Thiên Mệnh Định Ta, Không Phải Ngươi

Chương 10



Nhưng ta đã chuẩn bị sẵn.

Tây Việt quân thất bại liên tiếp.

Cuối cùng, Tây Việt quốc chủ Cố Thanh Dã tự thân chinh chiến.

Lúc ta đối diện hắn lần đầu, vén rèm mi, thấy rõ dung mạo người.

Hắn khoác long bào huyền sắc, mắt sâu mày kiếm, khí chất tôn quý khác thường.

Quả là nhân vật Trường Dương từng nhắc đến...“nguyên phối tiền định” của ta ư?

Ta nhìn kỹ, thấy cũng tuấn tú, dáng dấp cao ráo, khó trách Trường Dương thèm nhỏ dãi.

Cố Thanh Dã nhìn ta, cũng sinh phần kính trọng:

“Nghe nói Bắc Thịnh xuất hiện một nữ đế, nay gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhưng nữ tử sao có thể xưng đế?

Nếu muốn Bắc Thịnh thái bình hưng thịnh, chi bằng nàng dâng đất xưng thần, làm Hậu của trẫm.”

Ta cười nhạt:

“Ngươi thấy trẫm thuận mắt, trẫm cũng vừa ý ngươi. Vậy thì làm Hậu của trẫm đi.

Quốc thổ Tây Việt, coi như sính lễ hồi môn của ngươi!”

Cố Thanh Dã giận dữ, đại chiến hai nước bùng nổ.

Giữa lúc hỗn loạn, Trường Dương liều c.h.ế.t bỏ trốn, chạy sang doanh trại địch.

Cố Thanh Dã thu nhận nàng ta, lấy danh nghĩa “trưởng công chúa tiền triều”, hòng khuấy động nhân tâm, phá uy tín của ta.

Nhưng chẳng bao lâu, hắn phát hiện nữ nhân ấy…vô dụng đến cực điểm, chỉ biết khúm núm nịnh bợ, còn muốn bò lên long sàng.

Một ngày kia, kiếm của Cố Thanh Dã kề cổ nàng ta, Trường Dương rốt cuộc mới nhận ra hiện thực tàn khốc:

Nhan sắc nàng ta, căn bản không đủ để khuất phục đế vương.

Nghe nói nàng ta sợ quá ngất đi, khi tỉnh lại lại cao giọng:

“Ta có thể chế tạo xà phòng! Chế tạo thủy tinh! Ta còn có thể chế ra s.ú.n.g ống đại pháo! Có chúng, bệ hạ tất diệt được Bắc Thịnh!”

Cố Thanh Dã nghe thế, mắt sáng lên, cho nàng mười ngày.

Quả nhiên nàng làm ra được xà phòng và thủy tinh.

Rồi nàng trình ra một vật:

“Đây gọi là súng, một phát có thể g.i.ế.c địch ngoài ngàn dặm.”

Cố Thanh Dã thử qua, thấy cũng có chút sát thương, liền bắt tay chế tạo hàng loạt.

Đến hồi đại chiến, Tây Việt quân bày trận, nhất tề giương s.ú.n.g về phía ta:

“Tống Chiêu Chiêu, đầu hàng đi! Ngươi lấy gì mà địch nổi trẫm?”

Ta vung tay, đại pháo xuất trận.

Trường Dương đắc ý:

“Pháo cũ nát sao địch nổi s.ú.n.g của ta?”

Súng Tây Việt vang lên, chỉ nổ vài đốm khói hoa vô hại.

Còn pháo của ta, một phát liền đánh sập thành lũy biên cương Tây Việt.

Trường Dương ngây dại:

“Không thể nào! Súng của ta… sao lại như vậy?”

Ta cười, nhấc s.ú.n.g bạc, kê vào trán nàng ta:

“Ngươi nói thứ này à?”

Nàng ta mặt trắng như tờ giấy:

“Sao… sao ngươi có thể chế ra?”

“Vì kiếp trước ta thấy rõ từng bước ngươi chế tạo.

Có hệ thống dìu dắt mà còn nhớ không nổi, trong khi ta xem qua một lượt là khắc ghi.”

Bởi vì ở kiếp trước, ta là linh hồn lảng vảng quanh nàng ta, thấy rõ nàng ta nhờ hệ thống xuyên không mà chế tạo từng món kỳ vật, rồi dùng chúng đồ sát Bắc Thịnh.

Nhưng nay, hệ thống đã bị ta hủy diệt, chỉ còn nàng ta cùng chút ký ức vụn vặt.

Còn ta, nhớ như in từng bản vẽ, từng chi tiết.

Ta đã âm thầm phục chế lại súng, đại pháo trong doanh trại Tống gia từ lâu.

20

Ta kê s.ú.n.g vào trán Trường Dương.

Nàng ta mặt mày tái mét, miệng run rẩy:

“Chiêu Chiêu… tha cho ta! Ta… ta cũng là bị ép buộc mà thôi… Xin tha mạng… nếu ngươi bắn, hồn ta sẽ tiêu tan!”

Ta cười lạnh:

“Ngươi khi nào từng tha cho ta?

Dựa vào đâu mà muốn ta tha cho ngươi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Pằng!

Súng nổ lần thứ ba, xuyên thủng mi tâm nàng ta.

Nàng ta gục trong vũng máu, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Ta cố ý mai táng nàng cùng huyệt với Tần Lập Chu.

Dân Bắc Thịnh đều khen ta nhân đức độ lượng, còn thành toàn cho mối lương duyên tiền triều.

Trên bia mộ nàng ta, ta khắc:

“Ái thê của Tần Lập Chu”

Ta muốn để tên phế vật ấy đeo bám nàng ta đời đời kiếp kiếp...nghĩ tới thôi cũng thấy ghê tởm thay cho nàng!

21

"Thưa bệ hạ, Hoàng hậu nương nương hỏi đêm nay Người có muốn lật thẻ bài không ạ?"

"Hoàng hậu" trong miệng thái giám chính là chỉ Cố Thanh Dã.

Trẫm lấy đại pháo cùng hỏa khí không thuộc về thời đại này, dẫm nát đất Tây Việt, sát nhập toàn cõi vào lãnh thổ Bắc Thịnh.

Nay, trẫm là nữ đế của Bắc Thịnh.

Còn Cố Thanh Dã, kẻ cao quý mà ngạo nghễ thuở xưa, trong trận đại chiến bị trẫm một phát s.ú.n.g đánh gãy gân tay, phế đi võ công, thân mang trọng thương, lúc tỉnh lại thì đã mất hết ký ức.

Hắn tròn mắt hỏi ta là ai.

Ta cười như ta hồi ta chưa thống lĩnh thiên binh vạn mã, nhẹ nhàng đáp:

"Ngươi là tiểu lang quân sưởi giường của trẫm."

Cố Thanh Dã tưởng thật. Kể từ đó, hắn thành ra một mỹ nam ngốc nghếch suốt ngày quấn lấy ta không rời. Sáng sớm hầu nước, đêm về dâng hương, sưởi giường vô cùng chuyên cần, chủ động lại nhu thuận.

Người ta tiểu nam nhân đã đi theo ta, ta đường đường là nữ đế, cũng không thể bạc đãi y. Thế là ban phong hậu vị, cho đứng đầu lục cung.

Bách tính Tây Việt thấy Hoàng đế nước mình cũng quỳ gối dưới váy ta, dần dần cũng tâm phục khẩu phục.

Ta sải bước tiến vào Phụng Nghi cung, Cố Hoàng hậu liền đem thân thể cường tráng kia tự mình dâng đến tay trẫm mặc sức đùa nghịch.

Hắn ngoan là một chuyện, ta vẫn không quên thu nạp vài vị nam sủng khác tiến cung giải buồn.

Cố Hoàng hậu đôi lúc cũng tỏ ý ghen tuông.

Ta uống đôi ba chén rượu, liền mắng thẳng mặt:

"Nữ tử tam phu tứ thiếp vốn là chuyện thường tình! Ngươi cũng dám ghen với trẫm? Ngươi có biết mỗi ngày trẫm xử lý quốc sự khổ nhọc nhường nào không? Còn ngươi thì nhàn nhã trong hậu cung, ăn ngon mặc đẹp, rỗi rãi thì lại đ.â.m thọt ghen tuông – cái đầu óc uẩn khúc của tiểu nam nhân các ngươi, trẫm thật chẳng rảnh mà hiểu!"

Cố Thanh Dã bị mắng đến co rụt như chim cút, cúi đầu im lặng.

Thỉnh thoảng, ta cũng hoài niệm dáng vẻ ngang tàng trên chiến trường năm xưa của hắn.

"Cố Thanh Dã, trẫm vẫn thích ngươi khi ấy, kiêu ngạo mà bất khuất."

Không ngờ hắn lại ăn giấm chính bản thân mình, cho rằng ta đang nhớ nhung một "Cố Thanh Dã khác".

Ha! Quả thực là tiểu mỹ nhân có thể chọc ta vui suốt ngày đêm!

Hơn nữa, của hồi môn của hắn chẳng phải vật khác, mà chính là trọn vẹn đất trời Tây Việt – từ quân thần cho đến dân chúng – một lòng quy phục.

Trên lợi ích mà luận tình cảm, mới thật là vững bền.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Ta phong Lục Văn Ngọc làm nữ Tể tướng. Hôm ấy đuổi khéo Cố Hoàng hậu đi, ta cùng nàng uống rượu than thở:

"Ngày xưa không thể trở thành nữ hầu tước đầu tiên của Bắc Thịnh, còn cảm thấy tiếc nuối. Nào ngờ…tất cả đều có thiên ý."

Ta khoác long bào, tay trái nghịch ngọc tỷ truyền quốc, tay phải phê xuống thánh chỉ phục hồi danh dự cho Lục gia.

Chỉ viết xong, ấn ngọc đóng xuống, ta ngồi dựa lười biếng trên long ỷ, ngẩng đầu mà rằng:

"Thì ra thiên mệnh là để trẫm – Tống Chiêu Chiêu – trở thành nữ đế đầu tiên của Bắc Thịnh!"

Thống khoái vô cùng!

<Hoàn>

------------------------

Giới thiệu truyện: Thiên Mệnh Sủng Phi

Thiên Mệnh Sủng Phi

Trưởng tỷ của ta, dung mạo phúc hậu đầy đặn, thân thể béo tròn như heo.

Thế nhưng chủ mẫu lại một mực khẳng định nàng là Dương Quý Phi chuyển thế, trời sinh đã mang mệnh sủng phi.

Hôm ấy cùng nhau dạo xuân, nàng đi được ba bước đã thở hồng hộc, mồ hôi túa ra như mưa, bị chúng nữ nử trong kinh chê cười thậm tệ.

Ta động lòng trắc ẩn, giữ thể diện cho nàng, còn tận tình dạy nàng khiêu vũ để giảm cân.

Nào ngờ một khúc vũ nghiêng thành, nàng được Thái hậu chỉ tên giữa đại điện, ban hôn làm Vương phi.

Sau khi hồi phủ, nàng liền phái người đập nát đôi chân ta, gằn giọng chửi mắng:

“Đều tại ngươi dạy ta nhảy múa! Ai mà thèm cái chức Vương phi rách nát kia? Ta là Dương Quý Phi chuyển thế, vốn nên là sủng hậu lục cung, mẫu nghi thiên hạ!”

Ta mất m.á.u quá nhiều, đau đớn đến c.h.ế.t trong thê thảm.

Mở mắt lần nữa, ta đã trọng sinh, trở về trước ngày dạo xuân định mệnh của trưởng tỷ.

Lần này, ta lập tức xúi bọn quản gia mời khắp thiên hạ danh trù, ngày đêm tẩm bổ cho trưởng tỷ tăng cân khỏe mạnh.

Dẫu sao thì phủ Thừa tướng nhà ta vẫn đang trông chờ nàng vào cung dự tuyển tú nữ, để vinh hiển tổ tông!