Vừa đi được vài bước, Lâm Phong chợt nhìn thấy một cái hang nhỏ như hang chuột, bên ngoài còn có vài vết bùn đất vừa mới đào, hắn ngửi một lúc, phát hiện có mùi hương rất giống với Ngân Tâm Thạch.
Lâm Phong đứng hình mất mấy giây sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn.
- Muh ha ha ha… đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu.
- Chó ngáp phải ruồi.
- Hắc hắc… lão có ghen tị cũng vậy thôi.
Cái hang trước mặt Lâm Phong chính là do Ngân Tâm Thảo đào, từ dấu vết còn để lại thì hắn đoán thời gian đào hang có thể là từ tối hôm qua đến rạng sáng hôm nay, Ngân Tâm Thảo nhất định còn ở bên trong.
Đã tìm được vị trí của Ngân Tâm Thảo, bước tiếp theo là bố trí trận pháp, Lâm Phong tiêu tốn ba canh giờ để khảo sát địa hình, cuối cùng cũng tìm được một cái vị trí thích hợp.
- Chính là chỗ này.
Sau khi tìm được vị trí, Lâm Phong bắt đầu bố trận, nhờ có lão đầu chỉ dẫn mà chưa tới một canh giờ hắn đã bố trí xong một cái huyền trận, bước cuối cùng là đặt Ngân Tâm Thạch vào vị trí tâm trận.
Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Đợi đã.
- Còn chuyện gì sao?
- Âm Thi Phấn của tiểu tử ngươi còn không?
- Còn mười mấy bình.
Lúc ở đầm lầy, Lâm Phong đã dùng hết mấy chục bình Âm Thi Phấn, phải thừa nhận thứ này đúng là có hiệu quả ngoài sức tưởng tượng của hắn, đợi khi trở về phải luyện chế thêm vài trăm bình.
- Lão đầu, Âm Thi Phấn của lão so với bạo đan còn tốt hơn.
- Thứ này có nguồn gốc không đơn giản, tiểu tử ngươi không nên dùng lung tung.
- Chẳng lẽ thứ này có liên quan đến Ma Giáo?
- Không phải.
Âm Thi Phấn là bí dược của thượng cổ Âm Thi Tông, đám người này chuyên dùng thi thể tu sĩ làm vũ khí, khiến cho thiên hạ phẫn nộ, cuối cùng bị xóa sổ khỏi đại lục.
Lâm Phong không ngờ thứ bột trắng này lại có lai lịch to lớn đến như vậy, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để hóng chuyện, hắn cẩn thận lấy một ít Âm Thi Phấn bôi lên Ngân Tâm Thạch rồi đặt vào tâm trận.
- Lão đầu, lỡ như Ngân Tâm Thạch bị đám thú cốt lấy đi thì sao?
- Yên tâm, mọi chuyện đều nằm trong dự tính của lão phu.
Cách đó không xa, Lâm Phong đã bố trí một cái tiểu trận dùng để ẩn nấp, hắn sẽ ở bên trong tiểu trận quan sát, chờ đợi Ngân Tâm Thảo xuất hiện.
Một góc khác bên trong bí cảnh, một trận chiến vô cùng khốc liệt đang diễn ra, trong phạm vi vài chục dặm, hỏa quang ngập trời, đại địa rung chuyển, tiếng binh khí và tiếng thét của yêu thú không ngừng vang vọng.
Linh Mộng lăng không nhìn hai đầu Liệt Diễm Điêu đang bay vòng quanh Hỏa Diệm Sơn, hai bên đã giao chiến mấy lần nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Mục tiêu lần này của Linh Mộng là Hỏa Vân Chi sinh trưởng bên trên Hỏa Diệm Sơn, muốn lấy được linh dược thì phải đánh bại Liệt Diễm Điêu.
Xung quanh Hỏa Diệm Sơn không chỉ có mình Linh Mộng mà còn có trưởng lão, chấp sự và đệ tử Thánh Cung, tổng cộng hơn trăm người.
Đối thủ của bọn họ là hàng vạn đầu Liệt Diễm Điêu, trong số đó có gần chục đầu đạt đến thiên cấp, hai đầu điêu vương đều là thiên thú cao giai, thực lực có thể so với tôn giả bát cấp.
Đúng lúc này, một vị trưởng lão thánh cung bay đến bên cạnh Linh Mộng.
- Có yêu thú khác đang chạy đến, phải mau rút lui.
- Được rồi.
- ÂM…
Vị trưởng lão lấy ra một cái cự chung gõ lên, thanh âm vang vọng khắp chiến trường, toàn bộ đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung lập tức rút lui, bọn họ sẽ không rời đi mà di chuyển đến một ngọn cự sơn cách đó khoảng trăm dặm để khôi phục.
Đàn Liệt Diễm Điêu nhìn đám tu sĩ rời đi cũng không đuổi theo, bọn chúng chỉ bay xung quanh Hỏa Diệm Sơn để bảo vệ Hỏa Vân Chi.
Đêm xuống, trên đỉnh cự sơn, Linh Mộng lặng lẽ nhìn ngọn Hỏa Diệm Sơn phía xa, ánh mắt ẩn hiện âu lo, một giọng nói lạnh nhạt chợt vang lên bên cạnh nàng.
- Vẫn chưa nghĩ ra cách sao?
- Tạm thời vẫn chưa, nhưng ta chắc chắn sẽ lấy được Hỏa Vân Chi.
Lãnh Hàn Băng bước tới đứng bên cạnh Linh Mộng, ánh mắt nàng cũng nhìn về phía Hỏa Diệm Sơn nhưng tâm tư của nàng lại không đặt ở đó, trong lòng tự hỏi, không biết bây giờ lưu manh thế nào rồi.
Linh Mộng vừa nhìn đã đoán ra tâm tư của tỷ muội, nàng mỉm cười.
- Nhân phẩm của tên đó không tệ, chuyện tốt như vậy lại rơi trúng đầu hắn.
- Đúng vậy.
Chuyện của Nam Cung Như Mộng đã truyền khắp bí cảnh, lần này Lâm Phong vô tình lập được đại công, không chỉ cứu được mỹ nhân mà còn lật đổ âm mưu của Ma Giáo, nhất định sẽ được Thánh Cung trọng thưởng.
- Nghe nói khi Nam Cung Như Mộng trở về đã nói không ít lời tốt cho hắn, không chừng giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó.
- Ngươi muốn nói chuyện gì?
- Ta không nói muội cũng hiểu mà.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, đây đúng thật là nỗi lo trong lòng nàng, lưu manh tham tài háo sắc, Nam Cung Như Mộng xinh đẹp tuyệt luân, hai người đó ở chung lâu như vậy không biết có chuyện gì xảy ra hay không.
- Hắc xì…
Lâm Phong mở to mắt nhìn Ngân Tâm Thạch vẫn nằm im bên trong trận pháp, hắn bắt đầu hoài nghi Ngân Tâm Thảo có thật sự ở bên trong cái lỗ đó không.
- Hôm nay là ngày thứ ba rồi nhỉ?
- Ừ.
Không chỉ Lâm Phong mà lão đầu cũng bắt đầu hoài nghi, mấy chục vạn năm không đi săn linh dược, dù có nhìn nhầm một chút cũng là chuyện bình thường.
- Cứ đợi thêm một lúc nữa xem sao.
Vài giờ trôi qua, một cái đầu nhỏ từ trong hang nhú lên, hai mắt đảo xung quanh, sau khi xác định không có ai nó mới chịu bò ra khỏi hang.
Lâm Phong nhìn thấy một con chuột nhỏ chạy ra khỏi hang, nhịn không được hỏi.
- Lão đầu, Ngân Tâm Thảo có thể biến hình không?
- Linh dược biến hình? Lão phu chưa từng nghe.
Đúng lúc này, một đạo lục quang từ bên trong cái hang phóng ra, khi lục quang chạm vào Ngân Tâm Thạch thì xuất hiện dị biến, vài chục gốc cây xung quanh đột nhiên chuyển động.
- Hét…
Lục quang cảm giác không ổn lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng đã muộn, nó còn chưa kịp rời khỏi trận pháp đã bị vài cành cây quấn chặt.
Lục quang tan biến, một gốc linh dược hiện ra, bộ dáng có vài phần giống với nhân tộc, chiều cao gần một thước, có tay có chân, ngũ quan đầy đủ, trên đầu còn mọc một gốc tiểu thảo, ánh mắt hoảng sợ nhìn xung quanh.
- Mua ha ha ha ha… cuối cùng lão tử cũng thành công.
- Tiểu tử coi chừng…
Lão đầu còn chưa dứt lời thì Ngân Tâm Thảo đã hóa thành lục quang lướt đi, bên trong trận pháp chỉ còn lại vài sợi rễ của linh dược.
- Tráng sĩ chặt tay sao?
- Tiểu tử ngốc, còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo.
- À, được.
Lâm Phong không ngờ Ngân Tâm Thảo lại quyết đoán như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, đến khi hắn đuổi theo thì linh dược đã chui vào hang.
Lâm Phong chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn, cửa hang quá nhỏ, hắn không thể nào chui vào được, trong lúc không biết phải làm sao thì lại xuất hiện dị biến.
Mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển, từng vết nứt hiện ra, Ngân Tâm Thảo từ dưới đất nhảy lên sau đó lại chui xuống bên dưới, Lâm Phong nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt lại trở nên hưng phấn.
- Đúng rồi, là Âm Thi Phấn.
Lúc Ngân Tâm Thảo chạm vào Ngân Tâm Thạch đã bị dính Âm Thi Phấn lên người, một khi nó đi qua chỗ có cốt thú thì sẽ tạo ra động tĩnh, chỉ cần chạy theo mấy bộ thú cốt thì sớm muộn gì Lâm Phong cũng bắt được Ngân Tâm Thảo.
- Đúng là gừng càng già càng cay.
- Bớt nhảm, còn không mau đuổi theo.
Lâm Phong chạy theo được một lúc thì thấy được một bộ thú cốt khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất, Ngân Tâm Thảo đang hoảng loạn đứng trên bộ thú cốt, vẻ mặt ngây thơ không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Đừng sợ, ca ca đến cứu ngươi đây.
Lâm Phong lấy ra cốt đao chém tới, bộ thú cốt khổng lồ như một lâu đài cát sụp đổ, chớp mắt đã tan biến, Ngân Tâm Thảo vừa rơi xuống liền chui vào đại địa.
- Thơm rồi.
Thú cốt bên dưới lòng đất phần lớn là do bọn yêu thú tự giết nhau, bên trong thú cốt sẽ không có yêu đan nên Lâm Phong không bị uy áp của yêu thú ảnh hưởng, dù có gặp phải thiên cấp thú cốt vẫn có thể thu thập.
Vừa đuổi theo được vài dặm, Lâm Phong đã chém được mười mấy bộ địa cấp thú cốt, tiếp tục thế này thì chỉ cần nửa tháng là cốt đao của hắn có thể đột phá thiên cấp pháp binh.
Chỉ là đời không như mơ, thú cốt liên tục xuất hiện đã làm kinh động đến đám yêu thú gần đó, khi bọn chúng phát hiện ra Ngân Tâm Thảo liền tham gia truy đuổi.
Linh dược thông linh có thể giúp yêu thú gia tăng linh trí, dù là thiên dược cũng không thể sánh bằng.
- RỐNG…
Một đầu bạch hổ từ trên không đáp xuống, trên lưng nó có một cặp song dực trắng như tuyết, thanh niên này vừa xuất hiện liền khiến cho mấy đầu yêu thú đang truy đuổi phải dừng lại, Lâm Phong cũng không ngoại lệ.
- Tên này chắc là trùm ở đây.
- Là dị thú bạch hổ, huyết mạch hổn tạp vô cùng.
Lâm Phong nấp ở một nơi rất xa để quan sát, bây giờ đã có cả đám yêu thú đuổi theo Ngân Tâm Thảo, ngay cả xương cũng không có mà gặp.
- Lão đầu, bây giờ phải làm sao đây?
- Tùy cơ ứng biến.
Lão đầu chỉ tính tới chuyện dùng cốt thú để truy đuổi Ngân Tâm Thảo, còn đám yêu thú nữa đường góp vui kia thì lão không tính tới.
- Xong rồi, lần này chết với yêu nữ rồi.
- Tiểu tử thúi, dù sao cũng chết hay là làm một vố đi rồi chết.
Lâm Phong nghe lão nói liền sáng mắt.
- Làm gì?
- Đám yêu thú kia đuổi theo linh dược thì hang động của bọn chúng sẽ bỏ trống
- Đúng vậy, đúng là diệu kế.
Phần lớn yêu thú sống theo cặp, nếu chỉ có một đầu ở trong hang thì Lâm Phong thừa sức đối phó.
Vài ngày trôi qua, tình hình bên trong bí cảnh đã trở nên vô cùng hỗn loạn, hàng vạn đầu yêu thú chạy khắp nơi như nổi điên, cả thiên thú cũng xuất hiện, làm cho đám đệ tử thí luyện vô cùng hoang mang.
- Cửu Huyền Thánh Cung đang làm cái gì vậy?
Trưởng lão Trường Hà Thánh Cung cũng không biết được ý đồ của đối phương, tình hình hỗn loạn thế này sẽ làm cho đám đệ tử tham gia bí cảnh rơi vào nguy hiểm, vì địa đồ đã không còn chính xác.
Ở một nơi gần Hỏa Diệm Sơn, Linh Mộng và các vị trưởng lão đang nghe đệ tử báo cáo lại.
- Ngươi nói là Ngân Tâm Thảo sao?
- Đúng vậy, mấy hôm trước có một vị chấp sự đã nhìn thấy bọn yêu thú đuổi theo Ngân Tâm Thảo.
- Cái tên đó đang làm trò gì vậy?
Linh Mộng nhíu mày, Ngân Tâm Thảo tuy không thể so với Hỏa Vân Chi nhưng vẫn có tác dụng quan trọng với nàng, sau khi lấy được Hỏa Vân Chi thì Linh Mộng sẽ đi tìm Ngân Tâm Thảo.
Ngay từ lúc đầu, Linh Mộng đã không hi vọng vào Lâm Phong có thể tìm thấy Ngân Tâm Thảo, nàng chỉ muốn dùng chuyện này để hắn nếm chút mùi vị đau khổ, nếu có thể tìm được tung tích của Ngân Tâm Thảo thì đã ngoài mong đợi rồi.
- Đệ tử còn nghe nói, ngoại trừ đám yêu thú thì còn xuất hiện vài trăm bộ thú cốt đuổi theo.
- Thú cốt?
Lãnh Hàn Băng nghe đến thú cốt, ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện lo lắng, thú cốt xuất hiện thì lưu manh nhất định ở gần đó.
Lúc này lại có một chấp sự tiến vào.
- Không xong rồi, có một đám yêu thú đang tiến về phía chúng ta.
- Bao nhiêu?
- Số lượng lên đến cả vạn đầu, trong đó có cả thiên thú.
Mấy lão đầu nhìn nhau, đám đệ tử hoảng hốt, Liệt Diễm Điêu còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại xuất hiện thêm cả vạn đầu yêu thú, tình hình không ổn rồi.
Linh Mộng mỉm cười, ánh mắt nàng vẫn bình thản.
- Có nhìn thấy thú cốt không?
- Đúng là có vài trăm bộ thú cốt, lúc đầu còn tưởng là nhìn nhầm.
- Tốt lắm.
Ngân Tâm Thảo tự tìm đến đây, Linh Mộng không cần phải tốn thời gian để tìm kiếm, lần này giải quyết một lần cho xong luôn.
Cách đó vài chục dặm, đám yêu thú vẫn đang truy đuổi Ngân Tâm Thảo, xung quanh còn có không ít tu sĩ quan sát, bọn chúng đang thí luyện thì nhìn thấy yêu thú chạy thành đàn, đây là dấu hiệu của kỳ trân xuất thế, tất nhiên phải đi theo chờ thời.
Lâm Phong cũng ở trong số đó, hắn đi được một lúc thì cảm giác nơi này hình như nóng hơn bình thường nên lấy địa đồ ra xem thử, không xem thì thôi, vừa xem thì vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
- Phía trước chính là Hỏa Diệm Sơn, không ổn rồi.
Âm Thi Phấn một khi tiếp xúc với lửa sẽ mất đi công dụng, Ngân Tâm Thảo mà tiến vào Hỏa Diệm Sơn thì đám thú cốt sẽ không thể tiếp tục đuổi theo.
Đàn Liệt Diễm Điêu nghe thấy tiếng động liền bay ra khỏi Hỏa Diệm Sơn, đúng lúc nhìn thấy cả vạn đầu yêu thú kéo tới, ánh mắt Điêu vương dừng lại bên trên một bộ thú cốt, nơi đó có một gốc linh dược, hình dáng gần giống với nhân tộc.
- ÉC…
Liệt Diễm Điêu vương rống lớn một tiếng, hàng vạn đầu hỏa điêu cùng lúc bay về phía Ngân Tâm Thảo, đám yêu thú đang đuổi theo phía sau nhìn thấy Ngân Tâm Thảo sắp bị cướp mất, bọn chúng lập tức tăng tốc, cả đám yêu thú cứ như vậy mà lao vào hỗn chiến.
Đúng lúc này, Linh Mộng dẫn theo đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung bay thẳng về phía Hỏa Diệm Sơn, gần một nửa đàn Liệt Hỏa Điêu đã tham gia tranh đoạt Ngân Tâm Thảo, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để lấy Hỏa Vân Chi.
- ÉC…
Điêu vương nhìn thấy tu sĩ kéo tới, nói lập tức ra lệnh cho số Liệt Diễm Điêu còn lại bay tới ngăn cản, Hỏa Vân Chi nó muốn bảo vệ, Ngân Tâm Thảo nó cũng muốn lấy.
- Bây giờ đi đâu đây?
Đám đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung đứng bên ngoài quan sát nhất thời không biết nên tham chiến bên nào, cùng đồng môn giao chiến hay là đi tranh đoạt linh dược thông linh.
- ÉC…
Trong lúc đám tu sĩ do dự thì tiếng thét phẫn nộ của Điêu vương truyền đến, số lượng Liệt Diễm Điêu bên trên Hỏa Diệm Sơn chỉ còn lại một nửa, hoàn toàn không đủ để hộ sơn, đám hỏa điêu đang tranh giành Ngân Tâm Thảo lập tức quay trở lại.
Đúng lúc này, dị biến lại phát sinh, đám thú cốt đột nhiên bất động, bọn chúng không tiếp tục đuổi theo Ngân Tâm Thảo mà lại nằm im một chỗ.
Ngân Tâm Thảo không còn bị thú cốt truy đuổi, sau khi chui xuống mặt đất thì biến mất, đám yêu thú cũng không có cách nào đuổi theo, ánh mắt bọn chúng hướng về phía chiến trường giữa Cửu Huyền Thánh Cung và đàn Liệt Diễm Điêu.
- HỐNG…
- NGÁO…
- HÚ…
Nhân yêu vốn không đội trời chung, gặp nhau là đổ máu, đám yêu thú liên tục thét lớn rồi xông vào chiến trường, đám tu sĩ đứng xung quanh quan sát cũng không thể ngồi im, lập tức mang theo bảo vật xông vào trợ chiến.