17
Tằng tổ phụ ta là Khai quốc đại tướng của Bắc Thịnh.
Tổ phụ, phụ thân ta đều là trấn quốc đại tướng quân.
Ta tuy là nữ nhi, nhưng từ nhỏ đã học theo binh pháp, mười tuổi đã theo quân chinh chiến, mười lăm tuổi đơn thương độc mã c.h.é.m đầu chủ tướng địch quân.
Kiếp trước ta rơi vào kết cục thảm khốc, là vì phụ thân ta ôm lòng trung hậu, nhường nhịn lui bước, mong Hoàng đế bớt nghi kỵ.
Kết quả chỉ đổi lấy ba nghìn quân sĩ c.h.ế.t uổng nơi Vinh Thành, ta c.h.ế.t dưới vạn tiễn xuyên tâm, c.h.ế.t rồi còn bị gán danh phong trần.
Cả Tống gia bị tru di.
Vậy nên kiếp này, việc đầu tiên ta làm là khuyên phụ thân bỏ ý trung thành vô vọng, sớm ngày khởi binh, g.i.ế.c cẩu Hoàng đế kia.
Ta nhẫn nhục chịu đựng, cùng công chúa đấu đá, giả bộ là một nữ tử dễ sai khiến, để nàng ta yên tâm.
Trong khi nàng ta vì một kẻ tên Cố Thanh Dã còn chưa từng gặp mặt mà mưu tính với ta, ta đã âm thầm bố trí trọng binh của Tống gia tại Vinh Thành.
Yến Vương quả thật có mưu phản, nhưng ngày đầu tạo phản, đã bị ta một tiễn trên thân ngựa, g.i.ế.c c.h.ế.t tại chỗ.
Bắt giặc phải bắt vua trước, mũi tên ấy khiến lòng quân phản loạn tan tác.
Phần lớn đầu hàng, kẻ chống cự thì c.h.ế.t dưới giáo ta.
Ta đứng trên lưng Táp Tuyết, giương cung dài, mũi tên lượn vòng giữa Tần Lập Chu và Trường Dương.
Chưa b.ắ.n ra, hai kẻ ấy đã sợ đến hồn phi phách tán.
Công chúa toan chạy, nhưng chân run đến mức chẳng trèo nổi lên ngựa.
Tần Lập Chu nhào tới:
“Công chúa! Không thể bỏ ta lại!”
Trường Dương đá hắn một cú:
“Cút! Đồ phế vật!
Là ngươi bám ta, là ngươi phá hỏng hôn sự của ta với Tống Chiêu Chiêu!”
Tần Lập Chu không chịu buông, túm váy nàng gào:
“Tiện nhân! Ngươi hại ta như vậy, còn muốn phủi tay sao? Ta c.h.ế.t cũng phải kéo ngươi theo!”
Công chúa quát đám hộ vệ đang c.h.ế.t lặng:
“Còn không mau hộ giá!”
Đám hộ vệ mới sực tỉnh, kéo Tần Lập Chu ra, ném hắn xuống đất.
Binh lính công chúa mang theo đã sớm phản bội, nàng ta chỉ còn mấy trăm thân vệ che chở, chật vật bỏ chạy.
Trên lưng ngựa, nàng ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Lập Chu quỳ trước mặt ta cầu xin:
“Chiêu Chiêu! Ta với nàng thanh mai trúc mã, tổ phụ ta từng có ân với Tống gia! Nàng không thể g.i.ế.c ta, nàng không có tư cách!”
Ta thầm kinh ngạc, một nam nhân có thể vô sỉ đến mức này sao?
“Tần Lập Chu, Tống gia nuôi ngươi mười năm, giúp ngươi nên người.
Không có Tống gia, ngươi đã sớm bị kẻ thù nhà ngươi g.i.ế.c chết.
Ân nghĩa ấy, ngươi trả thế là đủ rồi, còn mặt mũi nhắc tới?”
Kiếp trước ta c.h.ế.t rồi, hắn lập tức cáo mật với Hoàng đế, vu oan phụ thân và ta mưu phản, khiến Hoàng đế vui sướng, giao hắn điều tra án lớn.
Ta còn nhớ, hồn ta lơ lửng giữa không trung, trơ mắt nhìn hắn một đao g.i.ế.c mẫu thân ta, người từng yêu thương hắn như con.
Rồi giẫm đầu phụ thân ta, trút hết bao năm mặc cảm và đố kỵ.
Thấy ta không lay động, hắn lại vờ thâm tình:
“Chiêu Chiêu, ta yêu nàng, ta luôn yêu nàng.
Cưới công chúa là bất đắc dĩ, lòng ta chỉ có nàng!”
Lời còn chưa dứt, hắn thấy ta hạ cung xuống.
Ta cười nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nghe cũng có chút động lòng.
Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, ta tự tay g.i.ế.c ngươi thật không hợp tình.”
Tần Lập Chu còn chưa kịp mừng, đã nghe ta nói:
“Trời sắp tối rồi, bầy sói trắng trong núi chắc cũng đói rồi.
“Người đâu, mang Tần Lập Chu ... sói mắt trắng này ... ném vào núi cho sói ăn.”
Ta cúi nhìn hắn, mỉm cười:
“Dù gì thì súc sinh… cũng phải quay về đạo súc sinh!”
18
Đêm ấy, Trường Dương công chúa liền bị áp giải về Vinh Thành.
Trời vừa hửng sáng, ta truyền người bày ra trước mặt nàng vài khúc xương dính máu, vài thớ thịt rách nát cùng một đôi nhãn cầu, tất cả đều là phần còn sót lại của Tần Lập Chu, bị lũ sói hoang xé xác trong rừng.
Trường Dương nhìn thấy, hồn vía tan tác, ôm mặt khóc gào thảm thiết.
Ta vỗ tay cười lớn, giọng trào phúng:
“Xem kìa, xem kìa! Công chúa vì phò mã mà bi ai biết bao! Tần Lập Chu tuy thân vong, nhưng sẽ mãi khắc sâu trong lòng nàng. Cảnh tử biệt này, quả là thiên cổ tuyệt luyến! Cảm động đến rơi lệ a!”
Trường Dương nghiến răng căm hận:
“Tặc nữ Tống Chiêu Chiêu! Ngươi là phản thần! Phụ hoàng ta nhất định sẽ dẫn binh bình định loạn quân, tru di cửu tộc ngươi!”
Chẳng bao lâu, nàng ta sẽ thấy rõ ai tru ai.
Ta khởi binh từ Vinh Thành, đánh đâu thắng đó, thẳng tiến hoàng đô.
Đương kim Hoàng đế hôn quân vô năng.
Gia tộc Lục thị bị tru sát khiến sĩ lâm rúng động.
Tống gia dấy binh tạo phản, văn võ bá quan đều có kẻ hưởng ứng.
Ta túm tóc Trường Dương, bắt nàng ta ngẩng đầu nhìn kỹ...nhìn cảnh cung điện nàng từng kiêu hãnh bị tàn phá, ngai vàng phụ hoàng nàng ta bị ta đạp đổ.
Đầu của cẩu Hoàng đế bị treo lên, diễu qua các phố lớn hoàng thành.
Trăm quan bá tính hai bên đường quỳ rạp xuống đất, rập đầu tung hô.
Công chúa cũng bị trói, ép quỳ trước chiến mã của ta.
Ta cúi người, cười lạnh:
“Ta từng nói rồi...ngày ta khải hoàn, công chúa tất sẽ phải quỳ nghênh đón.”
Trường Dương rống lên như chó dại, song tiếng nàng ta bị vạn dân hoan hô át sạch.
Lục Văn Ngọc dẫn theo một đoàn thư sinh, đồng thanh hô lớn:
“Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Ta ngồi trên yên ngựa, khiêm cung khoát tay:
“Ta không có lòng xưng đế.”
Tả hữu hai bên liền phủ lên ta long bào hoàng sắc, ta cả kinh thất sắc:
“A? Long bào sao lại bay đến người ta?
Ủa, sao cởi không ra?
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Chẳng lẽ ta là thiên định nữ đế?!”
19
Ta lên ngôi xưng đế, trở thành nữ chủ nhân của Bắc Thịnh.
Trường Dương công chúa bị giam vào lãnh cung.
Nghe cung nữ giữ nàng kể lại: mỗi ngày Trường Dương phát cuồng, khi thì lảm nhảm với không khí, lúc lại quỳ đất cầu khấn thần linh:
“Hãy để Tây Việt đánh tới đi! Chỉ có Cố Thanh Dã là cứu tinh của ta!”
Lời cầu quả thực ứng nghiệm.
Chưa đến nửa năm sau, Tây Việt nhân lúc triều ta chưa ổn định, liền thừa cơ khởi binh.