Bên cạnh Phi Vân là một cái thiên cấp đan đỉnh, Lâm Phong đã có Thông Thiên Đỉnh nên không cần để ý tên này, thiên cấp binh khí có vài kiện, đáng tiếc là không có trường đao.
- Đây là thiên cấp Hành Không Pháp Chỉ, thứ này chắc là da của thiên thú, còn có cả thiên cấp yêu đan nữa này?
Lâm Phong nhìn viên yêu đan to như nắm tay mà thèm nhỏ dãi, bên cạnh còn có một bộ kim quang bảo giáp, đảm bảo lúc mặc vào sẽ như chiến thần xuất thế.
- Lão đầu, có cách nào mang hết mấy thứ này ra ngoài không?
- Không.
- Đều là người một nhà, tiền bối không cần phải khiêm tốn?
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Phong quyết định chọn Phi Vân, chọn vật phẩm xong, hắn lập tức chạy xuống tầng thứ nhất, sau đó đi thẳng tới chỗ khoáng thạch.
Lần trước lão đầu từng nhìn thấy một khối Trấn Yêu Thạch trong này, chỉ cần có thứ này bên người thì không phải sợ uy áp của yêu thú.
- Lần trước lấy thứ này thì ngon rồi.
Tới giờ Lâm Phong vẫn chưa quên được viên thiên cấp yêu đan bên trong đầm lầy cự ngạc, lúc đó có Trấn Yêu Thạch thì hắn đã lấy được viên yêu đan kia và cả bộ thiên cốt.
- Lão phu vừa tìm được một thứ khá hay, tiểu tử ngươi có muốn xem không?
- Thứ gì vậy?
- Tới chỗ binh khí thì ngươi sẽ biết.
Lâm Phong chạy tới phòng chứa binh khí, số lượng binh khí nơi này rất nhiều, khoảng vài trăm món, tuy không so được với binh khí ở tầng thứ hai nhưng vẫn là bảo vật.
- Thứ gì đâu?
- Nhìn bộ trường bào kia xem.
Thứ lão đầu nói là một cái trường bào màu đen, hình dáng bên ngoài giống một cái áo choàng, thứ này gọi là Dạ Ảnh, nội tại duy nhất là ẩn tức.
Cấp độ của Dạ Ảnh là thiên cấp hạ phẩm, một khi kích hoạt sẽ giúp chủ nhân ẩn giấu khí tức, ngay cả vương giả cũng không thể phát hiện, chỉ là thứ này không có khả năng phòng ngự.
- Dạ Ảnh có thể kết hợp rất tốt với Phi Vân.
- Dùng để chạy trốn thì hết chỗ chê.
Chỉ cần không để lại khí tức lúc phi hành, đừng nói là tu sĩ cho dù là phi cầm cũng không đuổi kịp, nếu dùng thêm Huyết Ảnh Phân Thân thì bọn chúng chỉ có thể đuổi bằng niềm tin.
Sau khi chọn xong vật phẩm, Lâm Phong được lão chấp sự đưa ra bên ngoài làm thủ tục, sau đó trở về.
- Cái quái gì đây?
Vừa về đến phòng, Lâm Phong liền nhìn thấy một cảnh tượng trời ơi đất hỡi, không biết tên nào đã dáng chéo hai tờ giấy trên cửa phòng của hắn, cứ như căn phòng vừa mới bị niêm phong.
- Tới chỗ của ta, Phi Dao sư tỷ.
Lâm Phong vội lấy hai tờ giấy xuống, thứ này để ở đây không hợp phong thủy, hắn không vào phòng mà chuyển hướng đi tới chỗ của Phi Dao sư tỷ.
Lúc này, bên trong căn phòng của Phi Dao đã có vài người tụ hợp, cười nói vui vẻ, Lâm Phong vừa tới cửa đã nghe thấy giọng cười nham nhở của tiểu sư tỷ truyền ra.
Lâm Phong bước vào phòng, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, đều là người quen, hắn bước thẳng tới một góc bên trong căn phòng, nơi có một bạch y nữ tử đang lặng lẽ quan sát pháp văn.
- Hàn Băng sư tỷ, chúc mừng sư tỷ đột phá thành công.
Lãnh Hàn Băng nhẹ gật đầu, đôi môi khẽ cong để lộ nụ cười hiếm thấy.
- Đa tạ.
- Lâm sư đệ, bọn ta ở bên này.
Phong Viêm vừa gọi vừa vẫy tay với Lâm Phong, từ lúc tên sư đệ này bước vào phòng, trong mắt chỉ có Hàn Băng, hoàn toàn không để ý đến hắn, đúng là thấy sắc quên bạn.
Lâm Phong nhìn Phong Viêm ngồi gần đó, bộ dáng vẫn khá tốt, ánh mắt Lâm Phong tràn đầy kinh ngạc.
- Phong sư huynh, sao sư huynh lại ở đây?
- Lời này là có ý gì?
- Đệ nghe nói sư huynh bị Thiết Dực Hắc Phong truy đuổi, lúc trở về chỉ còn nửa cái mạng, đệ vừa luyện chế xong một ít đan dược chữa thương chuẩn bị đến thăm sư huynh.
- Ha ha ha…
Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt đen thui của Phong Viêm, nhịn không được mà cười lớn, Tuệ Vân ngồi bên cạnh nghe Lâm Phong nói đến Thiết Dực Hắc Phong, vẻ mặt thoáng đổi.
- Lâm sư đệ, túi hương lần trước Phi Dao tặng cho đệ vẫn còn giữ chứ?
- Đệ đã bỏ nó vào túi trữ vật rồi, dù sao ở đây cũng không dùng đến.
- Thứ đó có chút sai sót, có thể đưa lại cho ta không?
- Được.
Lâm Phong lấy túi hương đưa cho sư tỷ, Tuệ Vân vừa nhận lấy vừa giải thích.
- Bên trong có một ít phong dịch của Thiết Dực Hắc Phong, là do ta bất cẩn thêm vào, lần này đã làm liên lụy đến sư đệ.
Tuệ Vân vừa dứt lời liền lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Lâm Phong.
- Đây là chút thành ý của ta, sư đệ đừng từ chối.
- Chỉ là mấy đầu hắc phong sao có thể làm khó được đệ, sư tỷ không cần bận tâm.
Lâm Phong vốn chỉ muốn nói cho Tuệ Vân sư tỷ yên tâm nhưng hắn vừa dứt lời thì sắc mặt của Phong Viêm trở nên vô cùng khó coi, tên này chính là bị Thiết Dực Hắc Phong đá khỏi bí cảnh.
Lâm Phong cảm giác tình hình không ổn, hắn vội thay đổi đề tài.
- Phi Dao sư tỷ, gọi đệ đến có chuyện gì sao?
- Bảo vật đâu rồi? Mau lấy ra cho bọn ta xem với.
- Phi Dao.
Lãnh Phi Dao vừa dứt lời thì giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần trách cứ của tỷ tỷ truyền đến, bảo vật của tu sĩ sao có thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài biết được, có câu thất phu vô tội hoài bích có tội.
Lãnh Phi Dao bĩu môi.
- Lần này tiểu Phong tử được vào thánh khố không phải chúng ta cũng có công sao? Xem một chút thì có sao?
Lâm Phong nghe tiểu sư tỷ nói liền tò mò hỏi.
- Sư tỷ, có chuyện gì sao?
- Nếu không nhờ ta và tỷ tỷ cầu xin gia gia giúp đỡ thì còn lâu đệ mới có thể lên được tầng thứ hai.
- Tỷ không lừa đệ đó chứ?
- Ta lừa đệ làm gì? Ta đâu phải là loại người thích nói lung tung.
Tuy Lâm Phong lập được đại công nhưng vẫn chưa đủ tư cách tiến vào tầng thứ hai của thánh khố, trong lúc trưởng lão Thánh Cung thương lượng thì Lãnh gia và Thánh Mẫu đã đứng ra nói giúp hắn.
- Có cả Thánh Mẫu nữa sao? Lần này không ổn rồi.
Lãnh Hàn Băng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Phong, nhỏ giọng hỏi.
- Có chuyện gì sao?
- Không có gì, đều là người một nhà, xem một chút cũng không sao.
- Hì hì, vẫn là tiểu Phong tử tốt nhất.
Lâm Phong lấy ra ba món bảo vật chọn được bên trong thánh khố đặt lên bàn, Trấn Yêu Thạch không được ai chú ý nhưng hai món còn lại khá nổi.
Lãnh Phi Dao khoác Dạ Ảnh lên người sau đó thử kích hoạt Phi Vân, sau lưng nàng xuất hiện một đôi cánh bạc lấp lánh, song dực khẽ động, cơ thể nàng dần lơ lửng giữa không trung.
- Đúng là thú vị.
Tuy Phi Dao bay tới lui bên trong căn phòng nhưng không ai cảm nhận được linh lực của nàng, nếu chỉ dùng thần thức để truy tìm thì hoàn toàn không thể phát hiện.
Phong Viêm nhìn một lúc, trong đầu lóe ra một cái chủ ý, hắn đi đến bên cạnh Lâm Phong, nhỏ giọng nói.
- Lâm sư đệ, chút nữa chúng ta ra ngoài tâm sự có được không?
- Không thành vấn đề.
Trong lúc hai thanh niên đang nhỏ giọng trao đổi thì Lãnh Hàn Băng đi tới bên cạnh Lâm Phong, nàng lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho hắn.
- Thứ này xem như đa tạ ngươi đã cứu ta bên trong bí cảnh.
Lâm Phong mở túi ra xem, vừa nhìn thấy thứ bên trong hắn liền muốn hét lên, hôm nay nhân phẩm của lão tử lại bạo phát.
Bên trong túi trữ vật là mảnh Hộ Thần Giáp mà Lâm Phong nằm mơ cũng muốn lấy, tuy trong lòng hắn rất vui nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cự tuyệt.
- Thứ này đệ không thể nhận.
Lãnh Phi Dao thấy vậy liền bay tới gõ đầu Lâm Phong một cái rõ to.
- Sư đệ ngốc, tỷ tỷ tặng quà thì cứ lấy đi, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên ta thấy tỷ tỷ tặng quà cho người ngoài đó.
- Không phải đệ không muốn lấy mà là thứ này hình như hơi ít.
- Cái gì? Đệ muốn chết có phải không? Còn chê ít nữa hả?
Phong Viêm bên cạnh cũng xen vào.
- Lâm sư đệ, ít nhiều không quan trọng, quan trọng nằm ở tấm lòng.
- Mọi người đừng hiểu lầm, Hàn Băng sư tỷ ở trong lòng đệ so với những thứ này quan trọng hơn không biết bao nhiêu lần, nếu đệ lấy những thứ này không phải đã hạ thấp sư tỷ sao?
Lãnh Hàn Băng nghe hắn nói, trong lòng dâng trào ấm áp, đôi gò má ửng đỏ, dáng vẻ e thẹn động nhân của nàng làm cho mấy tên bên cạnh phải mở to mắt nhìn.
- Không ngờ tỷ tỷ còn có thể xinh đẹp như vậy?
- Đúng là mở rộng tầm mắt.
Vẻ mặt Lâm Phong tràn đầy đắc ý, lão bà tương lai của hắn có thể không xinh đẹp được sao?
- Nhân phẩm của tiểu tử ngươi chắc đã đạt đến thiên cấp thượng phẩm.
Ngay cả lão đầu cũng không hiểu vì sao một nha đầu tốt như Hàn Băng lại thích một tên trời ơi như Lâm Phong, chẳng lẽ hoa nhài phải cắm vào thứ kia thì mới sống được sao?
Lãnh Hàn Băng đối diện với ánh mắt của mọi người, ngoài mặt vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng nhưng trong lòng đã bối rối, giọng nói cũng không còn lạnh như trước.
- Nếu ngươi cần thêm những thứ này có thể đến chỗ của Linh Mộng đổi lấy.
- Cái gì? Yêu nữ cũng có sao?
- Linh Mộng biết ta đang tìm những thứ này nên đã phái người trợ giúp, nhưng ta không muốn nợ ân tình của nàng.
- Vậy sư tỷ có thể trao đổi mà.
Lâm Phong nói đến trao đổi chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, hắn lấy ra mấy gốc linh dược đặt trước mặt mọi người.
- Đây là quà đệ chuẩn bị cho mọi người, đa tạ các vị sư huynh, sư tỷ trong thời qua đã chiếu cố tiểu đệ.
- Là Hỏa Vân Chi.
Phong Viêm vừa nhìn liền nhận ra hàng tốt, thứ này là một trong những bảo vật nổi danh của Cửu Huyền bí cảnh, dù có linh thạch cũng chưa chắc đã mua được.
Lãnh Phi Dao trợn mắt nhìn tên sư đệ trước mặt, cảm giác có chút không chân thật, cái tên tham tài này sao hôm nay lại hào phóng như vậy, nàng lấy ra một cái gương nhỏ, vừa chiếu vào Lâm Phong vừa hét lớn.
- Nói mau, ngươi là ai? Ngươi không phải là tiểu Phong tử đúng không? Mau hiện nguyên hình cho ta.
- Hắc hắc… đúng vậy, ta là tiểu Lâm tử, ca ca của tiểu Phong tử đây.
- Mặc kệ ngươi là ai, gốc Hỏa Vân Chi này chắc chắn là của ta.
Phi Dao nói xong liền thu một gốc Hỏa Vân Chi vào giới chỉ, Phong Viêm là người tiếp theo động thủ.
- Sư đệ đã có lòng, sư huynh cũng không khách khí.
Chỉ còn lại Tuệ Vân vẫn do dự, tuy Hỏa Vân Chi đối với nàng rất quan trọng nhưng trong lòng nàng vẫn còn áy náy chuyện của túi hương.
Lãnh Phi Dao nhìn Tuệ Vân sư tỷ vẫn chưa động thủ, nàng vội nhắc nhở.
- Tuệ Vân sư tỷ mau lấy a, cẩn thận tiểu Phong tử trở mặt đó.
- Ta…
Lâm Phong đứng bên cạnh nói thêm vào.
- Những chuyện đã qua rồi đệ sẽ không để trong lòng, không phải bây giờ đệ vẫn rất tốt sao?
Tuệ Vân do dự một lúc, cuối cùng nàng vẫn thu gốc linh dược vào giới chỉ, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Phong.
- Lần này sư tỷ nợ đệ một ân tình.
- Vậy khi nào sư tỷ có đủ linh thạch thì trả cho đệ là được.
Lãnh Phi Dao thở phào, tên này đúng là tiểu Phong tử của nàng rồi, nói chuyện nửa ngày cũng không thoát khỏi hai chữ linh thạch.
Từ ngày Lâm Phong bước vào Thánh Cung đến giờ, phần lớn thời gian đều bình yên vô sự, chưa từng có tên nào đến gây chuyện với hắn, không phải vì thiên phú của hắn lợi hại mà là vì bên cạnh hắn có những đồng bọn không thể động vào.
Tỷ muội Lãnh gia không chỉ xuất thân đại tộc mà còn có yêu nữ bảo kê, Phong Viêm xuất thân từ Phong gia, cùng là đại tộc với Lãnh gia, Tuệ Vân là đệ nhất mỹ nhân Đan Cung, cũng là đệ tử mà sư phụ yêu quý nhất, chỉ có Lâm Phong là tứ cố vô thân, một tên vô danh tiểu tốt sở hữu một chút thiên phú hơn người.
Loại người có tài mà không có thế như Lâm Phong chính là đối tượng lý tưởng nhất để các thế lực thu nạp, nếu như không biết cách ứng xử sẽ rất dễ đắt tội với người khác, thậm chí là tự rước họa vào thân.
Sau khi nói chuyện xong, Lâm Phong trở về phòng, bên cạnh hắn là gian thương, cả hai đang lên một kế hoạch vĩ đại.
- Thật sự không có chuyện gì sao?
- Sư đệ yên tâm, sư huynh có thể lấy danh dự ra đảm bảo.
Bên trong Cửu Huyền Thánh Cung có một nơi gọi là Huyền Minh Sơn, trước đây từng là một địa danh vô cùng nổi tiếng.
Mỗi đêm, từ đầu giờ tuất đến hết giờ sửu, trên đỉnh Huyền Minh Sơn sẽ xuất hiện Thiên Cực Dạ Quang, thu hút vô số đệ tử Thánh Cung đến xem, lúc đầu cao tầng Thánh Cung cũng không để ý nhưng sau đó đã xảy ra một số vấn đề.
Vì số lượng đệ tử tụ tập quá nhiều nên không thể tránh khỏi chuyện xảy ra mâu thuẫn, một số đệ tử say mê Thiên Cực Dạ Quang đến mức bỏ bê tu luyện, sau khi cao tầng Thánh Cung biết được đã hạ nghiêm lệnh, Huyền Minh Sơn trở thành cấm địa, mỗi năm chỉ mở cửa ba ngày để đệ tử tiến vào ngắm Thiên Cực Dạ Quang.
Kế hoạch của Phong Viêm là sử dụng Phi Vân và Dạ Ảnh để lén vào Huyền Minh Sơn, theo thông tin hắn tra được thì dưới chân Huyền Minh Sơn chỉ có ba vị chấp sự cùng vài chục tên đệ tử canh giữ, nhất định có thể vượt qua.
- Thiên Cực Dạ Quang thật sự huyền diệu như vậy sao?
- Có thể nói là kỳ quan dị cảnh, thế gian hiếm có.
Lâm Phong nhíu mày, nếu thật sự có mỹ cảnh như vậy thì hắn cũng muốn nhìn thử một lần cho biết.
Phong Viêm nhìn bộ dáng do dự của Lâm Phong, tiếp tục dụ dỗ.
- Huyền Minh Sơn cũng không phải là Thánh Cung trọng địa, dù có bị phát hiện thì cùng lắm cũng chỉ phạt diện bích thôi.
- Tốt, khi nào chúng ta khởi hành.
- Đêm nay đi luôn.
Đêm xuống, một bóng đen lặng lẽ lướt qua bầu trời của Cửu Huyền Thánh Cung, Lâm Phong nhìn từng nhóm đệ tử tuần tra bên dưới, trong lòng có chút lo lắng.
- Sẽ không bị phát hiện chứ?
- Chắc là không đâu.
Phong Viêm khẽ lắc đầu, ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh nhưng trong lòng cũng hồi hộp không thua gì Lâm Phong, đây là lần đầu tiên hắn phi hành bên trong Thánh Cung, hy vọng là mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Từ chỗ Lâm Phong đến Huyền Minh Sơn chỉ đi qua vài khu vực do ngoại môn đệ tử phụ trách, chấp sự cũng ít khi tuần tra, còn có Dạ Ảnh giúp bọn họ che giấu, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ rất khó bị phát hiện.
Lâm Phong phi hành được một lúc thì giọng nói của Phong Viêm truyền đến.
- Lâm sư đệ, phía trước chính là Huyền Minh Sơn.
Lâm Phong tìm một chỗ kín đáo trên đỉnh cự sơn đáp xuống, sau khi xác định xung quanh không có ai, hai thanh niên liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự hưng phấn trong ánh mắt của đối phương.