần Cung là làm cho Cửu Huyền và Trường Hà xảy ra xung đột, từ đó sẽ tạo ra mâu thuẫn giữa các Thánh Cung.

- Thì ra là như vậy.

Nam Cung Như Mộng chính là tương lai của Trường Hà Thánh Cung, nếu nàng xảy ra chuyện ở địa bàn của Cửu Huyền Thánh Cung nhất định sẽ dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng giữa hai Thánh Cung.

Lâm Phong lấy ra một bình đan dược đưa cho đối phương.

- Đây là Phục Linh Đan do tại hạ luyện chế, có thể giúp đạo hữu khôi phục một ít linh lực.

- Đa tạ.

Nam Cung Như Mộng nhận lấy bình đan dược, dù sau nàng đã nợ Lâm Phong một mạng, có nhận thêm một viên đan dược cũng không đáng là bao.

- Nghe nói đan đạo của Lâm đạo hữu đã đạt đến cảnh giới rất cao, Như Mộng có thể thỉnh giáo một chút không?

- Đúng lúc tại hạ cũng có vài vấn đề muốn hỏi, đạo hữu thích màu gì vậy?

- Chúng ta chỉ nói về đan đạo.

- Được rồi.

Vài ngày sau, bên ngoài truyền tống trận, có hơn trăm người tụ tập xung quanh, từ trưởng lão, chấp sự đến đệ tử đều có mặt đầy đủ.

Một vị Cửu Huyền trưởng lão lên tiếng.

- Đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung nghe lệnh, một vị đệ tử Trường Hà Thánh Cung trong lúc tìm kiếm tài nguyên không mai bị yêu thú tấn công, toàn bộ đệ tử lập tức chia ra tìm kiếm, nhất định phải tìm cho bằng được, đệ tử hoàn thành nhiệm vụ sẽ được Thánh Cung trọng thưởng.

Sau khi Như Mộng mất tích, trưởng lão và đệ tử Trường Hà Thánh Cung đã tìm kiếm một thời gian nhưng vẫn không có kết quả, bọn họ đành phải nhờ đến Cửu Huyền Thánh Cung giúp đỡ, bí cảnh vô cùng rộng lớn, ngang dọc mấy trăm vạn dặm, chỉ có vài chục người thì không thể tìm hết được.

Trần Cung đi đến bên cạnh một vị trưởng lão Trường Hà Thánh Cung, nhỏ giọng nói.

- Trưởng lão, chúng ta không nên quá tin tưởng người ngoài, vãn bối tự nguyện đi tìm Như Mộng.

- Câm miệng, không được vô lễ.

- Vãn bối lỡ lời, xin trưởng lão trách phạt.

Mấy lão đầu bên Cửu Huyền Thánh Cung nhíu mày, chuyện xui rủi lão phu cũng đâu có muốn, hi vọng nha đầu kia bình an nếu không sẽ khó ăn nói với mấy lão đầu bên Trường Hà Thánh Cung.

Đúng lúc này, một đạo linh quang từ bên trong bí cảnh bay ra sau đó đáp xuống bên cạnh truyền tống trận, linh quang tan biến, Nam Cung Như Mộng xuất hiện, ánh mắt nàng lướt qua đám người trước mặt cuối cùng dừng lại trên người Trần Cung.

- Các vị trưởng lão, mau bắt Trần Cung lại, hắn là nội gián...

Nam Cung Như Mộng chưa nói hết lời thì Trần Cung đã xoay người bỏ chạy, hắn vừa phi hành chưa được bao lâu thì cơ thể chợt ngừng lại trên không, như một con chim bị sa lưới.

Một vị trưởng lão Cửu Huyền Thánh Cung xuất hiện, đại thủ dễ dàng tóm lấy Trần Cung.

- Thả ta ra, các ngươi sao lại bắt ta, trưởng lão mau cứu ta.

Trưởng lão Trường Hà Thánh Cung lúc này đã bước tới bên cạnh Nam Cung Như Mộng, sau khi kiểm tra vài lần, vẻ mặt của mấy vị trưởng lão trở nên âm trầm.

Thương thế của Nam Cung Như Mộng rất nghiêm trọng, không chỉ linh lực suy yếu mà kinh mạch và đan điền đều bị tổn thương, nếu không kịp thời chữa trị sẽ mất thời gian rất lâu để khôi phục.

- Như Mộng, đã xảy ra chuyện gì?

Nam Cung Như Mộng mang toàn bộ âm mưu của Trần Cung nói ra, đồng thời còn kể cả chuyện Lâm Phong đã ra tay cứu nàng.

Trần Cung lập tức phủ nhận.

- Nam Cung Như Mộng, không bằng không chứng ngươi không được vu oan ta.

- Hóa Linh Chưởng ta trúng phải vẫn còn lưu lại trên cơ thể, giới chỉ của ta đang nằm trên người của ngươi.

Bên trên giới chỉ có ấn ký của Nam Cung Như Mộng đặc biệt luyện chế, nàng có thể cảm nhận được giới chỉ của mình đang ở gần đây, nhất định là nằm trên người Trần Cung, không biết vì lý do gì mà tên này vẫn chưa xóa bỏ ấn ký của nàng.

Trần Cung vốn muốn dùng giới chỉ làm vật chứng hãm hại Cửu Huyền Thánh Cung ra tay với Nam Cung Như Mộng, nên đến giờ hắn vẫn chưa xóa ấn ký, không ngờ lại tự lấy đá đập vào chân mình.

Sâu bên trong bí cảnh, đám đệ tử vẫn tiếp tục hành trình thí luyện, đã ba ngày từ khi Nam Cung Như Mộng rời đi, Lâm Phong vẫn chưa tìm được tung tích của Ngân Tâm Thảo, với tiến độ thế này chắc chắn hắn sẽ bị yêu nữ làm thịt mất thôi.

Đột nhiên bầu trời sập tối, Lâm Phong theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt trợn trắng, mặt cắt không còn giọt máu.

- Đậu xanh, chim gì mà to vậy?

- Nói nhỏ thôi, coi chừng tên đó nghe thấy.

Mấy ngày trước, Lâm Phong gặp một dòng sông cạn nước trên đường đi, lão đầu nói với hắn đó là dấu vết của một đầu cự xà để lại, lúc đó hắn còn tưởng lão đầu đang dọa hắn.

Tung tích Ngân Tâm Thảo còn chưa tìm thấy mà thiên thú đã gặp được mấy đầu, tự dưng lại cảm thấy nhớ nhà, thật muốn trở về nhà.

Lâm Phong tìm một chỗ nghỉ chân để ổn định lại tinh thần, hắn lấy ra một ít thức ăn, vừa ăn vừa quan sát địa đồ.

Tính đến bây giờ, Lâm Phong đã đi qua mười mấy chỗ Ngân Tâm Thảo từng xuất hiện nhưng vẫn không tìm được tung tích, đi thêm vài trăm dặm nữa là tiến vào địa bàn của thiên thú rồi.

- Lão đầu, hay là chúng ta đi tìm một gốc linh dược thông linh khác có được không?

- Tiểu tử ngươi tưởng linh dược thông linh muốn tìm là có sao? Muốn thông linh ít nhất cũng phải mất vạn năm.

- Như vậy bọn chúng là tiền bối của ta rồi, tiểu bối đuổi bắt tiền bối, chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao?

Lâm Phong nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu.

- Quân tử sao có thể làm chuyện bất kính như vậy được.

- Tiểu tử ngươi muốn giữ lễ hay giữ mạng.

- Lễ tiết quan trọng nhưng lời hứa còn quan trọng hơn.

Hắn nói xong liền đứng lên thu dọn.

- Xuất phát.