Thiên Mệnh Định Ta, Không Phải Ngươi

Chương 2



2.

Trường Dương công chúa chẳng hề nhận ra sát khí lạnh lẽo ẩn sâu nơi đáy mắt ta.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Nàng vòng quanh ta một lượt, cẩn thận đánh giá, sau đó bĩu môi hai tiếng đầy chê bai:

“Dù ngươi lập bao nhiêu đại công, nữ nhân muốn được nam tử yêu thương, ắt phải dịu dàng, xinh đẹp mới được.

“Nhìn ngươi xem, một thân giáp ngắn đơn bạc, chẳng có lấy chút nhu tình của nữ nhi.

“Tóc vừa ngắn vừa thô, trâm cài chẳng có, khuyên tai cũng không, mặt thì chẳng phấn son, nhìn như hán tử thô lỗ, thử hỏi có nam nhân nào thích nổi ngươi?

“Mau cởi bỏ bộ chiến bào xấu xí kia, thay váy lụa do bổn cung đích thân chọn lựa, sau đó đến bên bàn trang điểm mà điểm phấn tô son!”

Sau khi ta khải hoàn hồi triều, Hoàng đế liền ban hôn cho ta và Tần Lập Chu.

Toàn triều đều xì xào, nói một chức ngũ phẩm ngôn quan như Tần Lập Chu nào có xứng với nhị phẩm nguyên soái như ta.

Cái “phu thê chi danh” ấy, vốn là công chúa cố tình bày mưu ép gán thành đôi. Nàng sợ sinh biến, liền truyền ta vào cung, chê ta thô kệch, nói:

“Bổn cung muốn dạy dỗ ngươi ra dáng nữ nhân một chút, như thế mới xứng với Tần Lập Chu mà đứng chung một chỗ!”

Tần Lập Chu đứng bên cạnh nhìn công chúa bắt bẻ ta, thỉnh thoảng còn phụ họa:

“Chiêu Chiêu, nàng nên nghe lời công chúa, chỉnh trang một chút, để ta ra ngoài cũng được nở mày nở mặt.”

Kiếp trước, đối diện những lời mỉa mai ấy, ta còn cố giữ bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích:

Chiến bào gọn nhẹ là để tiện ứng chiến.

Tóc ngắn và thô bởi năm dài chinh chiến, gió cát mài mòn không nuôi nổi suối tóc.

Phấn son, trâm cài, khuyên ngọc đã từ lâu chẳng thuộc về ta.

Nhưng những khổ tâm ấy chỉ đổi lại tiếng cười khẩy của công chúa:

“Rốt cuộc vẫn là Tống nguyên soái bản lĩnh không đủ. Nếu thật sự tài ba, thì dù diện xiêm y cầu kỳ, trang điểm tinh xảo vẫn có thể g.i.ế.c lui địch quân mới phải!

“Còn bổn cung ấy à? Nếu bổn cung ra trận, chỉ cần dùng dung nhan và trí tuệ, đã có thể khiến địch quốc quy phục dưới tà váy ta!”

Nàng vừa dứt lời, liền vẫy tay. Hai cung nữ bưng đến một bộ trang sức và một váy lụa.

Váy ấy tà dài phủ đất, tay áo rủ tận gót, eo thắt gắt gao, đường may chẳng vừa vặn, toàn thân như bị gò bó.

Kiếp trước, khi ta mặc vào, cử động hơi mạnh là váy rách toạc, lộ cả vai lưng, thực quá khó coi.

Công chúa rõ ràng là muốn ta xấu mặt.

Thế nhưng lần này, ta vẫn thay váy.

Bởi ta đã chú ý: giữa hàng cung nữ qua lại, có một kẻ giấu d.a.o găm nơi tay áo.

Kiếp trước, chính cung nữ kia nhân lúc ta thay y phục liền xông vào hành thích công chúa.

Lúc ấy ta đang ở tẩm điện phụ, nghe động liền lao ra cứu giá.

Dao vừa vung lên, ta kịp thời chế phục kẻ hành thích.

Nhưng chiếc váy lụa trên người ta lại vì hành động quá mạnh mà rách toạc, lộ cả da thịt.

Ngay lúc đó, thị vệ chạy tới, liền bắt gặp cảnh ta y phục xốc xếch.

Tần Lập Chu nhíu mày, thấp giọng mắng: “Thật là mất thể diện!”

Còn Trường Dương công chúa – kẻ vừa được ta cứu mạng – lại tròn mắt kêu lên:

“Tống Chiêu Chiêu, ngươi có biết làm nữ nhân không vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đến mặc váy cũng không xong! Suốt ngày c.h.é.m chém g.i.ế.c giết, bị người khác nhìn sạch rồi còn mặt mũi nào làm tân nương tử của Tần công tử nữa?”

Từ hôm ấy, cả hậu cung đều lấy chuyện ấy ra giễu cợt ta.

Thậm chí sau khi thành thân, mỗi khi ta không chịu để Tần Lập Chu chạm vào, hắn liền lôi chuyện ấy ra chế nhạo:

“Thân thể nàng bị bao nhiêu thị vệ trong cung nhìn rồi, người ngoài được nhìn, còn ta thì không?”

Dẫu mỗi lần hắn mở miệng đê tiện đều bị ta tặng cho mười cái bạt tai, nhưng nỗi nhục kia mãi không thể xóa mờ.

Kiếp này, ta làm bộ nghe lời, giả vờ ngoan ngoãn bước vào điện phụ thay y phục.

Quả nhiên, vừa đúng canh giờ, ngoài điện vang lên tiếng kêu hoảng hốt:

“Có thích khách! Bảo vệ công chúa! Hộ giá!”

Tiếng hét của công chúa cũng vang lên, chấn động cả điện.

Ta ngồi trong điện, chậm rãi thay y phục, chải lại mái tóc đen đã cùng ta chinh chiến sa trường suốt bao năm.

Ai nói nữ nhân nhất định phải diễm lệ mê người?

Ta – Tống Chiêu – chỉ sống để vừa lòng chính mình. Có mỹ cũng được, hung hãn cũng xong, bản tính ngang tàng, suốt đời không đổi!

Không cần ta ra tay, bên ngoài đã hỗn loạn.

Cửa điện bỗng bị đá tung, công chúa và Tần Lập Chu hốt hoảng chạy vào.

Cung nữ kia võ nghệ không tệ, bên ngoài đã ngã gục vô số thái giám và thị nữ.

Dao trong tay nàng ấy nhắm thẳng vào công chúa mà tới.

“Tống Chiêu Chiêu! Mau cứu mạng!”

“Có thích khách! Ngươi mau hộ giá a!”

 

3.

Trường Dương công chúa loạng choạng chạy về phía ta, hòng trốn sau lưng.

Nàng cũng biết rõ, trước khi thị vệ tới, trong cung này chỉ có ta – một nguyên soái vừa từ chiến trường trở về – mới có thể bảo vệ nàng.

Ta giả vờ luống cuống, khẽ nhấc váy né tránh ý đồ nương náu của nàng:

“Ôi chao, công chúa mặc xiêm y này, tay trói chân buộc, vi thần dẫu có thông thiên bản lĩnh cũng không thể thi triển nổi!”

Công chúa lập tức trừng mắt nhìn ta, sát khí nơi ánh mắt bức người.

Ngay khoảnh khắc đó, cung nữ kia đã túm lấy tóc nàng, giật mạnh, hung hăng quật công chúa ngã xuống đất!

Tần Lập Chu thì sớm đã sợ đến nỗi tay chân bò lổm ngổm, chui tọt vào sau bình phong như chó nhà có tang.

“Trường Dương! Trả mạng cho tỷ tỷ ta!”

Cung nữ quát lên, giơ cao đao găm. Trường Dương hoảng loạn kêu cứu:

“Cứu mạng! Tống Chiêu Chiêu, mau cứu ta!”

Ta giả bộ định ra tay, nhưng vừa nhấc chân liền cố tình vấp ngã, ngồi bệt xuống đất, mặt vô tội giải thích:

“Ui chao, váy vướng tay vướng chân quá, ngã mất rồi...”

Ngay giây đó, đao hạ xuống. Một nhát c.h.é.m bén ngọt, cắt đứt tai phải công chúa!

Máu phun tung tóe hòa lẫn tiếng thét bi ai…

Phải nói là ... thật dễ nghe biết bao!