Lâm Phong đứng ở phía xa quan sát, có lẽ toàn bộ thiên tài tiến vào bí cảnh lần này đều tập hợp ở đây rồi, trưởng lão Thánh Cung, Linh Mộng Thánh Nữ, đệ nhất thiên tài chiến cung Ngạo Minh, đệ nhất thiên tài pháp cung Lãnh Hàn Băng và vô số chấp sự, đệ tử chân truyền.
- Chuyện gì cũng phải đến tay lão tử.
Lâm Phong lấy ra một cái ma trận chôn xuống dưới chân, sau đó vác theo huyết đao xông về phía chiến trường, mục tiêu là đầu địa cấp yêu thú gần đó.
Tranh đoạt Hỏa Vân Chi là chủ ý của Linh Mộng, Lâm Phong có thể không tham gia nhưng tình thế bây giờ đã thay đổi, đồng môn bị yêu thú vây đánh, nếu hắn còn không trợ chiến nhất định sẽ bị Thánh Cung trách phạt, lúc đó danh dự của hắn sẽ bị ảnh hưởng, số lượng đan dược bán ra cũng sụt giảm.
Càng tiến gần đến Hỏa Diệm Sơn thì càng cảm giác được sức nóng của nơi này, dù có linh lực hộ thể cũng khó lòng chịu được, ngay cả địa cấp yêu thú cũng không dám bò lên núi, ngoại trừ mấy tên dị loại mang hỏa thể như Liệt Diễm Điêu.
Lâm Phong tu luyện Liệt Hỏa Phần Thiên, tình trạng của hắn so với tu sĩ bình thường tốt hơn một chút, không cần phải dùng quá nhiều linh lực hộ thể, cho nên có thể phát huy gần như toàn bộ thực lực của bản thân.
- Ăn một đao của lão tử.
Lâm Phong vừa chém bay một đầu yêu lang thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Bên dưới nơi này có một cái hỏa mạch.
- Như vậy nơi này chẳng phải sẽ có Hỏa Nguyên Thạch sao?
- Dù có cũng không tới lượt tiểu tử ngươi.
Hỏa Nguyên Thạch là do hỏa linh khí tích tụ hàng vạn năm tạo thành, không chỉ ẩn chứa lượng linh khí tương đương với cực phẩm linh thạch mà còn có một ít hỏa nguyên chi khí.
Luyện hóa hỏa nguyên chi khí có thể giúp cho hỏa linh thể của tu sĩ trở nên tinh thuần, tương truyền chỉ cần luyện hóa đủ 99 viên Nguyên Thạch thì có thể hình thành một cái ngụy linh thể, uy lực chỉ kém chân linh thể một chút thôi.
Nơi này là địa bàn của Liệt Diễm Điêu, nếu Hỏa Nguyên Thạch xuất hiện thì chắc chắn đã bị Liệt Diễm Điêu thu giữ, khả năng rất cao là nằm bên trong hang ổ của Điêu Vương.
- ONG…
Trong lúc Lâm Phong còn đang nghĩ về Hỏa Nguyên Thạch thì một cái hoàng kim cự chung đột nhiên xuất hiện giữa trời, kim quang chiếu rọi như nhật lệ trung thiên (mặt trời giữa trưa), thanh âm rung động thiên địa, áp chế ngàn vạn tiếng gào thét của yêu thú.
Đệ tử Thánh Cung nhìn thấy kim chung, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, dù là đám đệ nhất thiên tài cũng không ngoại lệ, một tên đệ tử nhịn không được mà hét lên.
- Là Trấn Thiên Chung.
- Không ngờ trấn cung chi bảo lại xuất hiện ở nơi này.
- Xem ra lần này Thánh Nữ đã quyết tâm phải lấy được Hỏa Vân Chi.
Trấn Thiên Chung là một trong những bảo vật trấn cung của Cửu Huyền Thánh Cung, còn được gọi là thánh bảo, cấp độ đạt đến thiên cấp thượng phẩm, thứ này được đích thân Thánh Chủ cất giữ, chỉ khi Thánh Cung bị uy hiếp mới mang ra sử dụng.
Lâm Phong nhìn cái kim chung to lớn ở phía xa mà thèm nhỏ dãi, đó chính là đỉnh cấp bảo vật, Thiên La đại lục rộng lớn cũng chỉ có vài chục cái như vậy mà thôi.
- Tiểu tử ngươi thật sự không tham chiến?
- Vào đó làm gì? Ở đây làm ngư ông đắc lợi không phải tốt hơn sao?
Chiến trường thật sự nằm dưới chân Hỏa Diệm Sơn, vị trí của Lâm Phong còn cách nơi đó vài dặm, với tu vi linh giả ngũ cấp của hắn thì chạy được tới nơi này đã tốt lắm rồi.
Lão đầu nhìn Lâm Phong nhẹ nhàng hạ gục một đầu địa cấp yêu lang rồi thu vào giới chỉ, không một động tác thừa, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tên tiểu tử này thì trong lòng lão lại có chút khó chịu.
Tu chân vô tận không phải lúc nào cũng thuận lợi, không nếm chút đau khổ sao có thể trưởng thành, lão phu cũng là vì tương lai của tiểu tử ngươi thôi.
- Tiểu tử, lão phu vừa nhìn thấy một đầu thiên thú bị trọng thương bỏ chạy, có muốn đuổi theo không?
- Chó cùng rứt giậu, đạo lý này lão không hiểu sao?
- Hình như lão phu vừa nhìn thấy trưởng lão Thánh Cung đánh rơi túi trữ vật.
- Đạo tâm của ta vững như bàn thạch, lão có nói gì…
Lâm Phong còn chưa kịp dứt lời thì nhìn thấy một đạo lam quang từ bên trong Hỏa Diệm Sơn bay ra, phía sau còn có mấy đầu địa cấp Liệt Diễm Điêu đuổi theo.
Lâm Phong lập tức vác huyết đao xông về phía Hỏa Diệm Sơn, bọn tiểu điêu này lại dám ỷ đông hiếp ít, quân tử thấy chuyện bất bình tất nhiên phải rút đao tương trợ.
Dưới chân Hỏa Diệm Sơn, trận hỗn chiến vẫn diễn ra vô cùng khốc liệt, cả hai bên đã giao chiến gần nữa giờ vẫn bất phân thắng bại, nhưng ưu thế dần nghiêng về phía yêu thú.
Số lượng tu sĩ tham chiến có hạn nhưng số lượng yêu thú kéo đến càng lúc càng đông, một vài tu sĩ cảm thấy tình hình không ổn đã kích hoạt truyền tống lệnh bài rời đi.
Lãnh Hàn Băng nhìn mấy đầu địa cấp Liệt Diễm Điêu đuổi theo phía sau, lam quang pháp trượng trong tay giơ lên, hàn khí hóa thành vô số mũi băng tiễn bắn về phía hỏa điêu.
Liệt Diễm Điêu há miệng phun ra hỏa diễm, băng tiễn vừa chạm vào hỏa diễm liền bốc hơi, hóa thành một đám bạch vụ bao trùm lấy hỏa điêu.
Trong tay Hàn Băng xuất hiện một thanh trường kiếm, hàn khí trên người nàng tỏa ra tứ phía, khí tức không ngừng tăng lên, gần như tiếp cận vương giả.
- Thiên Ảnh Lục Thức.
- ÉC… ÉC…
Lục đạo kiếm khí chém thẳng vào bạch vụ, sau đó là tiếng gào thét của Liệt Diễm Điêu truyền ra, một đầu hỏa điêu từ trong bạch vụ rơi xuống, số còn lại thì quay đầu bỏ chạy.
Cách đó không xa, Linh Mộng lăng không đối diện với một đầu thiên cấp Liệt Diễm Điêu, trường kiếm trong tay nàng vẫn đang rực cháy, hỏa ảnh bao phủ lấy cơ thể, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn qua chiến trường.
Lúc này đã có một vài tu sĩ bắt đầu rút lui, số tu sĩ còn lại cũng không nhiều, e là không thể kéo dài thêm được bao lâu.
Linh Mộng nhìn về phía Hỏa Diệm Sơn, ánh mắt lạnh lùng trở nên kiên định, khí tức trên người nàng bạo phát.
- Thiên Ảnh Nhất Kiếm.
Một đạo kiếm ảnh cao hơn trăm trượng chém về phía Liệt Diễm Điêu, nhìn từ xa cứ như một thanh hỏa trụ chống trời ngã xuống, không gì có thể ngăn cản.
Liệt Diễm Điêu nhìn kiếm ảnh chém tới, nó há miệng phun ra hỏa diễm làm giảm tốc độ của kiếm ảnh sau đó vỗ cánh bay đi.
Linh Mộng không tiếp tục truy đuổi, nàng đột nhiên xoay người bay về phía Hỏa Diệm Sơn.
- Linh Mộng, mau dừng lại.
Lãnh Hàn Băng vội đuổi theo, nàng biết Linh Mộng chỉ vừa đột phá vương giả không lâu, hoàn toàn không phải là đối thủ của Liệt Diễm Điêu Vương.
Điêu Vương nhìn thấy hồng quang bay tới, song dực mở rộng rồi vỗ về phía Linh Mộng, từng đạo cuồng phong gào thét bay đi.
- Hỏa Thuẫn.
Hỏa ảnh trên người Linh Mộng hóa thành một quả cầu bao phủ lấy cơ thể, giúp nàng ngăn cản cuồng phong bay tới.
Liệt Diễm Điêu Vương há miệng phun hỏa diễm về phía Linh Mộng, hỏa diễm cuồn cuộn không ngừng như một dòng hỏa hà uốn lượng trên không.
- Thiên Ảnh Thất Thức.
Trường kiếm rực lửa trong tay Linh Mộng chém về phía hỏa diễm, thất đạo kiếm khí phá không bay đi, hai bên va chạm, hỏa hà bị chém thành từng khúc, tan biến giữa không trung.
- HỐNG…
Liệt Diễm Điêu Vương nhìn thấy Linh Mộng vẫn tiếp tục bay về phía Hỏa Diệm Sơn, cảm giác như vương uy bị xúc phạm, nó rống lớn một tiếng, thanh âm chấn động thiên địa, ngay cả đám tu sĩ chiến đấu cách đó vài dặm cũng bị ảnh hưởng, linh lực có dấu hiệu hỗn loạn.
Điêu Vương vỗ cánh bay đến đối diện Linh Mộng, hỏa diễm trên người nó rực cháy, uy áp không ngừng tăng lên, đôi huyết nhãn tràn đầy phẫn nộ từ trên cao nhìn xuống như một bậc quân vương ngắm nhìn tội nhân.
Lãnh Hàn Băng vừa đuổi đến liền cảm nhận được một đạo uy áp khủng bố như thái sơn áp đỉnh, ánh mắt ẩn hiện lo lắng.
- Là lực lượng của huyết mạch, Linh Mộng mau lui lại.
Yêu thú có thể dựa vào huyết mạch để cường hóa chiến lực, huyết mạch càng cao cấp thì chiến lực càng được cường hóa mạnh mẽ, chỉ thoáng cái thực lực của Liệt Diễm Điêu Vương đã tăng lên ba phần, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Điêu Vương há miệng phun ra hỏa diễm, công kích lần này so với lần trước còn mãnh liệt hơn, đám hỏa điêu xung quanh cũng không dám đến gần, vội vỗ cánh bay đi.
Hỏa kiếm trong tay Linh Mộng giơ lên, thất đạo kiếm khí lần nữa chém xuống nhưng chỉ ngăn được một nửa công kích của Liệt Diễm Điêu Vương.
- Băng Phong.
Lãnh Hàn Băng xuất hiện bên cạnh Linh Mộng, pháp trượng giơ lên, lam quang rực sáng, vô số hàn khí tràn về phía hỏa diễm nhưng vẫn không ngăn được.
- ONG…
Linh Mộng vừa muốn xuất thủ thì Trấn Thiên Chung từ trên cao rơi xuống giúp hai nàng ngăn chặn một đòn của Liệt Diễm Điêu Vương.
- Mau lui lại.
Giọng nói của trưởng lão từ xa truyền đến, vẻ mặt ngưng trọng, một đòn vừa rồi của Điêu Vương đã vượt ngoài dự kiến của lão.
- Nghiệt súc này không bao lâu nữa sẽ thoát khỏi phong linh.
Yêu thú khi tiến vào bát cấp đỉnh phong có thể thoát khỏi phong linh, bọn chúng sẽ tiến vào Hoang Nguyên để tìm kiếm cơ hội đột phá cửu cấp.
Một khi Liệt Diễm Điêu Vương tiến vào Hoang Nguyên sẽ trở thành mối nguy to lớn đối với tu sĩ, bởi vì đám yêu thú đỉnh cấp này chính là căn cơ của thú triều.
Đúng lúc này, đầu Liệt Diễm Điêu Vương còn lại đột nhiên tấn công Trấn Thiên Chung, hoàng kim cự chung bị đánh bay đi, hỏa diễm lập tức bao phủ Linh Mộng và Lãnh Hàn Băng.
- Hỏa Thuẫn.
- Băng Phong.
Tuy cả hai đều là tuyệt thế thiên tài nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, chỉ cần một đòn của Điêu Vương đã đánh bay mỗi người một nơi, một đầu thiên cấp Liệt Diễm Điêu bất ngờ xuất hiện phía sau Lãnh Hàn Băng, cặp vuốt to lớn vồ tới.
- Hàn Băng cẩn thận.
Linh Mộng vội hét lớn, khoảng cách giữa nàng và Hàn Băng quá lớn, không thể cứu viện.
- Hàn Băng sư tỷ, đệ tới cứu tỷ đây.
Lâm Phong không biết từ đâu xuất hiện ôm lấy Lãnh Hàn Băng, cảm giác vẫn tuyệt vời như ngày nào, trước khi cặp vuốt của Liệt Diễm Điêu vồ tới thì thân ảnh cả hai đã biến mất.
- Hàn Băng sư tỷ.
Đám đệ tử Thánh Cung nhìn thấy Lãnh Hàn Băng biến mất cứ tưởng là bị Liệt Diễm Điêu bắt đi, vẻ mặt thất kinh, chẳng lẽ đệ nhất thiên tài của Pháp Cung cứ như thế mà vẫn lạc sao?
Linh Mộng là người đứng gần Hàn Băng nhất nên nhìn rõ được mọi chuyện, lúc Liệt Diễm Điêu tập kích, nàng đã nhìn thấy tên lưu manh kia xuất hiện cứu được Hàn Băng trong gang tất.
Cảm xúc của Linh Mộng lúc này rất phức tạp, nàng vui vì Hàn Băng được cứu nhưng từ nay trở về sau, nàng sẽ không còn cơ hội độc chiếm trái tim của vị tỷ muội này.
Cách đó mười mấy dặm, Lâm Phong vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy Lãnh Hàn Băng, cảm giác tuyệt vời thế này chỉ có tên ngốc mới buông tay.
Trước khi Liệt Diễm Điêu tập kích, Lâm Phong đã kịp thời kích hoạt ma trận, nhờ vậy mà cả hai thoát được một kiếp.
- Hàn Băng sư tỷ, có bị thương ở đâu không?
- Ta không sao.
Hàn Băng khẽ động, cơ thể nàng rõ ràng không bị thương nhưng không hiểu sao lại chẳng còn chút sức lực, cảm giác ấm áp lúc hai người rơi xuống vực lại hiện ra, mỗi khi nàng rơi vào nguy hiểm là hắn lại xuất hiện.
- Chẳng lẽ là thiên ý sao?
- Cái gì thiên ý?
- Lâm Phong, ta… ta…
Lâm Phong nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Hàn Băng, so với gương mặt lạnh lùng thường ngày lại có hương vị rất khác, khóe môi nở nụ cười đắc ý.
- Có phải bộ dáng của đệ bây giờ nhìn rất soái không?
Hàn Băng mở to đôi mắt nhìn hắn, nàng hít một hơi để tập trung hết sức lực còn lại, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định.
- Ta thích ngươi.
Trải qua trận chiến với Liệt Diễm Điêu, Hàn Băng cảm nhận được sinh tử rất mong manh, nếu không trân trọng những thứ trước mắt thì sau này nhất định sẽ hối hận, cho nên nàng quyết định nói rõ mọi chuyện với hắn.
Lâm Phong bất ngờ được thổ lộ, nhất thời không biết phải làm sao, bao nhiêu lời muốn nói đều nuốt ngược vào trong.
Hàn Băng đợi một lúc vẫn không thấy hắn trả lời, ngọc thủ ôm chặc lấy đối phương.
- Ta biết làm như vậy sẽ có lỗi với Huân Vũ nhưng ta thật sự thích ngươi.
- Chuyện này, đệ…
- Ngươi yên tâm, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với Huân Vũ, nếu nàng không chấp nhận thì ta sẽ rời đi.
Lâm Phong dùng ánh mắt tò mò nhìn nàng.
- Sư tỷ muốn đi đâu?
- Ta… đi đâu cũng được, chỉ cần không gặp ngươi là được.
- Đệ biết có một chỗ rất tốt, sư tỷ có muốn đi không?
Cơ thể Lãnh Hàn Băng khẽ rung lên, hắn muốn từ chối nàng sao, đôi mắt nàng ửng đỏ, giọng nói có chút thất lạc.
- Là nơi nào?
- Lâm phủ, nơi đó rất rộng lớn, sư tỷ có thể chọn một phòng, Huân Vũ một phòng, như vậy hai người sẽ không phải gặp nhau.
- Ngươi… ngươi không sợ Huân Vũ tức giận sao?
Lâm Phong ôm mỹ nhân trong lòng, cảm giác có chút đau đầu, tất nhiên là hắn rất sợ Huân Vũ sẽ tức giận nhưng hắn cũng không thể phụ tấm chân tình của Hàn Băng.
Thiên hạ rộng lớn, tu sĩ vô số nhưng muốn tìm một người thật lòng với mình không dễ, từ lúc Lâm Phong bước vào Thánh Cung, Hàn Băng đã âm thầm giúp hắn không ít chuyện, không có nàng và Lãnh gia che chở thì con đường của hắn sao có thể thuận lợi như vậy.
Giữa lúc đôi tình nhân đang nồng nàn thì một đạo hồng quang từ trên cao giáng xuống, Linh Mộng xuất hiện bên cạnh hai người.
- Hàn Băng, muội tuyệt đối không được tin lời của hắn, nam nhân giỏi nhất chính là nói những lời đường mật.
- Chỗ người lớn nói chuyện, con nít đi chỗ khác chơi.
- Muốn chết.
Hàn Băng nhìn Linh Mộng sắp ra tay liền kéo Lâm Phong ra phía sau, nàng biết lưu manh không phải đối thủ của Linh Mộng.
- Linh Mộng, tình thế bây giờ rất bất lợi, chúng ta nên rút lui thôi.
- Không lấy được Hỏa Vân Chi thì ta sẽ không rút lui.
Lâm Phong đứng một bên xen vào, giọng nói mỉa mai.
- Ngươi lấy được sao?
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
- Ngươi muốn làm gì thì làm, đừng lôi kéo Hàn Băng của ta vào.
Hàn Băng nhìn Lâm Phong vì nàng mà đối mặt với Linh Mộng, trong lòng như có gì đó vừa tan chảy, trái tim đã không còn lạnh như lúc trước.
Ánh mắt Linh Mộng tràn đầy tức giận.
- Muốn đi hay không là do Hàn Băng quyết định, ta chưa từng ép buộc nàng.
- Hàn Băng sư tỷ, tỷ đừng đi theo yêu nữ này, Hỏa Diệm Sơn rất nguy hiểm, người thông minh như tỷ nhất định sẽ không dại dột tiến vào có đúng không?
Linh Mộng nghe Lâm Phong nói, khí tức trên người có dấu hiện bùng nổ.
- Ngươi có ý gì?
Lâm Phong nhìn bộ dáng sắp bạo phát của Linh Mộng, vẻ mặt vẫn thản nhiên, có Hàn Băng che chở thì hắn không cần phải sợ yêu nữ.
- Ý gì là ý gì, ngươi nghe còn không hiểu sao? Hỏa Diệm Sơn nguy hiểm như thế nào ngươi không thấy sao? Liệt Diễm Điêu Vương lợi hại như thế nào ngươi không biết sao? Thiên hạ rộng lớn như vậy có biết bao chỗ tốt ngươi không đi, cứ tìm mấy chỗ nguy hiểm mà chui vào, không phải ai cũng thích tự ngược như ngươi, nhìn cái gì, lão tử nói không đúng sao?
Lâm Phong càng nói càng hăng, bình thường Linh Mộng ỷ thế hiếp người, mỗi lần nàng không vui là kéo hắn đến xả giận, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội phục thù, nhất định phải mắng cho yêu nữ không ngốc đầu lên được.