Thiên Mệnh Định Ta, Không Phải Ngươi

Chương 1



1.

“Chiêu Chiêu, ta đến rồi! Phu quân của nàng đến rồi!”

Ta bị người lay tỉnh giữa cơn đau đớn tột cùng, vừa hé mắt, kẻ đầu tiên lọt vào tầm nhìn lại không phải viện binh, mà là phu quân được ban hôn – Tần Lập Chu.

Hắn ôm chặt lấy thân ta, gào khóc bi thương, nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh, chẳng thấy một giọt lệ nào. Mặc cho mũi tên cắm xuyên thân thể ta, hắn vẫn gắt gao ghì lấy không rời.

Trên xe ngự giá, Trường Dương công chúa tung màn bước xuống, nắm tay thành quyền, áp sát miệng, ánh mắt bừng sáng như thiếu nữ ngắm kịch:

“Trời ơi! Cảnh tượng này quá mức cảm động! CP ta ship cuối cùng cũng có kết cục BE mỹ mãn rồi!”

Ta không hiểu nổi những lời kỳ lạ nàng nói, chỉ cố gắng gom chút tàn lực, nắm lấy cổ áo Tần Lập Chu, nghẹn giọng hỏi:

“Viện… binh… đâu?”

Tần Lập Chu né tránh ánh mắt ta. Công chúa mỉm cười tiến đến, nhẹ nhàng nói:

“Thư cầu viện của ngươi bị bổn cung giữ lại rồi. Nếu viện binh đến kịp, làm sao có được cảnh ngược tâm lay động lòng người như hiện giờ chứ?”

Lửa giận và tuyệt vọng trào dâng, ta gắng gượng rút kiếm g.i.ế.c nàng, lại bị Tần Lập Chu ghì chặt trong lòng:

“Công chúa cũng chỉ nghĩ cho ta. Chiêu Chiêu, coi như nàng giúp ta bước lên tiền đồ đi!”

Dứt lời, hắn một tay ép ta vào ngực, tay kia siết chặt chuôi tên cắm nơi n.g.ự.c ta, đẩy sâu vào tim. Máu tươi trào ra nơi khóe môi, ta uất hận mà chết.

Hồn phách rời thể xác, phiêu lãng giữa không trung, nhìn xuống chiến trường đầy xác c.h.ế.t m.á.u me bê bết. Đó là ba nghìn chiến sĩ từng cùng ta vào sinh ra tử.

Bọn họ, lẽ ra không cần phải chết.

-------------------------

Ta tên Tống Chiêu Chiêu, là nữ chủ soái đầu tiên của Bắc Thịnh.

Nửa tháng trước, Yến vương bất ngờ tạo phản. Ta lĩnh ba nghìn binh mã cố thủ Vinh Thành.

Thư cầu viện đã được cấp báo tám trăm dặm, gửi vào hoàng cung từ ba ngày trước. Vậy mà viện binh mãi không đến.

Ba nghìn huynh đệ ta, lấy thân xác đắp thành tường, dùng m.á.u thịt bảo vệ bách tính vô tội trong thành, c.h.ế.t sạch dưới pháo trận kẻ địch.

Ta g.i.ế.c đến hơi thở cuối cùng, nhưng đơn độc không cứu nổi đại cục. Mũi tên dày đặc như mưa, thân thể ta bị xuyên thành lỗ chỗ.

Ngay khi ta trút hơi thở cuối cùng, viện binh mới tới.

Tướng sĩ của ta đã cầm chân địch suốt ba ngày ba đêm. Quân Yến đã kiệt sức, bị quân triều ta tiêu diệt dễ dàng.

Người dẫn đầu chính là Tần Lập Chu. Hắn dễ dàng được ghi công phò tá triều đình bình loạn.

Dân chúng ào ra khỏi thành, vừa trông thấy Tần Lập Chu ôm t.h.i t.h.ể ta gào khóc, đều xúc động rơi lệ:

“Tống Chiêu Chiêu! Vi phu đã báo thù cho nàng, nàng đừng rời bỏ ta!”

Công chúa đứng bên, lệ lưng tròng:

“Tống Chiêu Chiêu tuy đã khuất, nhưng mãi sống trong tim người yêu nàng. Thật là một mối tình bất hủ muôn đời!”

Dân chúng cũng tin là thật, vừa khóc vừa thán phục:

“Tần công tử thật là kẻ si tình, thư sinh yếu đuối mà vì ái thê thân chinh sa trường, đánh tan nghịch quân.”

“Trường Dương công chúa thật lòng trung trinh, đích thân ra trận cổ vũ sĩ khí.”

Còn ta… họ thương xót ta, không phải vì ta thân là nữ nhi mà lập công hiển hách, mà là vì:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tống Chiêu Chiêu thật khổ mệnh, có phu quân tốt như Tần công tử, vậy mà lại c.h.ế.t yểu, thật là trời không có mắt!”

“Một nam tử như Tần công tử, tình thâm sâu đậm như thế, ta cũng muốn gả cho ngài!”

Ngày hôm đó, Tần Lập Chu giẫm lên m.á.u thịt của ta và ba nghìn huynh đệ, nhận thánh chỉ phong thưởng.

Hắn dùng thân phận phu quân ta mà kế thừa tước vị Định An hầu – cái danh hiệu ta c.h.é.m g.i.ế.c mười năm mới có được.

Hắn triệu tập thư sinh, viết nên truyện tình giữa hắn và ta.

Trong sách, ta – một nữ tướng quân kiêu hùng – bị biến thành thê tử yếu đuối, luôn cần Tần Lập Chu cứu giúp.

Còn hắn – kẻ tay trói gà không chặt – lại thành đại tướng quân khí phách đỉnh thiên.

Công lao của ta, tất thảy đều bị viết thành “nhờ mưu trí của phu quân”.

Tên họ của ta bị xóa sạch, chỉ còn cái danh: thê tử của Tần công tử, tức “Tần Tống thị”.

Thoại bản vừa phát hành, công chúa mua cả chục quyển, ôm trong lòng cười lăn cười bò:

“Chết mất thôi, c.h.ế.t mất thôi! CP này đúng là khiến ta phát cuồng!”

Hồn ta phiêu dạt vào hoàng cung, thấy nàng đang lật sách, vừa cười vừa nói:

“Hệ thống, ngươi nói xem, nếu Tống Chiêu Chiêu dưới suối vàng mà biết mình bị viết thành một ả yếu ớt nương tựa vào phế vật nam nhân, liệu có tức mà hồn phi phách tán không?”

Ta nhìn thấy bên tai phải của nàng bốc ra luồng hắc khí, khí ấy hóa hình thành một tiểu quỷ không mặt, cơ thể phát ra âm thanh chói tai:

“Ký chủ à, ngươi đúng là kẻ xuyên thư thông minh nhất mà ta từng gặp. Không chỉ g.i.ế.c nữ chính của thế giới này, còn khiến nàng ta bị phế vật dây dưa mãi mãi.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Muốn hủy một nữ nhân, không chỉ là đoạt mạng, mà còn phải bôi nhọ nàng, khiến nàng thân bại danh liệt. Đó mới là g.i.ế.c người diệt tâm!”

Công chúa cười đắc ý, ném quyển thoại bản sang bên, đứng dậy:

“Giờ Tống Chiêu Chiêu c.h.ế.t rồi, nam chính thật sự sắp xuất hiện rồi đúng không?”

Hệ thống đáp:

“Tống Chiêu Chiêu là nữ chính nguyên tác, cũng là nữ chủ soái đầu tiên của Bắc Thịnh. Nàng vừa chết, vận mệnh quốc gia liền đứt đoạn. Chưa đầy nửa năm, Bắc Thịnh tất bị Tây Việt thôn tính. Quốc quân Tây Việt – Cố Thanh Dã – chính là nam chủ chân chính của thế giới này.”

“Trong nguyên tác, Cố Thanh Dã là nguyên phối của Tống Chiêu Chiêu. Nay ngươi ép nàng thành đôi với Tần Lập Chu, sau khi nàng chết, bia mộ khắc rõ ‘thê tử của Tần Lập Chu’. Có bia ấy, Cố Thanh Dã sẽ không thèm liếc nàng ta một cái.”

“Ngươi chỉ cần dùng nhan sắc và tâm cơ, chinh phục được Cố Thanh Dã, làm Hoàng hậu Tây Việt là xong!”

Quả nhiên như lời hệ thống. Không có ta trấn giữ, Bắc Thịnh bị Tây Việt diệt trong vòng nửa năm.

Ngày quốc phá, Trường Dương công chúa khoác hồng y đứng trên lầu thành, bi ai nói sẽ tuẫn quốc.

Cảnh tượng ấy khiến Cố Thanh Dã động lòng. Khi nàng ta nhảy xuống, vừa vặn rơi vào vòng tay hắn.

Nàng được hắn sủng ái, trở thành sủng phi của địch quốc.

Ngày nàng và Cố Thanh Dã đại hôn, cũng là ngày Bắc Thịnh vong quốc.

Tần Lập Chu bị g.i.ế.c theo đúng lẽ “thỏ c.h.ế.t thì chó săn bị mổ”. Nhưng khi hắn chết, Trường Dương còn cố ý cho người đào mộ ta, để hắn được chôn chung với ta.

Hôm đó, nàng đứng trước mộ bia, cười đến híp cả mắt:

“CP ta ship, tất nhiên phải sinh sinh tử tử trói buộc bên nhau!”

Hồn ta vì phẫn uất mà run rẩy dữ dội.

Đúng lúc ấy, trời đột nhiên rực sáng bảy sắc hào quang, ta bị ánh sáng ấy bao phủ.

Khi mở mắt ra, ta đã trở lại ba năm trước – ngày ta được công chúa triệu vào cung, bắt đầu "uốn nắn".