Thiên La

Chương 84: HỎA VÂN CHI





Linh Mộng nhìn chằm chằm thanh niên đối diện, ngọc thủ nắm chặt, ngọc phong lên xuống theo từng nhịp thở, linh lực bên trong cơ thể vì tức giận mà trở nên hỗn loạn, nàng có cảm giác sắp không kiềm chế được bản thân, nếu ánh mắt có thể giết người thì người đứng bên cạnh Lâm Phong bây giờ không phải là Hàn Băng mà là tổ tiên của hắn.

- Chỉ cần ta còn một hơi thở sẽ không để Hàn Băng gặp nguy hiểm.

- Hàn Băng sư tỷ có ta bảo vệ là đủ rồi.

- Ngươi có bản lĩnh đó sao?

Lâm Phong cười nham nhỡ, hắn giơ bàn tay lên trước mặt yêu nữ.

- Bản lĩnh của ta như thế nào chẳng phải ngươi đã nếm thử rồi sao?

- Ngươi… muốn chết.

Linh Mộng cuối cùng cũng không nhịn được mà động thủ, chỉ là có người còn nhanh hơn nàng, Hàn Băng lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, lam quang bao phủ lấy cơ thể của Lâm Phong.

Giọng nói lạnh lùng của Hàn Băng truyền đến.

- Nếu ngươi tổn thương hắn thì đừng trách ta trở mặt.

Linh Mộng lướt tới gần Lâm Phong thì dừng lại, vẻ mặt nàng chợt thay đổi, ánh mắt phẫn nộ trở nên bình tĩnh, hỏa ảnh trên người cũng dần tán đi.

Câu nói của Hàn Băng đã làm cho Linh Mộng tĩnh ngộ, tên khốn kiếp này rõ ràng cố ý chọc tức nàng, bây giờ nàng ra tay với hắn thì Hàn Băng nhất định sẽ ngăn cản.

Nếu Linh Mộng và Hàn Băng thật sự giao chiến, dù có thắng hay thua thì mối quan hệ giữa hai người cũng sẽ bị tổn hại, lúc đó Lâm Phong có thể thừa cơ chen vào.

Lâm Phong nhìn yêu nữ đột nhiên dừng lại, ánh mắt thoáng qua chút thất vọng, nhưng hắn đâu phải là loại người dễ dàng từ bỏ.

- Sư tỷ không cần lo cho đệ, nữ nhân này ngay cả một gốc linh chi cũng không lấy được thì có thể làm gì được đệ.

- Hừ, ta không lấy được chẳng lẽ ngươi lấy được?

Lâm Phong đi tới đối diện Linh Mộng, vẻ mặt tràn đầy tự tin.

- Tuy ta không thể lấy được Hỏa Vân Chi nhưng ta có cách lấy được.

- Khoác lác.

- Vậy ngươi có dám đánh cược không?

Linh Mộng nhìn vẻ mặt đắc ý của tên nam nhân đối diện, trong lòng bán tính bán nghi.

- Nói.

- Nếu ta giúp ngươi lấy được Hỏa Vân Chi thì sau này ngươi không được xen vào chuyện của ta và Hàn Băng sư tỷ.

- Nếu không lấy được thì sao?

- Tùy ngươi quyết định.

Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nghe lưu manh nói, trong lòng có chút bất an, lỡ như hắn thua cuộc thì kết quả sẽ rất thảm.

Lâm Phong dùng ánh mắt trấn an Hàn Băng.

- Sư tỷ yên tâm, đệ không giống ai kia, chỉ có mấy đầu thiên thú cũng không giải quyết được thì sao có thể bảo vệ tốt cho tỷ.

Linh Mộng nhìn hai tên trước mặt liếc mắt đưa tình, hỏa khí trong người lại có dấu hiệu muốn bùng nổ.

- Được, ta đồng ý.

- Ngươi chỉ cần dụ Liệt Diễm Điêu Vương rời khỏi cửa hang, chuyện còn lại ta sẽ giải quyết.

Lâm Phong vừa dứt lời thì Linh Mộng liền hóa thành hồng ảnh rời đi, rõ ràng là yêu nữ không muốn cho hắn có thời gian chuẩn bị.

Lãnh Hàn Băng nhìn Lâm Phong, giọng nói có thêm vài phần dịu dàng.

- Ngươi có cần ta giúp gì không?

- Tất nhiên là có.

Kế hoạch lần này thành bại đều do Hàn Băng, với tu vi linh giả ngũ cấp của Lâm Phong, một khi bước lên Hỏa Diệm Sơn chắc chắn sẽ bị thiêu thành tro.

Thực lực của Hàn Băng đã gần tiếp cận vương giả, hơn nữa nàng có hàn khí hộ thể, có thể chống lại hỏa khí trong một thơi gian ngắn.

Xung quanh Hỏa Diệm Sơn, một đầu Liệt Diễm Điêu Vương bay vòng quanh để canh giữ hang động, đầu còn lại chỉ huy đàn Liệt Diễm Điêu đối chiến với tu sĩ.

Linh Mộng lơ lửng trên không, thân thể nàng tỏa ra hỏa quang chói mắt, ngọc thủ liên tục bắt ấn.

- Hỏa Vũ.

Hàng ngàn đóa hỏa lửa bay về phía Hỏa Diệm Sơn, Liệt Hỏa Điêu Vương nhìn thấy tu sĩ tiếp cận liền xông ra ngăn cản, song dực vỗ về phía Linh Mộng, từng đạo cuồn phong gào thét bay tới thổi tan vô số hoa lửa.

Linh Mộng không có ý định giao chiến với Điêu Vương, nàng đổi hướng bay về một bên khác của Hỏa Diệm Sơn.

- Thiên Ảnh Nhất Kiếm.

- ẦM…

Một đạo kiếm ảnh cao hơn trăm trượng chém thẳng xuống Hỏa Diệm Sơn, đại địa chấn động, một mảnh sơn lâm bị chém tan nát, đàn Liệt Diễm Điêu còn chưa kịp phản ứng thì lại có thêm một đạo kiếm ảnh chém về phía cự sơn.

- HỐNG…

Liệt Hỏa Điêu Vương lập tức bay tới ngăn cản, Hỏa Diệm Sơn mà đổ thì hang ổ của bọn chúng cũng không còn.

- Linh Mộng muốn làm gì vậy?

Trưởng lão Thánh Cung đang giao chiến với đầu Điêu Vương còn lại thì bị hành động của Linh Mộng làm cho phân tâm, chẳng lẽ nha đầu này không lấy được Hỏa Vân Chi nên muốn phá hủy cả Hỏa Diệm Sơn?

- Thật là một nha đầu đáng sợ.

Tuy thực lực của Liệt Diễm Điêu Vương mạnh hơn Linh Mộng nhưng kích thước của Hỏa Diệm Sơn quá lớn, một mình nó không thể che chở cho cả ngọn cự sơn.

- ẦM…

Lại thêm một đạo kiếm ảnh chém xuống Hỏa Diệm Sơn, chỉ qua vài lần công kích, một gốc của cự sơn đã bị Linh Mộng chém xuống, nếu còn tiếp tục để nàng công kích thì cho dù Liệt Diễm Điêu có đẩy lui tu sĩ, e là Hỏa Diệm Sơn cũng chỉ còn lại một nửa.

- HỐNG…

Liệt Diễm Điêu Vương rống lên một tiếng phẫn nộ, nó vỗ cánh bay về phía Linh Mộng, nếu đã không giải quyết được vấn đề thì nó sẽ giải quyết người tạo ra vấn đề.

- Đến lúc rồi.

Lâm Phong đứng từ xa quan sát tình hình, khi hắn nhìn thấy Liệt Diễm Điêu Vương đuổi theo Linh Mộng thì lấy ra một cái bình ngọc từ bên trong giới chỉ.

Cái bình ngọc này không dùng để chứa đan dược mà là một loại pháp binh Lâm Phong đã nhờ đám thiên tài ở Khí Cung luyện chế, thứ này có công dụng như một cái đại bác cỡ nhỏ, tầm bắn tối đa lên đến mười mấy dặm.

Lúc đầu Lâm Phong muốn dùng bình ngọc để tăng tốc độ cho bạo đan, thứ này khi sử dụng sẽ không tạo ra dao động linh lực, làm cho đám yêu thú không thể đề phòng.

Lâm Phong bỏ một cái ma trận vào bình ngọc sau đó quay qua nhìn Hàn Băng.

- Sư tỷ, có lấy được linh chi hay không cũng không quan trọng, tỷ nhất định phải đặt an toàn của bản thân lên trên hết.

- Ta biết rồi.

Kế hoạch của Lâm Phong rất đơn giản, đầu tiên là ném một cái ma trận vào bên trong hang động của Điêu Vương, tiếp đó Hàn Băng sẽ kích hoạt ma trận để tiến vào hang động, sau khi lấy được Hỏa Vân Chi thì tiếp tục kích hoạt thêm một cái ma trận để quay trở lại bên cạnh Lâm Phong.

Toàn bộ quá trình chỉ cần sử dụng hai bộ Âm Dương Ma Trận, nếu mọi chuyện thuận lợi thì trong vòng vài hơi thở là có thể lấy được Hỏa Vân Chi rồi rời đi.

Hàn Băng lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, một đạo lam quang cuốn lấy cơ thể nàng bay về phía Hỏa Diệm Sơn, tuy có bình ngọc trong tay nhưng khoảng cách từ nơi này đến hang động của Liệt Diễm Điêu Vương còn hơn mười dặm, trước tiên phải rút ngắn khoảng cách để gia tăng khả năng bắn trúng cửa hang.

Khi khoảng cách giữa Hàn Băng và Hỏa Diệm Sơn chỉ còn hơn năm dặm thì bị một đám địa cấp Liệt Diễm Điêu xuất hiện ngăn cản, nàng không giao chiến với bọn chúng mà đổi hướng bay đi.

Hàn Băng vừa phi hành vừa nhìn về phía Hỏa Diệm Sơn, đến khi nàng nhìn thấy một cái hang động to lớn nằm trên đỉnh cự sơn thì bất ngờ tăng tốc.

Bên trong trận hỗn chiến, một đạo lam quang bất ngờ bay thẳng về phía Hỏa Diệm Sơn, Lãnh Hàn Băng hướng miệng bình ngọc về phía cửa hang rồi truyền linh lực vào, từng đạo hoa văn trên thân bình phát sáng.

- Chíu…

Một vật thể từ bên trong miệng bình bắn vào bên trong hang động, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể thấy, Lãnh Hàn Băng còn chưa kịp thu lại bình ngọc thì một cảm giác nguy hiểm ập đến, nàng lập tức kích hoạt ma trận.

- Thật là nguy hiểm.

Lâm Phong đứng từ xa quan sát từng hành động của Hàn Băng, trái tim nhỏ bé của hắn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, ngay lúc Hàn Băng vừa kích hoạt ma trận thì một đầu thiên cấp Liệt Diễm Điêu đã bay qua vị trí của nàng, chỉ cần chậm một nhịp thôi là nàng đã rơi vào ma chảo của thiên thú.

Hai đầu Liệt Diễm Điêu Vương đang giao chiến thì đột nhiên đổi hướng bay về phía Hỏa Diệm Sơn, không còn Điêu Vương tọa trấn, đàn Liệt Diễm Điêu như rắn mất đầu, bọn chúng dần trở nên hỗn loạn.

Đám tu sĩ bị hành động của Điêu Vương làm cho kinh ngạc.

- Có chuyện gì vậy?

- Ai biết gì đâu.

- Có ai biết gì không?

Trưởng lão Thánh Cung cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lúc mọi người ngơ ngác thì một tiếng thét kinh thiên truyền đến, Liệt Diễm Điêu Vương từ bên trong hang động bay ra, đôi huyết nhãn phẫn nộ nhìn về phía tu sĩ.

- Hắn thật sự lấy được Hỏa Vân Chi?

Nhìn bộ dáng như muốn nổi điên của hai đầu Điêu Vương, Linh Mộng có thể đoán được vài phần nguyên nhân, chắc chắn bọn chúng đã bị mất một thứ rất quan trọng.

- HỐNG…

Liệt Diễm Điêu Vương điên cuồng gào thét, nhiệt độ trăm dặm xung quanh Hỏa Diệm Sơn không ngừng tăng lên, trên cao xuất hiện từng đám huyết vân, cả một vùng thiên địa như sắp bị đốt cháy.

- Đây chính là sức mạnh của thiên thú sở hữu huyết mạch cao cấp sao?

Lâm Phong nhìn từng đám hỏa vân lơ lửng trên không, bọn chúng mà rơi xuống thì nơi này nhất định sẽ bị đốt thành tro.

- Dừng lại.

Lãnh Hàn Băng xuất hiện bên cạnh Linh Mộng, một tay nàng ôm lấy một đầu tiểu điêu, tay còn lại nắm lấy trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Liệt Diễm Điêu Vương.

- Còn tiến đến thì ta sẽ giết nó.

- HỐNG…

Tuy Điêu Vương không hiểu ngôn ngữ của nhân tộc nhưng nó có thể cảm giác được sát khí tỏa ra từ trên người của Hàn Băng, Liệt Diễm Điêu Vương dừng lại trên không, nó rống lớn một tiếng, đàn Liệt Diễm Điêu đang giao chiến với tu sĩ chợt lui lại.

Lãnh Hàn Băng đối diện với ánh mắt rực lửa của Điêu Vương, cảm giác như nàng đang đứng trước một ngọn hỏa sơn sắp phun trào, áp lực khủng khiếp đè nặng lên đôi vai nhỏ bé, làm cho nàng có chút khó thở.

Linh Mộng bay đến trước mặt Hàn Băng giúp tỷ muội của nàng ngăn cản uy áp của Liệt Diễm Điêu Vương.

- Muội đã lấy được Hỏa Vân Chi?

Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu, nàng không chỉ lấy được Hỏa Vân Chi mà còn bắt được tiểu Điêu Vương, kế hoạch lần này có thể xem là thành công ngoài mong đợi.

Dù Linh Mộng đã đoán được mọi chuyện nhưng khi nhìn thấy Hàn Băng gật đầu, ánh mắt nàng vẫn không giấu được kinh ngạc, tên khốn kiếp kia thật sự có biện pháp lấy được Hỏa Vân Chi.

Vì để đoạt lấy Hỏa Vân Chi, Linh Mộng không chỉ nhờ trưởng lão Thánh Cung trợ giúp mà còn mượn cả Trấn Thiên Chung nhưng vẫn không cách nào đánh bại đàn Liệt Diễm Điêu, cuối cùng lại phải nhờ đến một tên linh giả ngũ cấp mới có thể lấy được linh chi.

Trong lòng Linh Mộng lúc này có không ít nghi vấn nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để tìm câu trả lời, trước tiên phải rời khỏi nơi này.

Giọng nói của Linh Mộng vang vọng khắp chiến trường.

- Hỏa Vân Chi đã lấy được, đệ tử Thánh Cung lập tức rút lui.

- Cái gì? Lấy được linh chi rồi sao?

Trưởng lão, chấp sự và đệ tử Thánh Cung đều bị lời nói của Linh Mộng làm cho kinh ngạc, từ lúc giao chiến đến giờ, bọn họ chưa từng nhìn thấy có người tiến vào hang động của Điêu Vương.

Linh Mộng là người đầu tiên kích hoạt truyền tống ngọc bài, đám đệ tử nhìn thấy Thánh Nữ rời đi cũng lần lượt lấy ra ngọc bài kích hoạt.

Lãnh Hàn Băng giao tiểu Điêu Vương cho một vị trưởng lão sau đó kích hoạt pháp chỉ hóa thành một đạo lam quang bay đi.

Lúc này chiến trường chỉ còn lại vài vị trưởng lão cùng với hàng vạn đầu yêu thú đứng nhìn nhau, bọn họ phải giám sát đám yêu thú để đảm bảo đệ tử Thánh Cung có thể an toàn rút lui.

Lâm Phong lấy ra tờ pháp chỉ của Linh Mộng chuẩn bị kích hoạt thì nhìn thấy một đạo lam quang bay tới, Lãnh Hàn Băng đáp xuống bên cạnh hắn.

- Hàn Băng sư tỷ, sao tỷ còn ở lại đây làm gì?

- Thứ này cho ngươi.

Hàn Băng lấy ra một cái truyền tống ngọc bài đưa cho Lâm Phong, khi Như Mộng trở về đã dùng ngọc bài của hắn nên nàng đã đi tìm trưởng lão xin thêm một cái.

Lâm Phong lắc đầu.

- Đệ tự có cách trở về, sư tỷ không cần phải lo cho đệ.

- Ta vẫn còn một cái.

Lâm Phong nhìn thấy Hàn Băng lấy ra thêm một cái truyền tống ngọc bài lập tức hiểu ra mọi chuyện, thì ra nàng sớm đã chuẩn bị cho hắn.

- Ân tình của sư tỷ, đệ chỉ có thể lấy thân báo đáp.

- Tiểu tử ngươi đúng là có phúc khí.

Ngay cả lão đầu cũng cảm thán, một nữ tử tốt như thế này lại rơi vào tay giặc, đúng là trời cao không có mắt a.

Bên cạnh truyền tống trận, hơn trăm tu sĩ gần như cùng lúc xuất hiện, phần lớn là đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung làm cho mấy lão đầu giữ trận lại một phen kinh ngạc.

- Lại có chuyện gì nữa?

Một vị trưởng lão vừa xuất hiện bên ngoài truyền tống trận, trừng mắt nhìn đám lão đầu giữ trận.

- Mấy lão đầu các ngươi đừng có ngồi không ở đó nữa, mau chuẩn bị kích hoạt đại trận phòng ngự.

- Có phải các ngươi lại chọc đám yêu thú bên trong bí cảnh không?

- Không có, bọn ta chỉ vô tình gặp phải hai đầu Liệt Diễm Điêu Vương và mấy đầu thiên thú.

Lúc mọi người rời đi, Liệt Diễm Điêu Vương trông có vẻ rất tức giận, dù trưởng lão Thánh Cung đã trả lại tiểu Điêu Vương nhưng khả năng bọn chúng đuổi tới truyền tống trận là rất lớn.

Mấy lão đầu giữ trận nghe nói có cả đám thiên thú ghé thăm, bọn họ lập tức chuẩn bị nghênh đón, cuối cùng cũng có cơ hội thư giãn gân cốt.

Lúc này lại có thêm hai đạo linh quang từ bên trong bí cảnh bay tới, Lâm Phong và Lãnh Hàn Băng đáp xuống bên cạnh truyền tống trận.

Lâm Phong nhìn bộ dáng sẵn sàng chiến đấu của đám người xung quanh, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.

- Hình như sắp có chuyện xảy ra.

Lãnh Hàn Băng đi đến bên cạnh Linh Mộng, nhỏ giọng hỏi.

- Có chuyện gì sao?

- Bọn họ đang chuẩn bị đối phó với Liệt Diễm Điêu Vương.

Linh Mộng nhìn Lâm Phong cứ đi theo bên cạnh Hàn Băng, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

- Hỏa Vân Chi đâu?

Lãnh Hàn Băng không trả lời, ánh mắt nhìn Lâm Phong đứng bên cạnh, Linh Mộng lập tức hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

- Giao Hỏa Vân Chi cho ta.

Lâm Phong lắc đầu, trước khi kích hoạt truyền tống lệnh bài hắn đã đòi giữ Hỏa Vân Chi, nếu để Hàn Băng giữ linh chi nhất định sẽ đưa cho yêu nữ.

- Tại sao ta phải đưa cho ngươi?

- Ngươi muốn nuốt lời?

- Đệ tử sao dám thất hứa với Thánh Nữ đại nhân, lúc đó ta chỉ hứa giúp ngươi lấy Hỏa Vân Chi nhưng không hứa sẽ giao linh chi cho ngươi, không tin có thể hỏi Hàn Băng sư tỷ.

Linh Mộng nhíu mày, đúng là Lâm Phong chưa từng nói sẽ giao Hỏa Vân Chi cho nàng, ánh mắt Linh Mộng nhìn qua Hàn Băng, nếu là bình thường thì vị tỷ muội này sẽ giúp nàng nhưng bây giờ e là không thể.