Lâm Phong vừa định đuổi theo thì nhìn thấy một nữ tử phong hoa vô tận xuất hiện, ánh mắt nàng nhìn xung quanh rồi dừng lại trên người Lâm Phong.
- Có vẻ Như Mộng đến không đúng lúc.
- Nam Cung đạo hữu tìm tại hạ có chuyện gì sao?
- Như Mộng đúng là có chuyện muốn nói với Lâm đạo hữu, nhưng bây giờ e là không thích hợp.
Lâm Phong chợt nhớ ra một chuyện, có lẽ hắn đã đoán được nguyên nhân Nam Cung Như Mộng đến tìm.
- Đợi tại hạ từ Chủ Cung trở về sẽ đến chỗ Nam Cung đạo hữu có được không?
- Vậy Như Mộng xin cáo từ.
Phi Dao nhìn Nam Cung Như Mộng chuẩn bị rời đi liền mở lời.
- Nam Cung tỷ tỷ, muội và tỷ tỷ có thể đi cùng với tiểu Phong tử không?
Ánh mắt Như Mộng thoáng nhìn qua Phi Dao và Hàn Băng, nàng khẽ gật đầu.
- Hoan nghênh mọi người cùng đến.
- Nam Cung tỷ tỷ thật tốt.
Lâm Phong vừa tiễn Nam Cung Như Mộng rời đi liền chạy đến Chủ Cung trình diện, trên đường đi, hắn tranh thủ hỏi thăm hai vị sư tỷ về danh tính của bạch y nữ tử.
Bạch y nữ tử gọi là Phong Thanh Thanh, từng là chân truyền đệ tử của Chiến Cung, sau khi nàng đột phá vương giả đã trở thành chấp sự của Thánh Cung.
Không chỉ vậy, Phong Thanh Thanh còn là thiên chi kiêu nữ của Phong gia, một trong bát đại gia tộc của Cửu Huyền, thế lực ngang hàng với Lãnh gia.
Lâm Phong nghe tiểu sư tỷ nói, sắc mặt có chút khó coi.
- Lợi hại như vậy sao?
- Đâu chỉ như vậy, Phong chấp sự còn là đối thủ lớn nhất của yêu nữ trong lúc tranh giành ngôi vị Thánh Nữ.
Muốn trở thành Thánh Nữ phải được sự đồng ý của hội đồng trưởng lão Thánh Cung, năm đó người được ủng hộ nhiều nhất là Linh Mộng, người đứng thứ hai chính là Phong Thanh Thanh.
Từng có lời đồn rằng, nếu như sau lưng Linh Mộng không phải là Thánh Mẫu mà là một trong bát đại tộc của Cửu Huyền thì ngôi vị Thánh Nữ có thể sẽ thuộc về Phong Thanh Thanh.
Lâm Phong càng nghe sư tỷ nói, càng có cảm giác không ổn, hắn làm sao lại đắt tội một nữ nhân khủng bố như vậy.
Linh Mộng lợi hại như thế nào Lâm Phong là người hiểu rõ nhất, nữ nhân có thể tranh giành với yêu nữ thì cũng không phải hạng tầm thường, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của nàng.
Lãnh Phi Dao nhìn thấy sắc mặt xanh chín của tên sư đệ, nụ cười trên gương mặt càng thêm vui vẻ.
- Tiểu Phong tử, lần này đệ thảm rồi.
- Hình như đệ đâu có đắt tội với Phong chấp sự.
- Đệ thật sự không biết?
- Biết cái gì?
Lãnh Phi Dao vỗ đầu, nàng quên mất tên sư đệ này bị phạt diện bích ba tháng, hôm nay là ngày đầu tiên được thả rông, làm sao biết được mấy tin tức nóng hổi gần đây.
Sau khi nghe tiểu sư tỷ nói rõ mọi chuyện, Lâm Phong chợt dừng bước, sắc mặt vừa khôi phục được chút huyết khí lại trở nên tái nhợt, lần này hắn thật sự xông ra họa lớn rồi.
Trong thời gian Lâm Phong chịu phạt, bên trong Thánh Cung đã lưu truyền một tin tức, nói hắn và Phong Viêm không phải vô tình lạc vào suối nước nóng mà là cố ý, hơn nữa còn nhìn thấy những thứ không nên thấy.
Cao tầng Thánh Cung vì nể mặt Phong gia, Lãnh gia, nhị trưởng lão Đan Cung nên mới xử nhẹ Lâm Phong và Phong Viêm, dù chấp sự đã lên tiếng giải thích nhưng tin đồn vẫn không ngừng truyền đi.
Vấn đề là Phong Thanh Thanh cũng có mặt ở suối nước nóng hôm đó, có đệ tử nghe được rằng, sau khi Lâm Phong từ Chủ Cung chịu phạt trở về đã nói với đám đồng môn, trong số nữ đệ tử mà Lâm Phong nhìn trộm thì dáng người của Phong Thanh Thanh là nóng bỏng nhất.
- Là tên khốn kiếp nào dám vấy bẩn sự trong sạch của lão tử.
Lâm Phong vừa nghe tiểu sư tỷ nói liền ngửi ra được mùi âm mưu, rõ ràng là có người đang nhắm vào hắn, muốn làm cho hắn thân bại danh liệt.
Lâm Phong chợt nhớ ra một chuyện, hắn lập tức đi đến bên cạnh Hàn Băng, từ khi gặp nhau đến giờ, hai người vẫn chưa nói với nhau một câu, hắn cảm giác thái độ của nàng có chút khác thường, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân.
- Hàn Băng sư tỷ, đệ thật sự không có nhìn trộm, cũng tuyệt đối không nói ra những lời đó, nếu đệ có nửa lời gian dối sẽ bị trời…
- Đủ rồi.
Lâm Phong còn chưa nói hết câu đã bị Hàn Băng ngăn lại, nàng hiểu rõ bản tính của lưu manh, những chuyện to gan lớn mật như vậy hắn sẽ không dám tùy hứng.
Phi Dao đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt khẩn trương của tên sư đệ, nàng tốt bụng nhắc nhở hắn.
- Đệ bị nữ nhân đó đánh đến ngốc rồi sao, nếu tỷ tỷ thật sự tin vào mấy lời bàn tán kia thì có chạy đến thăm đệ không?
Lâm Phong vừa nghe tiểu sư tỷ nói liền tỉnh ngộ, nếu như Hàn Băng không quan tâm hắn thì sao nàng lại xuất hiện đúng lúc thời hạn chịu phạt của hắn kết thúc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Phong như trút được gánh nặng, ánh mắt cảm kích nhìn tiểu sư tỷ.
- Vẫn là Phi Dao sư tỷ thông minh.
- Tất nhiên, đám người đó tưởng chỉ vài câu nói là có thể lừa được tỷ tỷ của ta sao, đúng là ngu ngốc.
Lãnh Hàn Băng nghe tiểu muội nói, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua chút bối rối, lúc nàng vừa nghe được những lời bàn tán về Lâm Phong không hiểu sao trong lòng như có thứ gì đó dâng trào, chỉ muốn chạy đi tìm hắn hỏi rõ mọi chuyện, mai mắn là vẫn kiềm chế được.
Lâm Phong vừa đến Chủ Cung liền bị chấp sự dẫn đi, sau khi trải qua nửa giờ tra hỏi thì hắn rời Chấp Sự Điện, hướng về chỗ Nam Cung Như Mộng đi tới.
Phong Thanh Thanh tấn công đệ tử bên trong Thánh Cung đã phạm vào đại kỵ, nhưng chuyện này có ảnh hưởng quá lớn, hội đồng chấp sự cần phải thương nghị một thời gian mới có thể đưa ra kết quả.
Bên trong một căn phòng rộng lớn, Phong Viêm vừa nghe được tin tức Phong Thanh Thanh tấn công Lâm Phong thì cả người như không còn sức sống, lần này hắn thật sự gây ra đại họa rồi.
Đối diện Phong Viêm là một trung niên nam tử, gương mặt có ba phần tương tự với hắn, người này chính là phụ thân của Phong Viêm, đồng thời cũng là nội môn chấp sự Thánh Cung, Phong Chính.
- Nhìn xem tiểu tử ngươi đã làm ra những chuyện tốt gì?
- Phụ thân, người nghe hài nhi giải thích, thật ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
- Tiểu tử ngươi đi mà giải thích với tộc lão, chuyện lần này mà không giải quyết tốt thì ngươi cũng đừng trở về Phong gia.
Phong Thanh Thanh là một trong những thiên tài trẻ tuổi xuất sắc nhất của Phong gia, được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, theo bối phận thì nàng chính là biểu tỷ của Phong Viêm.
Tuy hình phạt dành cho Phong Thanh Thanh vẫn chưa được quyết định nhưng Phong Chính là chấp sự Thánh Cung, ít nhiều cũng nghe được một số tin tức nội bộ.
Phong Thanh Thanh tấn công đệ tử bên trong Thánh Cung đã phạm vào đại kỵ, hình phạt chắc chắn không nhẹ, Phong Chính còn nhận được tin tức, phía bên Thánh Mẫu và Lãnh gia đều muốn tạo áp lực, dù Phong gia có ra mặt cũng vô dụng.
- Tiêu rồi, xong rồi.
Phong Viêm quỳ trên đất, vẻ mặt thất thần, nếu Thánh Mẫu và Lãnh gia cùng nhảy vào vũng nước đục này, biểu tỷ của hắn nhất định sẽ rất thê thảm, nhẹ thì bị cắt chức chịu phạt, nặng thì đày vào cấm địa, thậm chí là phế cả tu vi.
Nếu Phong Thanh Thanh không sống tốt thì Phong Viêm cũng sẽ không được yên ổn, bởi vì tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cái kế hoạch mà hắn đã đề ra.
Trong lúc Phong Viêm rơi vào tuyệt vọng thì tên đồng bọn của hắn lại đang nhàn nhã thưởng trà cùng mỹ nhân, Lâm Phong ngồi giữa tỷ muội Lãnh gia, đối diện hắn chính là Nam Cung Như Mộng đích thân pha trà mời khách.
Lãnh Phi Dao cầm chung trà trên tay, ánh mắt vui vẻ nhìn thần tượng.
- Nam Cung tỷ tỷ, trà của tỷ pha thơm thật?
- Nếu muội thích thì có thể thường xuyên đến chỗ của ta.
- Tốt quá, lúc nào muội có thời gian nhất định sẽ đến chỗ của tỷ.
Nam Cung Như Mộng mỉm cười, nàng lấy ra một cái túi trữ vật đã chuẩn bị từ trước đưa cho Lâm Phong.
- Lần trước bên trong bí cảnh nhờ có Lâm đạo hữu ra tay tương trợ, đại ân cứu mạng không lời nào có thể nói hết, đây là chút lòng thành của Như Mộng, xin đạo hữu đừng từ chối.
- Nam Cung đạo hữu đã có lòng, vậy thì tại hạ xin nhận.
Lâm Phong nhận lấy túi trữ vật, thần thức vừa đảo qua, sắc mặt liền thay đổi, thật là một nữ nhân hào phóng.
Bên trong túi trữ vật có đến vài chục gốc linh dược, toàn bộ đều là địa cấp, trong đó có 3 gốc hồn dược, 12 gốc nguyên dược, tổng giá trị tuyệt đối không dưới trăm vạn trung phẩm linh thạch.
Nam Cung Như Mộng nhìn Lâm Phong thu túi trữ vật, nụ cười trên gương mặt lại có thêm vài phần thanh thoát, ánh mắt nhìn nam nhân đối diện cũng có chút thay đổi.
Như Mộng không sợ Lâm Phong chê quà ít, nàng chỉ sợ hắn mượn cớ cứu nàng để đưa ra những yêu cầu quá phận, nhưng khi nhìn thấy đối phương nhận quà thì nỗi lo trong lòng cũng dần tan biến.
Không chỉ Như Mộng mà Hàn Băng ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Phong, không ngờ lưu manh lại dễ dàng từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Nam Cung Như Mộng là nữ tử duy nhất ở Nam Hoang có thể so với Linh Mộng, không phải tự nhiên mà hai nàng được người đời ca ngợi là Nam Hoang Nhị Mộng, mỗi người đều tài mạo song toàn, ngay cả Hàn Băng cũng tự nhận không bằng.
Lâm Phong đối diện với ánh mắt của hai đại mỹ nhân, trong lòng có chút không yên, hắn vội tìm một chủ đề để thay đổi sự chú ý của nhị nữ.
- Nam Cung đạo hữu tìm tại hạ không chỉ nói lời đa tạ có đúng không?
- Lâm đạo hữu nói không sai.
Lần này Nam Cung Như Mộng tìm Lâm Phong không chỉ muốn tạ ơn mà còn muốn cùng hắn trao đổi Hỏa Vân Chi.
Sau khi rời khỏi bí cảnh, nàng phải mất một khoảng thời gian để dưỡng thương, khi thương thế khôi phục thì Lâm Phong đã bị Thánh Cung phạt diện bích, đến tận bây giờ nàng mới có cơ hội gặp hắn.
- Nghe nói Lâm đạo hữu đã lấy được không ít Hỏa Vân Chi bên trong bí cảnh?
- Đúng là có chuyện này.
Như Mộng nhìn đối phương gật đầu, nụ cười trên gương mặt càng thêm rạng rỡ.
- Như Mộng muốn cùng Lâm đạo hữu trao đổi Hỏa Vân Chi, điều kiện tùy ý đạo hữu đưa ra.
Lâm Phong nghe vậy lập tức hỏi lại.
- Thật sự là điều kiện gì cũng được sao?
Lâm Phong vừa dứt lời liền cảm giác nhiệt độ bên trong căn phòng có dấu hiệu hạ xuống, Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ, chỉ cần hắn dám nổi sắc tâm thì nàng sẽ lập tức bóp nát.
Như Mộng biết bản thân lỡ lời, nàng khẽ lắc đầu.
- Còn phải xem thứ Lâm đạo hữu muốn là gì.
- Nam Cung đạo hữu có linh thạch không?
- Không biết Lâm đạo hữu muốn bao nhiêu?
Lâm Phong vừa giơ một ngón tay, Phi Dao lập tức hét giá.
- 1000 vạn trung phẩm linh thạch.
- Khục khục…
- Không phải hả? Chẳng lẽ đệ muốn 100 vạn, như vậy hình như hơi ít.
Hỏa Vân Chi là thiên địa kỳ dược, nếu mang đến Vạn Bảo Các đấu giá tuyệt đối sẽ không dưới vài trăm vạn trung phẩm linh thạch.
Như Mộng do dự một lúc rồi gật đầu, Hỏa Vân Chi đối với nàng rất quan trọng, không thể không có.
- Nếu là 1000 vạn trung phẩm linh thạch thì Như Mộng vẫn có thể chấp nhận.
Lâm Phong lại lắc đầu.
- Không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần 1 khối linh thạch là đủ rồi.
- Cái gì?
Phi Dao dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tiểu sư đệ.
- Tiểu Phong tử, có phải lúc nãy đệ bị đánh đến đần rồi không?
Không chỉ Phi Dao mà cả hai nữ tử còn lại đều kinh ngạc nhìn về phía Lâm Phong, một khối linh thạch chẳng khác gì hắn tặng không Hỏa Vân Chi cho Như Mộng.
Lâm Phong lại nói tiếp.
- Trên khối linh thạch đó phải có thêm ấn ký của Nam Cung đạo hữu.
Mục tiêu của Lâm Phong lần này không phải là linh thạch mà là thân phận của Nam Cung Như Mộng, bây giờ nàng đã là đệ nhất thiên tài đan đạo của Nam Hoang, thêm vài năm nữa không chừng sẽ trở thành thiên cấp đan sư, vang danh đại lục, lúc đó hắn có thể mang khối linh thạch đến đổi lấy ân tình hôm nay.
Như Mộng vừa nghe liền hiểu ra ý định của đối phương, nàng không do dự mà lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch rồi đánh lên đó ấn ký của bản thân.
- Sau này nếu Lâm đạo hữu có chuyện cần giải quyết, có thể mang theo thứ này đến Trường Hà tìm Như Mộng.
- Nhất định.
Sau khi giao dịch xong, Lâm Phong và Phi Dao cùng Nam Cung Như Mộng bàn luận một chút rồi rời đi, đám người Lâm Phong vừa biến mất thì bên trong căn phòng của Như Mộng liền xuất hiện thêm một lão đầu.
Nam Cung Như Mộng hành lễ với đối phương, giọng nói cung kính.
- Đại trưởng lão cảm giác Lâm Phong là người thế nào?
Lão đầu vuốt râu, ánh mắt trầm ngâm.
- Bên ngoài là quân tử nhưng bên trong đầy tính toán, có thể nói là một tên ngụy quân tử chính hiệu.
- Ngụy quân tử cũng không sao, chỉ cần hắn không đối đầu với chúng ta là được.
Sáng hôm sau, tin tức Nam Cung Như Mộng rời đi như một cơn gió lan truyền khắp Thánh Cung, đám đệ tử còn đang hụt hẫng vì không còn cơ hội ngắm nhìn nữ thần thì lại có thêm một tin tức chấn động xuất hiện, Phong Thanh Thanh động thủ với Lâm Phong ngay bên trong Thánh Địa.
Lúc đầu đám đệ tử chỉ nghĩ là tin đồn thất thiệt, từ khi Cửu Huyền Thánh Cung thành lập đến nay đã gần vạn năm, số người dám động thủ bên trong Thánh Địa chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nửa ngày trôi qua, tin đồn vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, một số đệ tử nghi ngờ nên chạy đến Chủ Cung tìm hiểu, đệ tử tập trung bên ngoài Chấp Sự Điện càng lúc càng đông, cuối cùng có một vị chấp sự đã đứng ra xác nhận, tin tức Phong Thanh Thanh động thủ với Lâm Phong là sự thật.
Đám đệ tử kinh ngạc nhìn nhau, đến giờ vẫn có người không tin Phong Thanh Thanh dám động thủ bên trong Thánh Cung, đó là trọng tội có thể bị phế bỏ tu vi.
- Phong chấp sự thật sự động thủ với Lâm Phong sao?
- Chấp sự đã khẳng định, chắc chắn không sai.
- Hai người đó hình như đâu có thù oán, sao Phong chấp sự lại làm như vậy?
- Các người quên tin đồn mấy hôm trước…
- Suỵt…
Đám đệ tử nhìn nhau, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc, tin đồn giữa Phong Thanh Thanh và Lâm Phong đã sớm bị chấp sự bác bỏ, chưa nổi được bao lâu thì đã chìm, đám đệ tử cũng sớm quên đi.
Nhưng hôm nay Phong Thanh Thanh bỏ qua thánh quy mà động thủ với Lâm Phong, chứng tỏ giữa hai người phải có thâm thù đại hận, nói không chừng cái tin đồn trước đó là có thật.
Trong lúc đám đệ tử Thánh Cung đang bàn tán thì Lâm Phong vẫn không hay biết gì, hắn vẫn đang bận tu sửa hang ổ của mình.
- Lâm sư đệ, cứu mạng a...
Tiếng thét từ xa truyền đến, càng nghe càng thảm thiết, Lâm Phong vừa nhìn thấy thân ảnh đang chạy tới liền muốn xoay người bỏ trốn.