Bên tai lặng như tờ, chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua rèm lụa, thổi lay ánh lửa lập lòe nơi chân tường. Hương trầm nhẹ nhàng quẩn quanh, thơm mà không nồng, mang theo chút tà khí mơ hồ.
Tống Du chậm rãi mở mắt, ánh nhìn mờ mịt thoáng hiện một tia nghi hoặc. Trước mắt nàng là trướng đen thêu văn hồ ly bằng tơ bạc, lay động như ẩn như hiện. Nàng cảm thấy thân thể mình khác lạ, mạnh mẽ, linh hoạt, tràn đầy một loại lực lượng khiến người ta mê say.
Vô thức đưa tay lên đầu, chạm phải thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm. Đôi tai. Không phải tai người. Là... tai hồ ly?
Tống Du trừng mắt, tay tiếp tục dời xuống eo, một chiếc đuôi dài, mượt mà, êm như nhung đang nhẹ nhàng ve vẩy.
Mái tóc trắng muốt xõa dài tới thắt lưng, phảng phất ánh lam lạnh lẽo, tựa tuyết đầu đông gặp ánh trăng.
Nàng im lặng trong chốc lát. Không có tiếng hệ thống vang lên, không có bảng điểm, không có hướng dẫn. Một mảnh tĩnh mịch.
Tống Du híp mắt, trong đầu lướt qua hàng vạn loại tình huống xuyên thư. Nàng là sinh viên tâm lý học, đồng thời là một “đại thần đọc truyện” chính hiệu. Xuyên không, trọng sinh, hệ thống, tu tiên, mạt thế, nuôi đồ đệ, dưỡng hắc hóa… cái gì nàng cũng đọc.
Nhưng lần này, không hệ thống. Không màn hình. Không giọng nữ giọng nam xưng “bản hệ thống”. Chẳng lẽ… là loại tự lực cánh sinh?
Tống Du nhẹ nhàng bật cười, đôi tai hồ ly hơi vểnh lên, khẽ rung nhẹ theo tiếng cười trầm thấp. Nàng ngồi dậy, để lộ bờ vai trắng như tuyết, tay nâng chiếc chăn tơ đen có thêu hoa văn yêu giới.
Tẩm điện rộng lớn, vách đá đen bóng phản chiếu ánh lửa, trần cao treo đèn u minh, từng cây cột khắc cổ văn ma giới lượn quanh.
Nàng bước xuống giường, tìm được một chiếc gương đồng khảm hắc ngọc trên bàn đá cạnh án thư. Ngón tay lướt nhẹ qua mặt gương, hình ảnh hiện ra rõ ràng.
Một nữ tử hiện ra trong gương: tóc dài bạc trắng như tuyết, da dẻ trắng mịn như sương, con ngươi hẹp dài mang sắc tím yêu dị. Giữa trán là ấn ký hồ ly ba đuôi, lấp lánh huyết quang.
Ánh mắt nàng nhìn vào chính mình, khóe môi khẽ cong, vẻ mặt không chút sợ hãi.
“…Là nàng” Tống Du thấp giọng nói, “Phạn Bạch Yêm.”
Nữ Ma Tôn thống lĩnh Ma Giới, nắm trong tay bảy tòa ma thành, tàn nhẫn, mưu sâu, huyết thống hồ tộc thuần chủng, sắc mị yêu hoặc, là phản diện đỉnh cấp trong một bộ truyện tu tiên ngôn tình nàng từng đọc lướt qua.
“Đúng là nhân vật phản diện... nhưng không giống loại phản diện chết sớm,” nàng nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia hứng thú, “Cũng không giống vai phụ tiện nghi.”
Tống Du không hề cảm thấy sợ hãi. Trái lại, cảm xúc trong lòng nàng cuồn cuộn như thủy triều. Hưng phấn. Hứng thú. Hào hứng như gặp được trò chơi mới chưa khai thác hết.
Bàn tay nàng chạm vào môi mình, chậm rãi nhếch lên, tạo thành một nụ cười nghiêng lệch yêu mị.
“Phạn Bạch Yêm… ha,” nàng cười nhẹ, “Ma Tôn phản diện? Vậy thì sao. Vở kịch này… để ta xem thử nó sẽ diễn ra thế nào.”
Tống Du ngồi trước gương, chậm rãi vuốt mái tóc bạc dài thướt tha, đôi mắt ánh lên vẻ nghiền ngẫm sâu xa.
Ký ức nguyên chủ ùa về như dòng nước xiết, từng mảnh vụn rải rác dần ráp lại thành hình. Phạn Bạch Yêm, sinh ra từ huyết mạch hồ tộc thượng cổ, là yêu ma mang huyết thống gần như tuyệt diệt. Một thân tu vi thâm sâu khó lường, ngồi trên vị trí Ma Tôn suốt trăm năm không ai dám nghịch ý.
Tính tình nàng mị hoặc lại tàn nhẫn, mưu mô quỷ quyệt, từng dùng mỹ sắc mê hoặc tu sĩ chính đạo, khiến họ tự đoạn linh căn, sa vào ma đạo.
Trong nguyên tác, nàng là phản diện đối đầu với nữ chính – một kiếm tu thiên tài xuất thân chính phái. Hai người dây dưa qua lại, cuối cùng nàng bại vong dưới kiếm của nữ chính. Lúc chết, thân xác bị phong ấn, nguyên thần tan biến, yêu danh vạn cổ.
Nhưng giờ đây, Tống Du thay thế nàng mà sống.
Từ giờ nàng sẽ là Phạn Bạch Yêm.
“Chẳng trách ánh mắt lại sắc đến thế” Phạn Bạch Yêm thì thào, tay vẽ một vòng ma văn trong không trung. Luồng yêu lực màu đỏ như máu từ đầu ngón tay nàng cuồn cuộn, cuốn theo trận gió lốc nhỏ trong phòng.
Nội lực không cần vận hành cũng tự sinh tự dưỡng, giống như biển không đáy, sâu không thấy đáy.
Thân thể này… cường đại đến khiến người rung động.
Nàng bước ra khỏi tẩm điện, ngoài cửa là một khoảng sân rộng lát đá hắc thạch, ánh trăng nhuốm sắc đỏ máu rọi xuống từ đỉnh Thiên Ma sơn. Xa xa có tiếng đàn quỷ quái vang lên, quỷ ảnh lượn lờ giữa không trung.
Ma cung hắc ám, tráng lệ mà lạnh lẽo.
Một bóng đen quỳ rạp dưới bậc thềm, thân mặc áo giáp ma văn, là một gã ma tướng. Gã cúi đầu sát đất, nhắm chặt hai mắt, giọng run run.
“Bẩm Tôn Thượng, Ma thành thứ ba vừa thu phục xong, Huyết Tinh Vương đã quy thuận.”
Phạn Bạch Yêm hơi ngẩn ra, lập tức tiếp nhận một tràng ký ức mới — Ma Tôn Phạn Bạch Yêm vừa đại thắng trong một trận chiến huyết tẩy ba thành trì ma giới, khiến quần hùng quy thuận.
Thì ra là lúc này…
Phạn Bạch Yêm không nói gì, chỉ hơi nâng cằm. Giọng nói nàng thanh lãnh mà mê hoặc, như u linh giữa đêm:
“Ngươi lui xuống.”
“Tuân lệnh!”
Ma tướng không dám ngẩng đầu, lập tức lui đi.
Phạn Bạch Yêm khẽ lắc đầu, nhìn về phương xa. Sau núi Ma vực là Thiên Kiếm sơn của chính đạo. Nơi đó… nàng biết, là chỗ nữ chính Cố Tịch Vân tọa trấn.
Nữ tử ấy, dung nhan thanh lãnh như băng tuyết, kiếm tâm như nước, tu vi cao tuyệt, lại mang một loại khí chất bá đạo vô hình khiến ai đối diện cũng thấy bản thân nhỏ bé.
Trong truyện, Cố Tịch Vân là người đầu tiên không bị Phạn Bạch Yêm mê hoặc. Nàng từ đầu đến cuối luôn là khắc tinh chí mạng. Cho nên mới cùng nam chính, hai tay một kiếm đâm vào tim Ma Tôn.
Phạn Bạch Yêm vuốt nhẹ tóc mai, môi khẽ nhếch: “Cố Tịch Vân…”
Giọng nàng rất nhẹ, như đang gọi một cái tên xa xưa.
“Truyện cũ đã viết một hồi kết, nhưng từ hôm nay trở đi…” Nàng khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra, yêu quang lóe lên trong đáy mắt, “…vận mệnh, để ta viết lại.”
Gió lạnh nổi lên, vạt áo đỏ phấp phới. Phạn Bạch Yêm hít sâu một hơi rồi theo đó mĩm cười.
Phạn Bạch Yêm rời khỏi bậc thềm, bước đi giữa khoảng sân rộng, ánh trăng đỏ nhuộm lên những viên đá hắc thạch dưới chân, tạo thành những vệt bóng kỳ dị. Mỗi bước đi của nàng nhẹ nhàng, như gió thoảng qua, nhưng lại đầy uy lực, mỗi hơi thở đều tỏa ra một khí thế áp đảo.
Lúc này, nàng dừng lại giữa sân, đôi mắt hồ ly hẹp dài như tìm kiếm điều gì đó trong không gian tĩnh lặng. Không cần suy nghĩ quá nhiều, nàng chỉ chậm rãi đưa tay lên, vén vài sợi tóc bạc ra sau tai, khẽ nhắm mắt.
Ngay lập tức, một cảm giác quen thuộc từ ký ức của nguyên chủ ùa về.
Phạn Bạch Yêm là Ma Tôn, mang trong mình huyết mạch hồ ly thượng cổ, sinh ra đã có khả năng sử dụng pháp thuật mạnh mẽ. Trong ký ức, nàng không hề phải học, tất cả chỉ là một sự phản xạ tự nhiên. Ký ức về ma pháp, yêu thuật, thậm chí cách vận hành nội lực, tất cả đều được ghi khắc trong tâm trí nàng.
Một âm thanh nhẹ vang lên trong không khí, đôi tay của Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng vẽ lên không khí vài nét, ma khí màu đỏ lập tức bao bọc hai đầu ngón tay, miệng lẩm bẩm một vài câu chú ngữ cổ xưa. Pháp thuật xuất hiện trong tay nàng như dòng nước tự nhiên, cuộn trào từ lòng bàn tay, bọc lấy cơ thể, rồi lan tỏa ra xung quanh.
Một luồng ánh sáng mờ ảo vây quanh nàng, tỏa ra từng tia sáng bạc nhạt. Chỉ trong một khoảnh khắc, chiếc đuôi hồ ly dài xinh đẹp, đang nhẹ nhàng vẩy vẩy bên hông nàng, bỗng biến mất vào trong không khí như thể chưa từng tồn tại.
Tiếp đó, đôi tai hồ ly, vốn vốn là đặc điểm dễ nhận thấy nhất, cũng dần dần mờ nhạt, che khuất dưới lớp ma thuật. Chúng thu lại vào cơ thể nàng, chỉ còn lại đôi tai người bình thường.
Phạn Bạch Yêm mở mắt, ngắm nhìn bàn tay mình, ngón tay vẽ thêm một vòng tròn. Đôi tai hồ ly và chiếc đuôi đã hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết.
“Thật dễ dàng…” Nàng thì thầm, giọng nói mang theo chút tự mãn.
Pháp thuật của Ma Tôn là như vậy, một phần không thể tách rời khỏi bản thân nàng. Huyết mạch của hồ ly mang lại cho nàng sức mạnh vượt trội, nhưng Phạn Bạch Yêm biết rằng chỉ có sử dụng nó một cách khéo léo, mới khiến kẻ khác không nhận ra nàng là Ma Tôn.
Một nụ cười lạnh lùng thoáng qua môi nàng. Không có ai có thể dễ dàng nhận ra nàng, không có ai có thể thấy được bản thể của Ma Tôn.
Phạn Bạch Yêm đứng im giữa sân, ánh trăng đỏ nhạt dần, không gian trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ. Trong lòng nàng, suy nghĩ không hề căng thẳng như vẻ ngoài nàng đang thể hiện. Đôi tai hồ ly cùng chiếc đuôi đã hoàn toàn biến mất, nàng không còn phải lo lắng về việc bị phát hiện. Tất cả chỉ là một vở kịch, và nàng sẽ diễn tròn vai.
Nàng chẳng có hứng thú gì với việc lãnh đạo ma tộc, hay tranh đoạt quyền lực gì đó. Chỉ cần một vài cú đẩy nhỏ để mọi thứ xảy ra theo ý muốn, rồi thì… nàng có thể thong thả nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống an nhàn của mình.
“Xoay chuyển cục diện, giúp cặp đôi chính hợp tác với nhau nhanh chóng…” Phạn Bạch Yêm nhíu mày, lẩm bẩm một mình. “Rồi sau đó, ẩn danh hưởng lạc. Dễ dàng thôi mà.”
Nàng vươn vai, nhìn về phía đỉnh Thiên Ma Sơn, nơi ánh sáng mờ mờ của kiếm khí chính đạo vẫn mơ hồ lóe lên trong đêm. Nơi đó, Cố Tịch Vân và những tu sĩ chính đạo khác đang luyện kiếm, đấu tranh trong những trận chiến không ngừng.
Phạn Bạch Yêm tựa vào cột đá, đôi mắt hờ hững. Nàng khẽ mỉm cười, “Vì sao lại phải căng thẳng như vậy? Ngươi cứ làm việc của ngươi, ta sẽ làm việc của ta. Tóm lại, ta chỉ muốn sống an nhàn một chút.”
Nhưng ngay cả khi nàng nói vậy, đôi tay lại nhẹ nhàng vẽ một đường ma văn trong không khí. Một tia sáng đỏ lướt qua, nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Một con cờ nhỏ trong trò chơi này đã bắt đầu được di chuyển. Tất cả những gì nàng cần là một vài màn kịch thú vị để rồi ngồi nhìn, nhấm nháp chiến quả từ phía sau màn.
“Cứ để mọi thứ diễn ra thôi.” Phạn Bạch Yêm cười nhẹ, lại tiếp tục bước vào trong tẩm điện, mặc kệ tất cả những gì đang xảy ra xung quanh.
Nàng không cần quá tham lam, cũng chẳng muốn gây ra đại họa gì. Nàng chỉ muốn nhanh chóng xếp đặt mọi thứ sao cho cặp nam nữ chính có thể thuận lợi đến với nhau, rồi sau đó, nàng sẽ nhắm mắt lại và tận hưởng cuộc sống trong bóng tối, đợi chờ những thú vui mới.
Vậy là, Phạn Bạch Yêm – Ma Tôn của Ma Giới, lại tiếp tục sống cuộc đời lười biếng của mình, vừa diễn, vừa đợi thời cơ. Không vội vàng, không căng thẳng, chỉ cần đúng lúc, nàng sẽ khiến mọi thứ diễn ra theo ý mình.
...
Tuyệt Linh Điện, Thiên Ma Sơn.
Một thân ảnh đỏ rực tựa ngọn lửa chậm rãi bước qua ngưỡng cửa cao lớn. Tấm rèm màu mực lay nhẹ theo từng bước chân nàng, kéo theo dư âm ma khí vẫn chưa tan hết trong không gian.
Phạn Bạch Yêm khoanh tay, ánh mắt nhàn nhạt quét qua toàn điện.
U ám. Trầm nặng. Lạnh như nấm mồ.
Gạch nền là đá ô vân đen tuyền, tường khảm lam ngọc tối màu, từng dãy cột lớn treo lụa đen và xích sắt, tựa như ngục giam. Hương trầm âm u, đèn chập chờn, bóng lửa cũng không dám rọi sáng quá bán cung điện.
Nàng khẽ nhướn mày. “Từ đầu tới chân, một màu tang tóc.”
“Chẳng trách trong nguyên tác, cẩu nam chính vừa vào Ma Cung đã gọi đây là tử địa vô tình.”
“Vị Ma Tôn này… quả thật rất biết cách tự chuốc trầm cảm.”
Khóe môi nàng khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt. Bước chân chuyển hướng, đi thẳng về phía trung ương cung điện — nơi đặt Huyết Thiên Tọa.
Huyết Thiên Tọa — ngai vàng của Ma Tôn, đúc từ xương cốt của vạn yêu, khảm Thâm Huyết thạch, quanh năm bốc ra hắc vụ âm khí. Bao kẻ quỳ chết trước bậc thềm, chẳng ai dám ngồi.
Phạn Bạch Yêm chẳng ngại. Nàng xoay người, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Tiếng vạt áo đỏ quét qua sàn đá lạnh như băng, nàng vắt chân, nửa nghiêng người về một bên. Một tay chống cằm, tay còn lại tựa lên tay vịn, tư thế thảnh thơi vô ngần.
Ánh mắt nàng từ trên cao nhìn quanh, tựa như một con cáo trắng đang quan sát mảnh rừng tối mà mình sắp chiếm làm tổ.
“Giờ phút này… Ta là Phạn Bạch Yêm. Ma Tôn đương triều, thống lĩnh toàn giới ma tộc.”
“Đáng tiếc... chỗ ngồi này thật cứng.”
“Cả nơi này... chỉ khiến người ta muốn nhảy vào chăn mà ngủ tiếp.”
Nàng nhắm mắt lại trong thoáng chốc, cảm giác được dòng nội lực cuộn trào trong kinh mạch, như biển rộng vô biên.
“Thân thể mạnh mẽ thế này, dùng để nằm chơi cả trăm năm chắc cũng không tổn hao nguyên khí.”
“Nếu cải tạo cung điện này thành chốn nghỉ dưỡng, thêm suối linh tuyền, thêm lầu trà, thêm hồ cá và vườn hoa... thì liệu có quá xa rời hình tượng Ma Tôn không?”
Nàng khẽ cười.
“Không sao, chỉ cần diễn cho khéo, vẫn là Tôn Thượng bá đạo yêu tà như xưa thôi.”
Rồi như nhớ ra điều gì, Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu, giọng nói lười biếng mà vẫn trầm thấp, uy nghi:"Tụ Ly, Cơ Lăng."
Ma khí âm trầm giữa thiên điện như làn nước động lặng. Hai thân ảnh theo lời triệu hoán mà quỳ xuống, một tả, một hữu, như tả hộ pháp và hữu hộ pháp của Thần Ma truyền thuyết.
Phạn Bạch Yêm ngồi yên nơi Huyết Thiên Tọa, dung nhan ẩn dưới màn tóc trắng buông xõa như tuyết rơi đêm tối, ánh mắt từ trên cao liếc xuống, thần sắc lạnh nhạt như sương mai chưa rơi.
Một cái liếc, nhìn thấu hai người.
Bên trái, Cơ Lăng.
Người này... nàng nhận ra ngay.
“Khi ta còn là Tống Du, đọc tiểu thuyết nhân vật tên Cơ Lăng — hắc y hộ pháp, lạnh lùng đến độ toàn văn không nổi quá ba lời thoại một chương, trung thành tuyệt đối với Ma Tôn, sống không có lấy một câu thoại sến súa. Kết cục là, Ma Tôn chết, hắn đi theo. Nói là một lòng vì chủ, thực ra… chỉ là trung thành với một người, không phải một khái niệm.”
“Loại người như thế, để trấn giữ đại cục thì tốt. Nhưng muốn làm bạn đồng hành lâu dài… mệt.”
Nàng thu hồi ánh mắt, phẩy tay áo, mùi hương trên cổ tay thoảng ra như u lan nở trong đêm.
Lại nhìn sang bên phải — Tụ Ly.
Tụ Ly hôm nay vận tử y hoa lệ, cử chỉ mềm mại như nước chảy mây trôi, mắt lúng liếng cười, lời ra đã mang theo vài phần tùy tiện:
“Tôn Thượng gọi, Tụ Ly há dám không đến. Dẫu là ngàn sấm lôi đình, cũng xin cúi đầu nghe phạt.”
Khóe môi Phạn Bạch Yêm khẽ giật — kẻ này quả thật không khác trong sách là bao.
“Y như lời tác giả miêu tả: ‘Tụ Ly là cái miệng thứ hai của Ma Tôn, lúc cần thì là ám vệ, lúc không cần thì là nhạc cụ biết nói’. Trong nguyên tác, Tụ Ly không rõ đứng về phe nào, lúc thì giúp chính đạo, lúc lại tương trợ ma tộc, ai cũng dè chừng, ai cũng không nỡ giết. Cuối cùng chẳng chết, lại trở thành người duy nhất sống sót rời khỏi Ma giới trong biến cục.”
“Ta thích người như nàng — có não, có miệng, có năng lực, có lòng tham nhưng biết đâu là giới hạn. Cũng dễ điều khiển.”
Tụ Ly vẫn đang lẩm bẩm gì đó, ánh mắt lấp lánh như sắp bày trò. Cơ Lăng thì trầm mặc như tảng đá đặt giữa gió tuyết. Một đông, một động. Một lặng, một rối.
Phạn Bạch Yêm ngồi yên, tay nâng má, dáng vẻ lười biếng, nhưng trong lòng đã tính toán xong một ván cờ.
“Thế cục hiện tại chưa rõ, thân phận này dù tôn quý nhưng mũi tên cũng nhắm vào đầu. Cứ theo phong cách trước đây của nguyên chủ thì sớm muộn cũng bị chính đạo bao vây tru diệt, rồi chừa đường cho cẩu nam nữ chính tranh đấu giành quyền.”
“Ta không muốn chết. Cũng không muốn tranh. Chỉ muốn sửa một chút, biến Ma giới này thành chốn nghỉ dưỡng. Các ngươi đánh nhau, thì cứ việc đánh, đừng đánh đến cửa nhà ta là được.”
“Còn hai người trước mắt này… Ừ, giữ lại.”
Phạn Bạch Yêm đứng dậy, bóng đỏ cuốn theo từng bước chân thong thả, như lửa cháy không âm thanh.
“Hôm nay trời không xấu, bản tôn thấy... nơi này nên có thêm ánh sáng.”
Lời vừa rơi, Tụ Ly suýt nữa trẹo cổ.
“Tôn Thượng nói… ánh sáng?”
Cơ Lăng không nói gì, nhưng mi tâm đã nhíu sâu.
Phạn Bạch Yêm không để tâm đến biểu cảm của họ, chỉ phất tay, từ bản đồ Thiên Ma Sơn vẽ ra giữa không trung, nàng chỉ nhẹ giọng:
“Phế nửa điện, phá mười tám cột băng, mở lối lấy ánh dương. Sau đó... trồng hoa.”
Tụ Ly há hốc miệng. Cơ Lăng vẫn bất động, chỉ im lặng ôm quyền: “Tuân lệnh.”
Phạn Bạch Yêm không cười, chỉ khẽ cong môi, mắt khép lại như đang say mộng, thầm nghĩ.
“Ma giới muốn sống lâu, thì phải biết sống. Đạo lý này… tiếc là các ngươi chưa từng đọc tiểu thuyết nên chẳng biết.”
Hai người nửa quỳ bên dưới Huyết Thiên Toạ, vẫn giữ lễ nghi như cũ, nhưng trong lòng đã âm thầm dâng lên sóng ngầm.
Tụ Ly khẽ nghiêng mắt liếc Cơ Lăng, mắt ngọc khẽ chớp, thần sắc lộ vẻ khó hiểu.
Cơ Lăng dường như cũng nhận ra điều gì, ánh mắt như hồ băng khẽ lay động một tia nghi hoặc, nhưng vẫn không mở miệng.
Trên cao, Phạn Bạch Yêm im lặng, một tay chống cằm, mắt lười biếng nửa khép nửa mở, tựa như chẳng mấy bận tâm đến hai người đang quỳ dưới chân mình.
Cùng là luồng ma khí đó.
Cùng là dung nhan đó.
Khí tức không lệch nửa phần, sát khí vẫn sắc như lưỡi đao giấu trong tay áo đỏ.
Nhưng ánh mắt… không giống.Không còn là đôi mắt từng khiến ma tướng dưới trướng không dám ngẩng đầu — mà như đang... chán nản. Mệt mỏi. Có chút lười biếng như cáo trắng ngủ đông, lại có nét lười biếng pha chút giễu cợt.
Tụ Ly thầm nghĩ: “Tôn Thượng xưa nay không gần gũi ai, nhưng cũng không bao giờ thốt ra câu ‘Ma Cung quá lạnh’ như thế. Tôn Thượng ngày trước yêu sự trầm lặng, ghét kẻ lắm lời, thế mà nay... sao giống như muốn mở hội yến tiệc vậy?”
Cơ Lăng lại âm thầm quan sát thần sắc của Tôn Thượng. “Lạ. Không phải sát khí tan đi, cũng không phải giả mạo. Là người, nhưng… không còn là người trước kia.”
Dù lòng mang nghi ngờ, cả hai đều không dám mở miệng hỏi.
Phạn Bạch Yêm liếc mắt nhìn xuống, dường như biết hai kẻ dưới điện đang nghĩ gì, nàng khẽ nhếch môi, ánh nhìn như gió nhẹ quét qua tuyết đọng:
“Nhìn gì. Bổn tọa lột da ngươi chắc?”
Tụ Ly rụt cổ, vội cười khan:
“Tôn Thượng nói đùa... Tụ Ly nào dám nhìn nhiều.”
Cơ Lăng cũng cúi đầu sâu hơn, lặng lẽ mà không phản bác.
Phạn Bạch Yêm nhếch môi — một nụ cười tà mị mà lười biếng, như thể chẳng buồn uy hiếp thật.
“Xem ra... ta diễn cũng không tệ lắm.
Phạn Bạch Yêm đưa mắt liếc nhẹ, tay áo phất qua một bên, giọng lười nhác nhưng mang theo uy nghi khiến không khí quanh Huyết Thiên Toạ như đông đặc:
“ Lui đi. Đừng làm bổn toạ chướng mắt. ”
Một câu đơn giản, không mang phẫn nộ, cũng chẳng có hài hòa, lại khiến hai người bên dưới lập tức cúi đầu hành lễ.
“ Tuân lệnh Tôn Thượng. ”
Tụ Ly cười cười, thu lại vẻ lí lắc thường ngày, quay người lui ra, miệng tuy không nói nhưng trong lòng đã nổi ba phần nghi hoặc, bảy phần hứng thú.
Cơ Lăng cũng xoay người rời khỏi điện, thân hình cao lớn như bị bóng tối Thiên Ma Sơn nuốt chửng, chỉ còn lại một luồng khí lạnh lạnh vương lại nơi điện thềm.
Đợi bóng hai người hoàn toàn khuất hẳn sau màn sương ma khí, Phạn Bạch Yêm lúc này mới hơi thẳng lưng, buông một tiếng thở dài lười biếng:
“Không nghĩ làm Ma Tôn lại nhiều ánh mắt dòm ngó thế này. Diễn cũng mệt a...”
...
Gió đêm thổi nhẹ qua tầng tầng mây ma, hàn ý vờn quanh hành lang đá đen bên ngoài Huyền Ly Điện. Ánh sáng từ đuốc u minh nhạt nhòa, rọi lên hai thân ảnh một cao một thấp đang sóng vai mà đi.
Tụ Ly vén lọn tóc đen vắt qua vai, liếc mắt nhìn Cơ Lăng bên cạnh, cười khẽ:
“Ngươi có thấy... hôm nay Tôn Thượng có chút không giống thường ngày?”
Cơ Lăng dừng một bước, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, lạnh nhạt đáp:
“Ma khí vẫn vậy. Khí tức cũng không lệch. Nhưng...”
Hắn hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp mang chút nghi hoặc khó lường:
“Ánh mắt... mềm đi.”
Tụ Ly híp mắt cười thành tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như đang kể một trò đùa:
“Không chỉ là ánh mắt. Tính khí cũng thay đổi. Tôn Thượng xưa nay ghét sự ồn ào, chưa từng nhắc đến việc sửa Ma Cung, càng không bao giờ chống cằm ngồi lười như hôm nay.”
Nàng đưa tay đặt lên trán, giả vờ kinh ngạc:
“Hay là... bị trọng thương nên đổi tính? Hoặc... bị ai nhập hồn?”
Cơ Lăng cau mày, ánh mắt lạnh đi vài phần:
“Không được nói bậy.”
“Rồi rồi,” Tụ Ly khoát tay, cười mà không hề tỏ vẻ e ngại, “Ta chỉ nói đùa thôi. Chẳng qua... nếu thật sự có gì đó bất thường, với người ngoài thì không nhận ra, nhưng hai kẻ theo bên người Tôn Thượng nhiều năm như chúng ta, há lại không biết?”
Nói đoạn, nàng nghiêng đầu, mắt sáng như nước hồ:
“Cơ Lăng, nếu thật có chuyện… ngươi sẽ làm gì?”
Cơ Lăng lặng im một thoáng, gió lạnh lướt qua vạt áo đen của hắn.
Hắn đáp chậm rãi:
“Nếu là người khác giả mạo… tất nhiên phải diệt trừ. Nhưng nếu vẫn là Tôn Thượng…”
Hắn ngẩng đầu, mắt nhìn về phương trời đen kịt, ánh mắt phức tạp:
“Vậy thì... chỉ có thể bảo hộ người đến cùng.”
Tụ Ly hơi sững người, rồi bất giác bật cười, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ trầm ngâm hiếm có.
“Bảo hộ, ừm… ngươi đúng là không thay đổi chút nào.”
...
Tuyệt Linh Điện, tầng trong cùng, tẩm điện của Ma Tôn.
Ánh sáng ma khí quanh cửa sổ đã sớm được phong ấn, chỉ còn màn rèm lụa tím sẫm nhẹ lay theo gió âm u từ vực sâu Thiên Ma Sơn thổi tới.
Phạn Bạch Yêm chậm rãi bước vào. Bóng áo đỏ như lửa nhàn nhạt trải dài trên nền đá đen lạnh. Nàng không đốt đèn, cũng không triệu thị giả hầu hạ.
Một mình. Đúng như ý nàng.
Tới gần cửa sổ lớn phía tây, nàng khẽ nâng tay, vén nhẹ tầng rèm, rồi ngồi xuống chiếc đệm lông thú bên khung đá. Mái tóc trắng dài thả xuống vai, phác lên nền tím một dải sáng bạc ma mị.
Nàng khép mắt, hơi thở trầm ổn.
Trong yên tĩnh tuyệt đối, nàng bắt đầu chậm rãi chìm sâu vào tầng ký ức đã được nguyên chủ phong ấn. Một phần do tự nhiên thức tỉnh, một phần do nàng chủ động thúc động nội tức, dẫn dắt luồng hồn niệm sâu trong huyết mạch.
Trong đầu hiện lên từng mảnh vụn như tranh thủy mặc:
…Một nữ hài tóc trắng, ngồi trước Huyết Thiên Toạ, máu loang nơi khóe miệng, ánh mắt đầy thù hận…
…Đêm đông phủ tuyết, bóng lưng nàng giữa chiến trường, một kiếm xuyên tâm, kẻ nàng tin tưởng quay đầu cười lạnh…
…Giọng nói ai đó thì thầm bên tai: “Bạch Yêm, nàng sinh ra là ma, thì đừng mơ mộng nhân tâm.”
Phạn Bạch Yêm hơi nhíu mày, lòng như có gì thắt lại.
“Tình tiết này... không có trong bản truyện ta từng đọc.”
Nàng khẽ nghiêng đầu, một tay đặt nơi huyệt thái dương. Mồ hôi lạnh đọng nơi thái dương nhưng nàng không lau.
“Thì ra… nguyên chủ không chỉ là nữ ma đầu vô tình vô nghĩa như người đời đồn. Là nàng quá đau, quá tuyệt vọng... nên mới chọn cách giết hết, lạnh hết.”
Ma lực trong thân nhẹ dao động theo từng dòng ký ức. Phạn Bạch Yêm không cố áp chế. Nàng để dòng ký ức thấm dần vào cốt tủy, đồng thời lặng lẽ thì thầm:
“Ngươi sống một đời như vậy… cũng mệt rồi. Từ nay về sau, để ta sống giúp ngươi... nhưng sống theo cách của ta.”
Một lúc sau, nàng khẽ thở ra một tiếng, ngẩng đầu nhìn ra màn đêm mờ ảo bên ngoài. Ánh sáng từ miệng vực chiếu lên khung gương đen, phản chiếu nửa gương mặt sắc sảo, nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối.
Tóc trắng rũ xuống, ánh mắt sâu như đáy vực, nàng thì thầm:
“Phạn Bạch Yêm... cũng có thể sống một đời thong dong.”