Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 2: Bước đầu tiên



Gió nơi vực sâu vẫn thổi qua khe cửa đá, kéo theo hơi lạnh u uẩn của Ma giới. Nhưng trong tẩm điện rộng lớn ấy, một thân ảnh lại chẳng hề bị ảnh hưởng.

Phạn Bạch Yêm ngồi tĩnh tọa bên cửa sổ, lặng yên tiếp nhận từng dòng ký ức của nguyên chủ. Đến khi đoạn cuối cùng cũng tan vào thần hồn, nàng khẽ mở mắt.

Ánh sáng đỏ từ con ấn giữa trán chợt lóe lên, mang theo dấu ấn thuần huyết của Yêu tộc cổ xưa - Cửu Vĩ Huyết Hồ.

Không còn che giấu.

Phù... Một làn khí ấm tản ra quanh thân, ma tức thu lại. Trên đỉnh đầu, hai chiếc tai hồ ly trắng tuyết lặng lẽ nhô ra, lông mềm rung nhẹ theo động tác khẽ nghiêng đầu. Phía sau, vài chiếc đuôi lớn trắng muốt xõa ra lười biếng vẫy nhẹ, như thể vừa thức giấc từ một giấc ngủ ngàn năm.

"Thân thể này... dễ chịu hơn ta tưởng."

Nàng lẩm bẩm, ánh mắt hờ hững liếc xuống lớp lông mềm mại trên đuôi mình. Tựa như có một tầng khí tức cổ xưa đang chậm rãi hồi sinh, từng mạch yêu lực lưu chuyển như nước suối len lỏi trong rừng.

Phạn Bạch Yêm nheo mắt, sau đó như nhớ ra điều gì, bỗng nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Đã vậy... thì thử một chút cũng không sao."

Trong khoảnh khắc, hình thể nàng chớp lóe ánh sáng bạc - chỉ một hơi thở sau, một thân đại yêu hồ trắng muốt đã nằm kiêu hãnh trên nền đá đen. Lông trắng trải dài, mượt mà như tuyết mới, chín cái đuôi từ phía sau phất nhẹ một vòng bán nguyệt, vừa lười biếng vừa yêu dị. Ấn ký đỏ rực hiện rõ giữa trán, sáng lên trong bóng tối như ngọn hỏa đăng quỷ giới.

Phạn Bạch Yêm duỗi chân trước, ngáp một cái, chiếc lưỡi hồng hồng thoáng lộ nơi miệng nhỏ - ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhưng sâu lắng vô cùng.

"Làm người... thật mệt. Làm hồ... vẫn hơn."

Nghĩ rồi, nàng ung dung nhảy lên chiếc giường lớn phủ đệm da thú màu tím than, uể oải cuộn tròn lại, chín cái đuôi phủ một vòng bên ngoài như tầng tầng mây trắng.

Không ai quấy rầy. Không ai dám vào.

Trong Tuyệt Linh Điện - Ma Tôn chân thân hiện thế, nhưng lại chỉ muốn... ngủ một giấc thật sâu.

...

Một tuần trôi qua trong lặng lẽ.

Gió đêm từ Thiên Ma Sơn vẫn mang theo khí lạnh ma khí đặc trưng, thổi qua cửa sổ tẩm điện Tuyệt Linh Điện, lay động rèm lụa mỏng như sương khói. Trên chiếc giường lớn bọc gấm đen thêu hoa văn hồ ly chín đuôi, một thân ảnh trắng muốt cuộn tròn như tuyết đọng đầu cành.

Phạn Bạch Yêm chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt nàng như có tầng sương mỏng lướt qua, mờ mịt vài phần lười biếng, vài phần chưa tỉnh hẳn. Đuôi hồ trắng toát lười biếng khẽ quẫy, hai tai mềm rũ xuống, đôi mắt lấp lánh ánh đỏ yêu khí rồi dần dịu lại. Nàng ngáp một cái, tựa như chưa muốn rời khỏi cơn mộng ngàn năm, chỉ là... bụng hơi đói.

"Một tuần."

Nàng nghĩ, cảm giác thời gian trong mộng cảnh đối với ma tộc vốn chẳng đáng kể, nhưng nhớ đến đám người nhân tộc hay la hét vì "ngủ quá một ngày là bị tẩu hỏa nhập ma", khóe môi nàng cong nhẹ. Ma tộc thì khác. Khi mỏi liền ngủ, khi tỉnh liền giết người, có gì không ổn?

Một chiếc đuôi mềm mại nhẹ nhàng vắt lên cổ tay nàng. Bàn tay nàng giơ lên, lật qua lật lại, vân da trắng nhợt ẩn hiện sắc hồng, những luồng nội lực dịu dàng lưu chuyển trong cơ thể. So với lần mới tiếp quản thân xác này, nàng giờ đây đã dung hòa hơn nhiều.

"Khí tức dung hợp càng lúc càng tự nhiên."

Nàng lẩm bẩm, đứng dậy trong hình thái hồ ly, giũ bộ lông trắng cho suôn thẳng, rồi hóa lại thành nhân thân. Dù là hình người, vài chiếc đuôi lớn vẫn buông lơi phía sau, trắng muốt tựa mây chiều. Phạn Bạch Yêm chậm rãi bước đến cửa sổ, vén rèm nhìn ra Thiên Ma Sơn, đôi mắt phản chiếu vầng trăng treo cao, sáng rọi trên đất ma.

Không lâu sau, từ ngoài cửa tẩm điện có tiếng bước chân khẽ vang. Một ma nhân trẻ tuổi quỳ dưới thềm, giọng căng thẳng:

"Bẩm Tôn Thượng... thuộc hạ theo lệnh Tụ Ly đại nhân đến truyền tin..."

Phạn Bạch Yêm không quay đầu, chỉ khẽ gật.

"Tiếp."

Ma nhân kia cung kính dập đầu, mồ hôi lạnh nhỏ giọt dọc theo trán, dù đã là ma tu tầng thứ sáu, nhưng đứng trước vị Tôn Thượng mới thức tỉnh sau bảy ngày bảy đêm, hắn vẫn không dám ngẩng đầu quá cao.

"Bẩm Tôn Thượng, một tuần trước khi người nhập tĩnh, Tụ Ly đại nhân cùng Cơ Lăng đại nhân nhận chỉ, đuổi giết một nhóm đạo tu xâm phạm lãnh địa Ma giới... Trong giao chiến, Tụ Ly đại nhân đã đả thương một lão đạo nhân chính phái, xét thấy thân phận người nọ không tầm thường, Tụ Ly đại nhân quyết định mang hắn về giam giữ trong Huyết Linh Lao, chờ Tôn Thượng định đoạt."

Phạn Bạch Yêm nhướng nhẹ mày, tay vẫn đặt trên khung cửa sổ. Ánh trăng phản chiếu lên tóc nàng, một tầng ánh bạc hòa cùng sắc trắng tự nhiên. Không khí thoáng chốc như ngưng đọng.

"Đạo nhân?"

Nàng nhẩm lại. Một tia sáng vụt qua trong ký ức. Trong tiểu thuyết, có một lão đạo nhân chính phái từng bị Ma Tôn bắt giữ, về sau trở thành mấu chốt khiến liên minh chính đạo điên cuồng tấn công Ma giới. Nhưng thời điểm đó, rõ ràng phải là khi Ma Tôn đã ra tay tiêu diệt ba tông môn nhỏ trước...

"Xem ra, đây mới chỉ là phần đầu truyện."

Ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu nàng như làn khói. Nguyên chủ còn chưa chính thức đặt bẫy, cục diện vẫn chưa châm mồi, thế mà Tụ Ly đã sớm kéo lão đạo về? Một nước cờ đột phá, nhưng cũng đầy rủi ro.

Nàng phất tay.

"Truyền lệnh, Tụ Ly và Cơ Lăng lập tức đến gặp bản tôn."

Giọng nói trầm thấp, mang theo uy lực không thể cãi. Ma nhân kia không dám thở mạnh, lập tức lui ra, bóng áo đen nhanh chóng biến mất nơi cửa điện.

Phạn Bạch Yêm quay người lại, vài sợi tóc dài khẽ lay trong gió.

"Vẫn là phải xem bản tôn thu dọn bàn cờ này thế nào..."

Gió ma thổi qua hành lang rộng lớn của Tuyệt Linh Điện, vách đá lạnh lẽo tựa như những tảng băng vĩnh hằng. Huyết Thiên Toạ, ngai vàng tối cao của Ma Tôn, ngự trị trong không gian u ám, ánh đèn le lói chiếu lên từng viên đá, tạo thành những vệt sáng lạnh lùng như ánh trăng xám. Mọi thứ tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng vọng của bước chân.

Một tiếng bước chân vang lên trong không gian rộng lớn, hai bóng người thấp thoáng, cúi mình quỳ xuống, hướng về phía ngai vàng.

"Tụ Ly, Cơ Lăng, tham kiến Tôn Thượng."

Phạn Bạch Yêm ngồi vững trên Huyết Thiên Toạ, tay áo đỏ thẫm buông rủ, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Ánh mắt nàng xuyên qua không gian, dừng lại trên hai người trước mặt.

Tụ Ly, với gương mặt như vẽ, mỉm cười một cách lém lỉnh, khẽ cúi đầu nói: "Tôn Thượng, thuộc hạ đã trở về từ biên cương Ma vực. Trên đường, thuộc hạ bắt được một lão quái nhân của chính đạo. Hắn mang trọng thương, dường như từng giao chiến với người của ta. Lão ta hiện đang bị giam trong Huyết Linh Lao. Chúng ta có cần hành động ngay hay để lại một chút thời gian?"

Phạn Bạch Yêm không hề vội vàng đáp lời, ánh mắt lạnh nhạt như dòng sông băng không bao giờ động đậy. Nàng nhàn nhạt lên tiếng:"Giữ lại. Chờ lệnh bổn toạ."

Cơ Lăng đứng bên, khí tức lạnh lẽo như sương mù mùa thu, thần sắc vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, đôi mắt thâm trầm như không gì có thể lay động. Không nói gì, hắn chỉ gật đầu, khẽ cúi xuống:"Tuân mệnh, Tôn Thượng."

Tụ Ly khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt lóe lên một tia tinh ranh. Hắn liền cúi thấp đầu, rồi đáp: "Tuân lệnh, Tôn Thượng."

Phạn Bạch Yêm chỉ nhẹ nhàng phất tay, như thể muốn vứt bỏ hết mọi sự phiền nhiễu. Hai người hiểu ý, đồng loạt lùi bước, biến mất vào bóng tối của Tuyệt Linh Điện.

Phạn Bạch Yêm nhắm mắt lại, tựa người vào chiếc ngai vàng, thần thái lạnh lùng, như đang suy ngẫm một điều gì đó trong lòng. Những âm mưu, những toan tính, tất cả đều dần hiện lên trong tâm trí nàng.

Sau khi Cơ Lăng và Tụ Ly lui ra, Tuyệt Linh Điện dần khôi phục lại sự tĩnh lặng u trầm vốn có. Gió ma giới lướt nhẹ qua khe cửa sổ cao, mang theo một tia hàn khí lạnh như băng sương từ vực sâu Thiên Ma Sơn.

Phạn Bạch Yêm từ Huyết Thiên Toạ đứng dậy, tà váy đỏ thẫm khẽ lướt qua từng bậc đá đen nhẵn bóng. Nàng chậm rãi rảo bước vào hậu điện - tẩm điện dành riêng cho Ma Tôn đương triều, nơi ngoại trừ Tôn Thượng, không ai dám đặt chân vào nửa bước.

Cánh cửa khép lại sau lưng, ánh sáng từ lân châu mờ ảo soi nghiêng gương mặt nàng, mấy sợi tóc trắng rủ xuống bờ vai. Không có thị nữ hầu hạ, không cần pháp tôn canh giữ, tĩnh mịch bao trùm.

Phạn Bạch Yêm cởi bỏ ngoại bào, bước tới ngồi xuống gần khung cửa sổ khắc phù văn cổ. Gió lùa vào, vạt tóc tung bay, mái tóc trắng muốt tựa sương tuyết vắt qua vai nàng, chạm nhẹ mép đệm mềm. Nàng nghiêng người, tựa má lên đầu gối, ánh mắt nửa khép hờ.

Lúc này, không còn là Ma Tôn cao cao tại thượng. Nàng lười biếng ngáp khẽ một cái. Trong khoảnh khắc buông lỏng đó, hai cái tai hồ ly trắng muốt hiện ra giữa mái tóc, vểnh nhẹ, hơi run lên vì gió mát.

Phía sau lưng, mấy chiếc đuôi lớn trắng như tuyết lười nhác vươn ra, chầm chậm đong đưa như thể theo một điệu khúc vô thanh.

Giữa trán nàng, yêu ấn hồ tộc màu đỏ hiện rõ - một đoá hoa văn hình móc câu cổ xưa, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, như đang thầm nhắc thân thể này vốn thuộc về huyết mạch thượng cổ yêu hồ.

Phạn Bạch Yêm lim dim mắt, thần hồn dần chìm vào mạch trí nhớ nguyên chủ. Vô số mảnh ký ức xưa cũ như bị phong ấn lặng lẽ mở ra - danh sách các chân tướng của các môn phái, bố cục chính - tà trong thiên hạ, bí mật về lão già chính đạo đang bị giam trong lao ngục, và cả từng chi tiết nguyên chủ dự định sử dụng kẻ đó thế nào để xoay chuyển đại cục...

Tay nàng nhẹ nâng, ngón trỏ khẽ gõ lên thái dương, ánh mắt sâu xa mấy phần trào phúng:

"Đúng là còn chưa đến hồi kịch liệt. Trò chơi, mới bắt đầu thôi."

Nàng nhắm mắt, tựa người vào lớp đệm mềm, mấy chiếc đuôi chầm chậm phủ lên người. Trong tĩnh lặng của Tuyệt Linh Điện, Ma Tôn Phạn Bạch Yêm, người nắm giữ huyết mạch thượng cổ, lặng lẽ ngủ thêm một giấc - không vì tu luyện, chỉ vì... lười.

Phạn Bạch Yêm nằm nghiêng trong lớp đệm mềm, ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ hắt lên lông mi dài trắng như tuyết. Yêu ấn đỏ giữa trán hơi sáng lên, bên tai vang vọng từng dòng ký ức rối rắm như tơ vò.

Nàng nheo mắt, đầu ngón tay mảnh khảnh chậm rãi giơ ra, khẽ điểm từng đốt ngón, miệng lẩm bẩm như thì thầm với chính mình: "Ba người..."

Hồi đầu nguyên tác, dưới trướng Ma Tôn chỉ có ba đại tôn chủ ma tộc, tính tình khác biệt, mỗi kẻ một lòng, tuy quy phục nhưng chưa hoàn toàn thần phục. Nhưng càng về sau, theo như nội dung tiểu thuyết nàng từng đọc, Ma Tôn Phạn Bạch Yêm từng bước thu phục, đến cuối cùng đã có tới chín tộc thủ lĩnh của Ma giới nguyện thề trung tâm hộ chủ, danh xưng Ma Tôn không ai dám kháng.

Chín cái đuôi phía sau nàng khẽ lay động, dường như phản ứng theo tâm niệm chủ nhân.

Phạn Bạch Yêm nhếch môi, nụ cười như có như không hiện nơi khóe miệng: "Chín người à... nguyên chủ đúng là chậm chạp."

Ánh mắt nàng chợt sắc bén: "Bổn toạ nếu đã ngồi lên Huyết Thiên Toạ này, sao có thể chờ cốt truyện cũ chậm rãi tiến triển? Có ký ức đời trước trong tay, chẳng lẽ không thể đánh cờ đi trước một bước?"

Ma giới rối ren, chính đạo mưu sâu, mỗi bước chậm trễ đều có thể khiến nàng rơi đầu, đoạn tuyệt sinh cơ.

Nàng cười khẽ, ngón tay thon dài nhẹ điểm xuống không trung, khẽ nói: "Bắt đầu từ ba người kia... thu về từng kẻ một, triệt để, gọn gàng."

Yêu ấn giữa trán khẽ lóe hồng quang, như có linh lực cộng hưởng. Ngoài Tuyệt Linh Điện, tầng mây đen nhẹ cuộn, báo hiệu có lẽ Ma Tôn đời này... không giống như đời trước.

...

Vài ngày chậm rãi trôi qua như nước chảy đá mòn.

Tuyệt Linh Điện vốn luôn u ám tĩnh mịch, từng cột đá đen lạnh lẽo như tẩm độc, thỉnh thoảng có ma khí lượn lờ như linh hồn vất vưởng. Nhưng mấy hôm gần đây, cung điện dường như có chút thay da đổi thịt.

Bóng đèn ma khí treo nơi hành lang đổi thành hỏa châu dị sắc, màu lam u tối pha ánh đỏ hừng hực, khiến toàn bộ cung điện có thêm một tầng khí tức sống động. Dãy hành lang sâu hun hút trước kia đã được quét dọn sạch sẽ, rải thêm thảm lông yêu thú hiếm có trong ma giới, mềm mại đến mức bước chân rơi xuống không phát ra một tiếng động.

Ở sân trước Tuyệt Linh Điện, một đám ma nhân cấp thấp xôn xao bàn luận: "Tôn Thượng... dạo này đổi tính sao?"

"Chuyện trong cung đều do Tụ Ly Ma tướng truyền lệnh, nghe nói là ý chỉ từ Tôn Thượng đích thân ban xuống."

"Tuy vẫn không ai dám lại gần tẩm điện, nhưng mấy hôm nay... ta cảm thấy gió ở Thiên Ma Sơn thổi cũng nhẹ hơn trước vài phần."

Trong lòng ma chúng dâng lên một thứ cảm giác kỳ lạ - không còn là sự run rẩy đơn thuần, mà là một loại kính sợ pha lẫn mơ hồ mong đợi.

Tụ Ly thì bận tối mắt tối mũi: thay đèn, chọn lụa, sửa đường, quét dọn, đuổi mấy con huyết trùng hay bò ra hành lang. Nàng vừa làm vừa lẩm bẩm: "Tôn Thượng đúng là tỉnh dậy liền muốn dọn nhà à? Nhưng mà ta lại thấy không tồi chút nào nha."

Còn Cơ Lăng, vẫn mặt lạnh như băng, chỉ lặng lẽ giám sát thuộc hạ chấp hành, nhưng ánh mắt sâu thẳm hơn trước vài phần, tựa hồ đang cẩn trọng suy đoán một điều gì đó.

...

Hôm ấy, sương ma giăng kín đỉnh Thiên Ma Sơn. Tuyệt Linh Điện lặng như tờ, không khí trầm trầm như phủ lên một lớp hàn sương mỏng.

Phạn Bạch Yêm chậm rãi đứng dậy từ Huyết Thiên Toạ, áo bào đỏ sẫm lay động theo từng bước chân.

Nàng không gọi theo Tụ Ly, cũng chẳng truyền lệnh cho Cơ Lăng. Mười phần ung dung, chẳng khác gì đi dạo ngắm trăng, nhưng mỗi bước chân hạ xuống lại khiến linh khí trong điện khẽ rung một nhịp.

Lối đi vào U Huyền Lao - nơi giam giữ kẻ thù trọng yếu của Ma giới - ẩn sâu trong lòng đất dưới Tuyệt Linh Điện, quanh năm không thấy ánh sáng, chỉ có cấm chế tầng tầng, trận pháp dày đặc.

Dọc đường, đám ma nhân trấn thủ đều sững sờ, vội vàng hành lễ, chẳng ai dám ngăn cản.

"Tôn Thượng... sao lại đích thân đến U Huyền Lao?"

Không ai biết.

Nhưng Phạn Bạch Yêm chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, tay áo nhẹ hất, cấm chế trước mặt liền mở ra như nước bị xé rẽ.

Tiếng bước chân nàng vang lên trên nền đá lạnh, từng tiếng trầm tĩnh tựa chuông cổ gõ trong lòng người. Trong lòng U Huyền Lao âm trầm tối tăm, mùi máu nhàn nhạt và hơi lạnh ẩm mốc hòa lẫn khiến người phàm vào đây chẳng sống nổi ba ngày.

Trong tầng sâu của ngục thất Tuyệt Linh Điện, linh quang lờ mờ hắt lên gương mặt lão giả bị trói bởi kim phù và trận chú. Hắn chính là Cơ Nhâm - một trong tứ đại đạo quân của Thiên Nhất Tông, người từng cầm binh chính đạo đánh sâu vào Thiên Ma Sơn bảy ngày trước.

Giờ phút này, thần hồn bị phong, tu vi trọng thương, máu khô đóng trên vạt áo trắng nhuộm màu tro bụi.

Tiếng bước chân vang lên, thong thả mà vững chãi. Cấm chế khẽ động, một thân ảnh y bào huyết sắc xuất hiện giữa ánh tối. Mái tóc trắng tựa tuyết, ấn đỏ ẩn sau lớp tóc mái. Mỗi bước đều mang theo áp lực của Thượng Vị Ma Tôn.

Cơ Nhâm ngẩng đầu, ánh mắt rét buốt nhìn nàng, trầm giọng nói: "Phạn Bạch Yêm... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Phạn Bạch Yêm không đáp. Nàng đứng yên bên ngoài cấm chế, mắt khẽ híp lại, như đang đánh giá một món đồ chơi cũ kỹ. Một thoáng trầm mặc kéo dài, rồi nàng nói: "Bổn toạ không ngờ người như ngươi mà cũng rơi vào tay Tụ Ly."

Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần lãnh đạm và uy quyền trời sinh, khiến bầu không khí trong ngục càng thêm ngột ngạt.

Cơ Nhâm khẽ chau mày. Khí tức vẫn là khí tức ấy. Giọng nói vẫn là Ma Tôn hắn từng đối mặt trên đỉnh Huyết Nhai ba năm trước. Nhưng - hắn không sao nói rõ được - thứ gì đó đã khác.

Ánh mắt Ma Tôn hôm nay, không còn là lửa giận hun đúc từ ngàn năm huyết sát, mà mang theo thứ gì đó lạnh nhạt hơn, sâu không thể dò.

Phạn Bạch Yêm nhẹ nghiêng đầu, khẽ cười: "Ngươi là quân cờ tốt. Bổn toạ giữ ngươi lại, xem như thí điểm cho một vài trò vui sắp tới."

Dứt lời, nàng phất tay áo rời đi, tà y vẽ thành vệt đỏ u uẩn trong không khí. Bóng lưng thẳng tắp, từng bước một khuất dần giữa hành lang đá lạnh.

Phạn Bạch Yêm đứng trước cửa đại lao, áo đỏ khẽ động trong gió. Vạt áo vương chút hồng quang, như sương máu lặng lẽ uốn lượn dưới ánh sáng âm u, phản chiếu đôi mắt nửa say nửa tỉnh của nàng.

Nơi đây giam giữ một kẻ "trọng thương" - Cơ Nhâm, trưởng lão cao tầng của chính đạo, trên danh nghĩa là bị Tụ Ly đánh trọng thương, bị bắt làm tù binh. Nhưng nàng biết rõ, đây chỉ là vở diễn do chính hắn bày ra. Cơ Nhâm ẩn khí giả vờ suy kiệt, kỳ thực lén tu điều tức trong bóng tối, đợi thời cơ hành động, truyền tin cho tiên giới.

Nguyên chủ tin hắn. Cái giá phải trả, là nửa thân nguyên thần bị đánh nát trong một đêm phản loạn. Nhưng nàng - là Phạn Bạch Yêm, người biết trước mọi hồi kết.

Ngón tay nàng khẽ động, từng sợi hồng quang tỏa ra từ đầu ngón, không rực rỡ mà như lửa cháy trong huyết, trầm lặng mà rét buốt. Pháp khí ẩn bên tay áo chỉ lóe sáng thoáng chốc, linh lực đỏ pha hồng lan ra, khắc từng đạo phù văn vào đất đá. Trận pháp "Huyết Hồng Tỏa Linh" âm thầm hoàn tất, không một kẽ hở.

"Nếu ngươi dám vận động linh khí, nguyên thần tự bạo, xương cốt chẳng còn."

Giọng nàng nhẹ như hơi thở, lười nhác như không mang sát ý, nhưng từng chữ lại như dội vào lòng đất một tiếng chuông tử vong.

Phất nhẹ tay áo, hồng quang tan đi như chưa từng tồn tại. Nàng quay người rời khỏi đại lao, không nhìn lại.

"Thích diễn kịch?" Nàng cười nhẹ. "Vậy thì cho ngươi diễn đến hết đời."

Bên trong lao thất, Cơ Nhâm ngồi xếp bằng giữa màn sương âm ẩm, gông xiềng đóng lên vai vẫn còn vết máu khô. Mí mắt lão khép hờ, thân thể run lên khe khẽ theo từng nhịp thổ nạp vô hình.

Chỉ có điều lão vừa mới dẫn khởi một tia linh khí mỏng như tơ, liền cảm thấy luồng khí kia như rắn bị chém đứt đầu, dội ngược về kinh mạch, lạnh buốt tận xương. Không những không thể ngưng tụ linh lực, mà ngay cả nội tức cũng như bị lưới thép siết chặt, vừa manh động liền có dấu hiệu tẩu hỏa.

Sắc mặt Cơ Nhâm hơi biến. Lão không phải tu sĩ tầm thường, lại càng không phải kẻ dễ hoảng loạn. Nhưng trận pháp này giấu kín như thế, lại phong chết đường linh khí ngay dưới chân mình, không lưu một chút dấu vết - hiển nhiên không phải bọn tiểu lâu la có thể làm được.

Ánh mắt lão tối lại.

"... Ma Tôn."

Lão thở ra một hơi thật khẽ, khóe môi co giật, trong lòng không khỏi nổi lên cảnh giác. Nữ Ma Tôn kia rõ ràng mới vừa tỉnh dậy khỏi ma tức ngủ say, sao có thể hành sự mau lẹ đến vậy? Hơn nữa... nàng biết?

Lão chậm rãi cúi đầu, ánh mắt chìm sâu dưới hàng mi rậm. Không thể động linh khí, trận pháp lại không rõ lối phá, mọi âm mưu lúc này đành tạm thời thu lại.

"Vẫn là... xem thường con cờ này rồi."

...

Phạn Bạch Yêm ngồi trên Huyết Thiên Toạ, thân hình như một ngọn lửa bùng cháy giữa bóng tối, ánh mắt đỏ hồng lạnh lẽo như vạn năm hàn băng. Không gian xung quanh nàng như ngưng đọng, ma khí đậm đặc quấn quanh, bao trùm toàn bộ đại điện, khiến không khí trở nên nghẹt thở, không một cơn gió dám thổi qua.

Một tên ma tướng bước vào, trên tay cầm thanh trượng dài, quỳ xuống trước mặt Phạn Bạch Yêm, cung kính bẩm báo:

"Bẩm Ma Tôn, Ma thành thứ ba đã hoàn toàn nằm dưới quyền của chúng ta. Huyết Tinh Vương đã quy thuận, toàn bộ binh mã và tài sản của hắn đã được chuyển đến Tuyệt Linh Điện."

Phạn Bạch Yêm không đáp lời ngay, ánh mắt vẫn giữ nguyên sắc lạnh như băng. Nàng không hề vội vàng, chỉ khẽ nhấp một ngụm trà, hương vị trà nhàn nhạt nhưng lại có một chút hương thảo dược kỳ lạ, như hòa vào trong ma khí, khiến không gian xung quanh càng thêm thâm trầm.

Chốc lát sau, cánh cửa đại điện mở ra, và Huyết Tinh Vương xuất hiện. Hắn bước vào với khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc như đao, một thân áo đỏ rực như máu, nhưng ánh mắt lại mang theo một sự bất an khó che giấu. Đôi chân hắn không tự chủ được mà hơi run rẩy, ma khí của Phạn Bạch Yêm dày đặc như vô hình, như lưới thép siết chặt quanh người hắn, khiến hắn cảm thấy như bước vào một mê cung tử vong.

Ma Giới vốn là nơi của sự mạnh mẽ, nơi mà yêu quái tranh đấu tàn khốc, kẻ mạnh nuốt sống kẻ yếu để tồn tại. Nhưng chính ma khí mà Phạn Bạch Yêm tỏa ra khiến Huyết Tinh Vương không thể không run sợ. Nơi đây, không còn là Ma thành thứ ba mà hắn từng cai quản, mà là một vực thẳm đầy nguy hiểm, nơi chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng vững.

Huyết Tinh Vương không dám tỏ ra kiêu ngạo, cúi thấp đầu, giọng nói khàn khàn nhưng không thiếu kiên cường: "Ma Tôn, ta đã thấy rõ ràng, ma khí của ngài mạnh mẽ vượt qua tất thảy, ta... ta nguyện quy thuận dưới trướng ngài."

Phạn Bạch Yêm không nói một lời, nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt càng lúc càng sâu. Nàng không cần phải phô trương sức mạnh của mình, chỉ cần một tia ma khí cũng đủ khiến kẻ mạnh nhất phải e dè.

"Nếu ngươi đã hiểu rõ, thì đừng phí lời," Phạn Bạch Yêm lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến cả đại điện rung chuyển. "Ngươi sẽ là một trong những quân cờ của ta, và sẽ thấy rõ rốt cuộc là ai có thể thống trị Ma Giới này."

Huyết Tinh Vương không dám phản kháng, ánh mắt rũ xuống, chỉ biết cúi đầu, dù trong lòng vẫn còn sót lại chút kiêu hãnh, nhưng cũng không thể không cúi phục trước ma khí áp bức của Phạn Bạch Yêm.

Ánh mắt Phạn Bạch Yêm rơi lên bóng dáng đang quỳ kia, nửa khép lại như đang trầm tư, nhưng thật ra sóng ngầm trong tâm đã sớm dậy lên. Huyết Tinh Vương, bề ngoài ngoan ngoãn quy phục, song trong lòng nàng, hắn chỉ là con rắn đang ẩn mình dưới đám lá mục, chưa đến lúc liền chưa cắn.

Nàng lặng lẽ thu lại một tia ma khí, để cho đối phương thở nhẹ. Trong mắt Huyết Tinh Vương, đó là một phần thưởng; nhưng trong mắt nàng, chỉ là một cái gật đầu tạm tha.

"Ngươi cúi đầu, không phải vì kính phục, mà vì sợ chết."

Đôi môi Phạn Bạch Yêm khẽ cong, ánh cười nhạt như sương khói: chẳng mang ý cười, chỉ khiến lòng người phát lạnh.

Bởi vì nàng biết rõ - ở sâu dưới rễ cội cổ huyết thụ trong Ma thành thứ ba, dưới lớp sương hồng tanh nồng cùng oán khí tích tụ trăm năm, tộc Huyết Tinh vẫn đang bí mật nuôi dưỡng một tử linh cổ xưa, một vật tà dị không phải do một đời mà thành, mà là do bao đời Huyết Tinh tộc truyền lại, tế luyện bằng máu thịt của chính tộc nhân.

Nguyên chủ đời trước làm Ma Tôn, ngạo nghễ như rồng lên mây, lại chẳng biết dưới chân mình có một hố sâu đang há miệng chờ nuốt. Đến giữa truyện, đôi nam nữ chính tìm được tử linh kia, dùng linh khí thuần tịnh mà tẩy uế, nuôi lớn nó thành chiến khí nghịch thiên, cuối cùng chính tay đánh trọng thương nguyên chủ, khiến nàng ngã từ thiên uy xuống bùn đen.

Phạn Bạch Yêm nhấc tay, tay áo đỏ hồng khẽ lay động trong gió, như một cánh sen đẫm máu trôi trong sương đêm.

"Đáng tiếc... ta không muốn bị đau."

Nàng là kẻ mang linh hồn khác, không phải nguyên chủ khăng khăng dùng khí phách nghịch thiên mà đối đầu với số mệnh. Nàng biết rõ tất cả những gì sẽ xảy ra - từ đại thế thiên hạ đến tử linh ẩn mật - nên nàng đi trước một bước. Không cần chờ Huyết Tinh Vương trở mặt, không cần đợi tử linh thức tỉnh. Nàng đã sớm có sắp xếp.

"Dưới gốc Huyết Thụ trong thành của ngươi... còn một thứ." Phạn Bạch Yêm nâng chén trà, giọng đều đặn như không mang ý trách tội, lại khiến lòng Huyết Tinh Vương rét lạnh. "Tử linh được tế luyện từ máu huyết Huyết Tinh tộc, trải qua bảy đời hiến thân mà thành. Thứ đó... giữ lại, ngươi nuôi nổi không?"

Đầu Huyết Tinh Vương run lên một chút, ánh mắt thoáng hoảng hốt. Hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, tử linh kia là căn cơ sau cùng của hắn, là át chủ bài để đối kháng bất cứ ai dám giẫm lên tộc Huyết Tinh.

Mà nay, Phạn Bạch Yêm chỉ một câu liền điểm trúng.

"Ngươi..." Hắn ngẩng đầu, nhưng vừa chạm ánh mắt kia liền như bị ép quỳ lại. Đôi con ngươi ấy đỏ như huyết ngọc trong đêm, đẹp đến ghê người, lại như xoáy thẳng vào tâm can.

"Ma Tôn... nếu ta giao ra, tộc Huyết Tinh chẳng còn gì giữ lại..."

Phạn Bạch Yêm bật cười khẽ, thanh âm như tiếng ngọc rơi vào băng tuyết:

"Ngươi giữ lại, thì được gì? Một khi nó rơi vào tay đám chính đạo, linh khí thuần tịnh sẽ tẩy sạch huyết oán, biến thứ của ngươi thành vũ khí phản lại chính ngươi."

"Thay vì để kẻ khác đoạt lấy, chẳng bằng giao cho ta. Ít ra... ngươi còn giữ được cái mạng này."

Câu cuối cùng nhẹ như lông vũ, nhưng lại như thiên lôi giáng xuống đỉnh đầu. Huyết Tinh Vương cắn răng, tay siết đến bật máu. Một hồi lâu sau, hắn mới gằn ra:

"...Ta tuân mệnh."

Phạn Bạch Yêm không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu. Ma khí lập tức tan đi, như sương sớm chợt lùi khi mặt trời lên. Trong đại điện trở lại sự yên tĩnh quỷ dị ban đầu. Mọi thứ như chưa từng có gì xảy ra, chỉ có lòng người đã rúng động.

Nàng nhấp một ngụm trà, hương cay nhẹ lan khắp vòm miệng.

Một quân bài đã thu vào tay. Quân cờ tiếp theo... cũng nên lộ diện rồi.