Lúc này mới là giờ dậu, Thiên Cực Dạ Quang đến giờ tuất mới xuất hiện, Lâm Phong chỉ có thể tìm một nơi chờ đợi, ánh mắt hắn nhìn gian thương bên cạnh thì thấy đối phương lấy ra một khối đá cầm trên tay.
- Phong sư huynh, huynh cầm thứ gì vậy?
- Lưu Ảnh Thạch.
Từ sau khi đại thiên bí cảnh kết thúc, Phong Viêm cảm giác tâm tình của Tuệ Vân hình như không được tốt, ngay cả lúc luyện chế đan dược cũng mắc phải một ít sai lầm.
Phong Viêm nhìn thấy nữ thần như vậy, trong lòng tất nhiên cũng không vui, mấy hôm nay hắn luôn nghĩ cách giúp Tuệ Vân vui vẻ, vừa nhìn thấy Phi Dao sử dụng bảo vật của Lâm Phong, trong đầu hắn liền nghĩ đến Thiên Cực Dạ Quang.
Lâm Phong vừa nghe gian thương nói đến Lưu Ảnh Thạch liền hiểu ra dụng ý của đối phương, hắn lấy ra hai khối Lưu Ảnh Thạch cầm trong tay, một khối tặng Huân Vũ, một khối tặng Hàn Băng.
Đột nhiên giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi chỉ lấy hai khối thôi sao?
- Lão cũng muốn?
- Lão phu không có hứng thú tranh giành với đám nha đầu kia
- Đều là người một nhà, lão thích thì cứ nói, không cần phải ngại.
Lâm Phong biết lão đầu thích nhất chính là tìm hiểu những thứ huyền bí, chỉ là bình thường đã quen thanh cao, không muốn nhờ vả người khác.
Hắn chuẩn bị lấy ra thêm một khối Lưu Ảnh Thạch thì giọng nói của lão đầu lại truyền đến.
- Người có trí tuệ phải biết nhìn xa.
- Có ý gì?
- Chuyện của ngày mai ai mà biết trước được, tu chân vô tận, tiểu tử ngươi có chắc chỉ đi cùng với hai nha đầu đó không?
- Vẫn là tiền bối cao minh.
Phong Viêm chờ một lúc thì cảm thấy nhàm chán, hắn muốn tìm Lâm Phong tán gẫu nhưng khi nhìn qua chỗ tên sư đệ lại thấy một cảnh tượng hãi hùng.
- Lâm sư đệ, ngươi…
Trước mặt Lâm Phong là mấy chục khối Lưu Ảnh Thạch, nếu đúng như những gì Phong Viêm suy nghĩ thì vị sư đệ này cũng quá trâu bò a.
Lâm Phong vừa nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của gian thương liền biết cái tên này đã hiểu lầm, nếu Thiên Cực Dạ Quang đúng như lời đồn thì hắn phải tranh thủ ghi lại rồi mang đi bán, nhất định sẽ được giá tốt.
Lâm Phong chưa kịp giải thích thì phía trên đột nhiên xuất hiện dị tượng, giữa trời đêm tĩnh mịch, một vết nứt hiện ra sau đó dần mở rộng, cảm giác như thiên nhãn vừa tỉnh giấc.
Cửu sắc linh quang từ bên trong vết nứt tràn ra rồi rơi xuống đại địa, nhìn từ xa như một ngọn thác khổng lồ nhưng không ầm ầm đổ xuống mà lại nhẹ nhàng phiêu lãng.
Một cơn gió bất chợt thổi qua, cuốn theo cả dòng thác, cửu sắc linh quang lúc này như một dòng ngân hà uống lượn giữa trời đêm, lung linh rực rỡ.
Lâm Phong ngắm nhìn linh quang trên cao, vẻ mặt dần thay đổi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, Thiên Cực Dạ Quang mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc, đó chính là cảm giác tự do tự tại, không bị trói buộc, gợi cho hắn nhớ về những ngày tháng làm tán tu ở Thương Vân Thành.
Cuồng phong bất ngờ nổi lên, Thiên Cực Dạ Quang dần thay đổi, nếu như vừa rồi là một dòng ngân hà uyển chuyển thì bây giờ lại giống như hải lưu cuồn cuộn, làm cho người xem dâng trào nhiệt huyết.
- Đúng là kỳ quan dị cảnh, thế gian hiếm thấy.
Lâm Phong nhịn không được mà cất tiếng khen ngợi, nếu như có cơ hội, hắn nhất định phải đưa Hàn Băng và Huân Vũ đến ngắm Thiên Cực Dạ Quang.
Lâm Phong và Phong Viêm ở lại Huyền Minh Sơn gần một canh giờ rồi rời đi, dù sao bọn họ cũng là đi chui, không thể không đề phòng.
Trên đường trở về, sắc mặt của Lâm Phong chợt thay đổi, hắn chỉ xuống một nơi có bạch vụ lượn lờ bên dưới.
- Phong sư huynh, hình như lúc nảy chúng ta đâu có đi qua nơi này, có phải nhầm đường rồi không?
Phong Viêm nhìn khối Lưu Ảnh Thạch trong tay, vẻ mặt tràn đầy tiếu ý, cuối cùng hắn cũng tìm được một món quà vừa ý tặng cho Tuệ Vân, đến khi nghe Lâm Phong nói thì hắn mới để ý tình hình xung quanh.
Lúc nhìn thấy bạch vụ lượn lờ bên dưới, sắc mặt Phong Viêm lập tức thay đổi, giọng nói hoảng loạn.
- Không ổn, mau đổi hướng.
Phong Viêm vừa dứt lời liền có một âm thanh phẫn nộ truyền đến.
- Dâm tặc nơi nào, dám đến Thánh Cung làm loạn.
- Đậu xanh, bị lộ rồi.
Lâm Phong vừa tính bỏ chạy thì cảm giác cơ thể như sa vào bùn lầy, một sợi dây bay tới quấn chặt hắn và gian thương cùng một chỗ.
Phong Viêm nhìn thấy người ra tay, vẻ mặt cắt không còn giọt máu.
- Chấp sự đại nhân, nghe đệ tử giải thích.
- Có gì về Chủ Cung rồi nói.
Bên trong Thánh Cung có một dòng suối nóng, vừa ấm áp vừa tinh khiết, có không ít đệ tử thích đến nơi này ngâm mình thư giãn sau những giờ tu luyện mệt mỏi.
Xung quanh dòng suối có bố trí một cái đại trận, chia cắt nơi này thành hai nửa, một bên dành cho nữ đệ tử, bên còn lại dành cho nam đệ tử, chỉ mở cửa từ giờ tuất đến giờ tý.
Lúc Lâm Phong bay đến Huyền Minh Sơn là giờ dậu, suối nước nóng vẫn chưa mở cửa, tất nhiên đại trận sẽ không được kích hoạt, khi hắn trở về đã là giờ hợi, bạch vụ hắn nhìn thấy chính là hơi nước do trận pháp ngưng tụ, có công dụng ngăn cản tầm nhìn và thần thức.
Sau khi Lâm Phong và Phong Viêm được áp giải đến Chủ Cung, chấp sự còn chưa kịp tra hỏi thì hai thanh niên này đã thành thật nhận tội, phi hành bên trong Thánh Cung, lén vào Huyền Minh Sơn, hai tội này cũng không quá nặng, nhiều nhất chỉ bị phạt diện bích và điểm cống hiến.
Nhưng nếu tội danh nhìn trộm nữ đệ tử được thành lập thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch, tương lai khó mà tiếp tục lăn lộn bên trong Thánh Cung, bọn chúng sẽ giống như chuột chạy qua đường, người gặp người mắng, cả đời đừng hòng ngốc đầu lên được.
Vì để chứng minh sự trong sạch của bản thân, hai thanh niên không chỉ giao nộp toàn bộ số Lưu Ảnh Thạch mà còn dùng đến tâm ma đại thệ.
Trải qua mấy canh giờ tra hỏi, hội đồng chấp sự quyết định phạt Lâm Phong và Phong Viêm 100 vạn điểm cống hiến, mỗi tên phải đóng cửa diện bích 3 tháng để hối lỗi.
Trước khi rời đi, Lâm Phong hướng về phía nữ đệ tử xung quanh cúi đầu nhận lỗi.
- Các vị sư tỷ, lần này là Lâm Phong không đúng, sau này có đan dược gì cần luyện chế thì đến Đan Cung tìm đệ, mỗi người sẽ được giảm hai phần.
Phong Viêm đứng bên cạnh liếc nhìn tên sư đệ, trong lòng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, không biết tên nào mới thật sự là gian thương nữa.
Tin tức Lâm Phong và Phong Viêm bị xử phạt nhanh chóng truyền khắp Thánh Cung, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của đám đệ tử, dù sao hai thanh niên này cũng là đệ tử có danh tiếng nên cũng được khá nhiều người chú ý.
Bên trong một căn phòng rộng lớn, Lãnh Phi Dao ngồi trên giường, cơ thể nhỏ bé của nàng co rút bên trong một tấm chăn lớn, ánh mắt lo lắng nhìn về phía tỷ tỷ.
Cách đó không xa, Lãnh Hàn Băng ngồi cạnh bàn, trước mặt nàng là một quyển thư tịch, nhìn qua thì có vẻ nàng đang nghiên cứu pháp văn nhưng chỉ có Phi Dao là hiểu rõ, đây là bình yên trước giông bão.
Hàn khí trên người tỷ tỷ của nàng vô cùng bất ổn, lúc mạnh lúc yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
- Tỷ tỷ, cố lên a…
Phi Dao chỉ có thể dùng ánh mắt âm thầm cổ vũ, nếu tỷ tỷ không thể áp chế hàn khí thì người gặp họa chính là nàng.
Hàn Băng và Phi Dao đều đã nhận được tin Lâm Phong bị bắt vì tội nhìn lén nữ đệ tử Thánh Cung, dù mọi chuyện đã được tra rõ nhưng trong lòng của Hàn Băng vẫn có cảm giác vô cùng khó chịu, nàng rất muốn đi tìm lưu manh hỏi cho ra lẽ nhưng bây giờ Lâm Phong đang chịu phạt, không ai được gặp hắn.
Vì thế mà Hàn Băng phải kiềm nén cảm xúc trong lòng, chỉ là đáng thương cho Phi Dao phải ở bên cạnh chịu trận, rõ ràng nàng đâu có làm gì sai.
- Tiểu Phong tử đáng chết, đợi đệ ra ngoài sẽ biết tay ta.
Trong lúc Phi Dao âm thầm thăm hỏi Lâm Phong thì một luồng hàn khí thổi tới, nhiệt độ bên trong căn phòng liên tục hạ xuống, tinh thần của nàng lại tập trung trên người tỷ tỷ.
Món nợ với Lâm Phong tạm thời bỏ qua một bên, trước mắt phải tìm cách trấn an tỷ tỷ để bảo vệ bản thân.
- Tiểu Phong tử đúng là không có mắt nhìn, đám nữ nhân đó thì có gì mà nhìn trộm, nhìn tỷ tỷ không phải sẽ sướng hơn sao?
Phi Dao vừa dứt lời thì cảm giác nhiệt độ bên trong căn phòng giảm không phanh.
- Tỷ tỷ đừng manh động, chẳng phải muội đang đứng về phía của tỷ sao?
Lúc này hàn khí đã tiến vào cơ thể của Phi Dao, muốn nói chuyện cũng khó.
- Tiểu Phong tử, ta muốn giết đệ.
Tuy bị phạt diện bích 3 tháng nhưng không có người giám sát, Lâm Phong dùng thời gian này bế quan tu luyện, chủ yếu là học cách sử dụng Phi Vân và Dạ Ảnh.
- Lão đầu, chủ nhân của lão có bao nhiêu vị là pháp sư vậy?
- Năm người.
- Vậy có người nào sở hữu băng linh thể không?
- Một người.
Lâm Phong nghe lão đầu nói, ánh mắt sáng lên.
- Vậy lão còn nhớ loại pháp văn nào lợi hại một chút không?
- Rất nhiều.
- Có thể cho ta vài cái không?
- Không.
Lão đầu trả lời rất dứt khoác, lão biết tên này lấy pháp văn để làm gì nên không thể dễ dàng đồng ý, cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ qua được.
Lâm Phong cũng biết trên đời này không ai cho không ai thứ gì, lần này hắn phải ở kèo dưới rồi.
- Tiền bối tại thượng, có chuyện gì muốn làm thì cứ căn dặn, tiểu bối nhất định sẽ dốc hết sức mình, dù là lên núi đao hay xuống chảo dầu cũng không từ nan.
- Lão phu vừa tìm được vài nơi rất thú vị, muốn đến nhìn thử một chút.
- Có thể nói cho tiểu bối biết tiền bối muốn đến nơi nào không?
Lão đầu liên tục kể ra mấy cái địa danh, toàn là những nơi đi dễ khó về, so với mấy nơi lão nói thì núi đao biển lửa chẳng khác gì đồng bằng ao nhỏ.
- Sao hả? Tiểu tử ngươi có đi không?
- Tiền bối đã mở lời thì sao tiểu bối có thể từ chối, chỉ là tiểu bối còn một vài chuyện cần giải quyết, tiền bối có thể đợi thêm một thời gian không?
- Lão phu cũng không vội.
Ba tháng trôi qua, Lâm Phong lại được thả tự do, nhìn khung cảnh bao la bên ngoài so với vẻ u ám bên trong căn phòng, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
- Xem ra ngoài đây vẫn tốt hơn.
- Tiểu tử cẩn thận.
- Dâm tặc, mau nộp mạng.
Lâm Phong còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy mấy đạo thương ảnh bay tới, hắn lập tức nhảy qua một bên tránh né, nhờ có lão đầu nhắc nhở mà thoát được một kiếp.
- ẦM…
Tuy Lâm Phong chạy được nhưng căn phòng của hắn thì không có chân để chạy, cửa phòng bị thương ảnh đâm thành nhiều mảnh, hoàn toàn vỡ nát, từ bên ngoài có thể thấy hết những thứ bên trong.
Lâm Phong nhìn bạch y nữ tử lơ lửng trên không, vẻ mặt tức giận.
- Ngươi là ai? Sao dám phá nhà của lão tử.
- Ta là người lấy mạng ngươi, đi chết đi.
Bạch y nữ tử dứt lời, thương ảnh lần nữa xuất hiện, tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn, Lâm Phong lập tức lấy ra huyết đao đối chiến.
- Vân Tung Mị Ảnh.
Ngũ ảnh vừa xuất hiện liền bị thương ảnh đâm tan nát, Lâm Phong không ngờ đối phương có thể dễ dàng phá giải bộ pháp của mình, nhìn trường thương của nữ tử đâm tới, hắn chỉ có thể thi triển Thiên Lý Tùy Hành né tránh.
- Sao tốc độ của nữ nhân này lại nhanh như vậy?
- Nha đầu đó sở hữu phong linh chi thể.
- Thì ra là vậy.
Bạch y nữ tử bất ngờ xuất hiện phía trước Lâm Phong, tốc độ của nàng nhanh khủng khiếp, trường thương trong tay đâm về phía hắn, thất đạo thương ảnh hiện ra.
- Định mệnh.
Lâm Phong lập tức quay đầu bỏ chạy, một chút chiến ý cũng không còn, có thể tung ra thất đạo thương ảnh thì tu vi ít nhất phải đạt đến vương giả thất cấp, vậy mà lão đầu cũng không nói một lời.
- Lão đầu, có phải lão muốn chơi ta không?
- Tiểu tử ngươi yên tâm, nơi này là Thánh Cung, nha đầu này chắc chắn không dám hạ thủ, cùng lắm thì đánh tiểu tử ngươi một trận mà thôi.
- Lão nói cũng đúng.
Lâm Phong vừa dứt lời liền cảm giác được một đạo khí tức nguy hiểm ập đến, cơ thể hắn như sa vào bùn lầy, không cách nào di chuyển.
Giọng nói khẩn trương của lão đầu vang lên.
- Không ổn, nha đầu này muốn hạ thủ, mau dùng Hộ Thần Giáp.
Lâm Phong lập tức lấy ra mấy mảnh Hộ Thần Giáp kích hoạt, hắc quang vừa hiện ra thì thương ảnh liền đâm tới, Lâm Phong cảm giác trước ngực như bị cự chùy đập vào, cơ thể hắn bay thẳng vào bên trong căn phòng.
- ẦM… phụt…
Bạch y nữ tử nhìn tên kia vẫn còn đứng lên được, ánh mắt thoáng hiện kinh ngạc, trường thương trong tay nàng lần nữa chỉ về phía đối phương.
- Dừng tay.
Giọng nói lạnh lùng từ xa truyền đến, bạch y nữ tử hoàn toàn không để ý, trường thương vẫn tiếp tục đâm về phía Lâm Phong.
- Xem chiêu.
Lâm Phong lấy ra mấy viên huyền cấp bạo đan ném về phía bạch y nữ tử, bạo đan vừa chạm vào thương ảnh liền nổ tung.
- ẦM… ẦM… ẦM…
Bạch y nữ tử không ngờ ám khí của đối phương lại có thể phát nổ, uy lực không thua gì huyền thú tự bạo, đến khi khói bụi lắng xuống thì thân ảnh của Lâm Phong cũng biến mất.
- Phụt…
Sau khi ném ra bạo đan, Lâm Phong lập tức thi triển Thiên Lý Tùy Hành bỏ chạy, bộ dáng của hắn lúc này vô cùng chật vật, khóe miệng rỉ máu, hắn vừa bị bạch y nữ tử đả thương lại phải thi triển thuật pháp dẫn đến khí huyết công tâm.
Bạch y nữ tử còn muốn đuổi theo Lâm Phong thì một đạo lam quang bay tới, Lãnh Hàn Băng xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn bạch y nữ tử.
- Là ai dám động thủ bên trong Thánh Cung.
Lại có thêm mấy đạo linh quang bay tới, đều là chấp sự của Thánh Cung, bạch y nữ tử biết không còn cơ hội ra tay liền xoay người rời đi.
Lão chấp sự bước tới ngăn cản bạch y nữ tử, giọng nói nghiêm nghị.
- Phong chấp sự, lão phu cần một lời giải thích.
- Ta sẽ đến Chủ Cung chịu phạt.
Lão chấp sự nhìn bạch y nữ tử rời đi, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Phong.
- Tiểu tử ngươi cũng theo lão phu đến Chủ Cung.
- Đệ tử tuân lệnh.
Lão chấp sự vừa rời đi, Lãnh Phi Dao không biết từ đâu chạy đến, lúc nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Lâm Phong, trong lòng nàng vô cùng hả giận, vì cái tên này mà ba tháng nay nàng đã chịu không ít đau khổ.
- Chậc chậc… tiểu sắc tử nhà đệ không ngờ cũng có lúc thê thảm như thế này.
Lâm Phong lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng, cảm giác đỡ hơn một chút, hắn mỉm cười nhìn Hàn Băng.
- Đa tạ đại ân cứu mạng của sư tỷ.
Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh một lúc, đến khi chắc chắn hắn không có chuyện gì thì xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói một câu.