Mấy ngày trôi qua, hai người lặng lẽ xuyên qua những dãy núi trùng trùng, những thảo nguyên hoang vu của Ma Giới. Dù Phạn Bạch Yêm đã dùng hồ thuật thay đổi dung mạo thành điệp yêu yếu ớt, để ẩn giấu ma khí, nhưng với ma yêu sinh sống trong Ma Giới, ngay cả khi nàng thu tầm ảnh hưởng lại, khí tức của Ma Tôn vẫn không thể hoàn toàn che giấu. Bọn ma yêu nơi này, từ khi sinh ra đã bị áp lực vô hình của Ma Tôn, dù không thể cảm nhận được ma khí rõ ràng, nhưng một tia nhìn từ Phạn Bạch Yêm cũng đủ khiến chúng không dám tới gần. Dù có che giấu, nhưng ánh mắt của nàng lại mang theo uy áp không thể tẩy trừ, khiến ma yêu trong vùng này luôn tự động tránh đi.
Cố Tịch Vân bước đi phía trước, không hề dừng lại, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh, nhưng không hề có dấu hiệu gì đặc biệt. Mấy ngày qua, dù đã đi qua không ít vùng đất hoang vắng, không một ma yêu nào tấn công hay xuất hiện, điều này khiến lòng nàng dấy lên nghi hoặc. Tuy nàng không thể lý giải, nhưng cũng cảm nhận được sự yên tĩnh không bình thường, tựa hồ như có điều gì đó không ổn đang rình rập.
Phạn Bạch Yêm chậm rãi bước đến gần, ngữ điệu nhẹ nhàng trêu đùa, như thể nàng đã đoán được suy nghĩ trong lòng Cố Tịch Vân: “Chắc hẳn, gần Ma Cung của Ma Tôn, ma yêu biết thân biết phận mà không dám đến gần nữa rồi, phải không?”
Giọng nói của Phạn Bạch Yêm mang theo chút khinh mạn và trêu chọc, nhưng ẩn sâu trong lời nói là sự bí ẩn mà chỉ có người như nàng mới hiểu thấu.
Cố Tịch Vân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua nàng một cách sắc sảo, nhưng không đáp lại, chỉ tiếp tục bước đi. Nàng chưa hiểu hết sự thật, nhưng trong lòng, những nghi ngờ ngày càng dâng cao. Phạn Bạch Yêm, dù có vẻ ngoài yếu đuối, vẫn là Ma Tôn, và ánh mắt nàng, dù che giấu, dường như không thể lẩn trốn khỏi đôi mắt của Cố Tịch Vân. Tuy nhiên, Cố Tịch Vân vẫn chưa nhận ra sự thật đằng sau đó.
...
Lục Trạm Thanh bị ma tướng của Phạn Bạch Yêm áp giải, bước đi nặng nề trong bóng tối của Ma Cung. Mái tóc dài bạc phơ của hắn rối bời, y phục rách nát dính đầy máu, những vết thương từ trận chiến trước vẫn chưa khép miệng. Linh lực của hắn bị phong ấn bởi hải lâu thạch đeo trên cổ, khiến hắn không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật nào. Thanh kiếm của hắn, vật đã đồng hành suốt bao năm tháng, cũng đã bị tước đoạt. Hắn giờ đây như một kẻ bại trận, không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Mặc dù Lục Trạm Thanh là đệ tử chân truyền của tông môn, có tu vi không tầm thường, nhưng trước sự áp đảo của ma tướng dưới trướng Phạn Bạch Yêm, hắn không thể làm gì ngoài cúi đầu chấp nhận. Hắn biết, dù có đấu tranh đến cùng, cũng chỉ là vô ích.
Cơ Lăng, hộ pháp dưới trướng Phạn Bạch Yêm, đứng đợi trước mặt. Ánh mắt hắn lạnh lùng, không hề có chút thương cảm nào dành cho Lục Trạm Thanh. Hắn biết rõ thực lực của Lục Trạm Thanh, nhưng những ma tướng kia là những đối thủ quá mạnh mẽ, không phải là thứ mà hắn có thể đối đầu.
“Ngươi, người được xem là một trong những đệ tử chân truyền xuất sắc, vậy mà lại dễ dàng rơi vào tay Ma Tôn như vậy.” Cơ Lăng cười lạnh, giọng nói tràn đầy khinh miệt. Hắn nhìn Lục Trạm Thanh như thể nhìn một con mồi đã bị tóm gọn.
Lục Trạm Thanh không thốt một lời, ánh mắt âm trầm mà tĩnh lặng, như nước hồ sâu phủ băng, không thấy đáy. Hắn đã từng nghĩ bản thân có thể nghênh chiến cả ma giới, chí ít cũng không rơi vào tay địch một cách dễ dàng thế này. Nào ngờ, trận phục kích kia lại đến quá nhanh, quá chuẩn, không một kẽ hở.
Cơ hồ như… mọi bước đi của hắn đều đã bị nhìn thấu từ trước.
Tựa như có kẻ, đã sớm biết hắn sẽ lựa chọn con đường nào, sẽ xuất kiếm khi nào, thậm chí sẽ trúng chiêu tại thời khắc nào.
Và kẻ đó, chính là Phạn Bạch Yêm.
Ma Tôn – kẻ vốn nên là phản diện lớn nhất trong thiên mệnh, giờ lại như kẻ đứng ngoài bàn cờ, cúi đầu nhìn tất thảy sinh linh giãy giụa giữa thế cục đã định. Nàng lười nhác, nhưng tuyệt không ngu dốt. Nàng như đã thấy trước kết cục, nên từng chiêu từng bước đều đánh vào điểm yếu nhất của hắn chuẩn xác đến lạnh người.
Lục Trạm Thanh khẽ nheo mắt, trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ và căm phẫn.
Nàng ỷ vào điều gì?
Có điều hắn đến lúc nhắm mắt vẫn sẽ không thông, Ma Tôn chính là Một thân áp chế thiên hạ, lại còn như kẻ đứng trên cao nhìn cuộc chơi với đôi mắt kẻ ngoại cuộc. Biết rõ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, liền bày mưu tính kế, ép hắn vào tử cục, mưu đồ thay đổi vận mệnh của những kẻ lẽ ra là trung tâm của thiên đạo.
Ngay cả Tịch Vân...
Tịch Vân hiện tại đang ở đâu?
Một kẻ biết trước tất thảy, lại ngang nhiên chen chân vào giữa lưới vận, phá hủy những gì thiên đạo đã định. Dù có mang dáng vẻ yêu nghiệt mỹ lệ, dù có nụ cười lười biếng giễu đời kia, thì chẳng phải vẫn là loại người ăn gian trắng trợn nhất sao?
...
Ma Vực tầng sâu, yêu khí như thực, cuồn cuộn tựa sóng lũ.
Mảnh đất nơi chân hai người đặt tới, mỗi bước đều vang lên âm thanh ẩm ướt như giẫm lên huyết nhục. Trên mặt đất rải rác xương trắng mục nát, còn vương khí tức linh hồn chưa tan. Vực này, dường như từng là chiến trường tu sĩ vùi thây.
Đột nhiên, lòng đất khẽ chấn động.
Một thân ảnh khổng lồ từ dưới tầng đá nứt nẻ trồi lên, rễ nhánh như quỷ xà vươn ra bốn phía. Đó là Hấp Nguyên Thụ Yêu – yêu vật hiếm gặp chuyên ăn linh lực và máu thịt tu sĩ, xưa từng khiến mười ba môn phái hợp lực mới phong ấn một con tại bắc cảnh.
Cố Tịch Vân vừa vung kiếm, linh khí xung quanh đã bị hút loạn. Kiếm ý như bị bao phủ bởi một tấm lưới đen đặc, càng đánh, thân càng yếu.
Bỗng một rễ già to bằng bắp tay, đầu nhọn như mũi kích, từ dưới chân bắn thẳng lên.
Một chớp hồng lóe qua.
Phạn Bạch Yêm lướt tới như u linh, tay áo tung lên, chưởng lực hóa thành một con ấn hồng sắc nổ tung giữa không trung. Rễ yêu vỡ vụn, hóa thành bụi đen.
Nhưng đúng lúc nàng xoay người...
Một rễ khác, giấu trong tầng đất tối, bất ngờ xuyên thẳng lên, đâm vào bả vai trái của nàng, xuyên từ sau ra trước.
Xuyên. Hẳn. Qua.
Tiếng da thịt bị xuyên phá như giấy vụn vang lên khô khốc.
Máu tươi phụt ra, rực đỏ như hoa mai nở rộ trên tuyết.
Phạn Bạch Yêm vẫn đứng vững, sắc mặt không đổi, đôi mắt ánh lên một tầng ánh sáng quỷ mị. Nàng đưa tay bẻ răng nhánh rễ, ngón tay máu chảy đầm đìa mà vẫn chậm rãi, ưu nhã như đang vẩy nước bẩn.
Cố Tịch Vân tiến lên một bước, mắt lạnh bừng sát ý: “Ngươi bị thương?”
Phạn Bạch Yêm không nhìn nàng. Chỉ thấp giọng cười.
Nụ cười như thể vui đùa, mà cũng như mỉa mai chính mình.
"Chiêu này, trong giới ta học, gọi là ‘lấy máu đổi lòng tin’."
"Chỉ cần nàng dao động một chút là đủ."
Nàng xoay lưng, để mặc máu rơi xuống, nhiễm đỏ từng tảng đá đen phía sau.
Không ai thấy đá dưới chân nàng khẽ rạn. Không phải vì ma khí, mà là sát ý quá sâu.
Máu trên vai áo trắng vẫn chưa khô.
Nữ tử kia đứng ngược ánh sáng, dáng lưng thẳng tắp, dường như không hề để tâm đến vết thương đang rỉ máu từng giọt, từng giọt.
Cố Tịch Vân lặng lẽ nhìn nàng.
Ánh mắt rơi xuống vết thương đẫm máu kia, rồi lại nhìn gương mặt đã thay dung mạo thành điệp yêu yếu đuối, khí tức mờ nhạt… nhưng ánh mắt kia, ánh mắt ấy vẫn không thể giấu.
Nàng từng gặp qua kẻ giả dối, cũng từng thấy người diễn trò, nhưng chưa từng thấy ai diễn đến mức lấy một thương đâm thật vào thân thể chính mình, chỉ để đổi lấy một tia lòng tin.
Động tác Phạn Bạch Yêm dứt khoát, không chút do dự.
"Là đang diễn… hay thật sự không thèm để tâm mạng sống?"
Một cơn gió thổi qua Ma Vực, mang theo mùi máu tươi tanh nồng, quyện lẫn yêu khí âm hàn.
Cố Tịch Vân không nói gì, chỉ lặng lẽ vận linh lực, đưa tay tới sau vai Phạn Bạch Yêm. Ngón tay nàng chạm vào vết máu, lập tức phát hiện…
"Thương thế thật. Sâu một tấc, suýt nữa tổn thương kinh mạch chính."
Tâm thần khẽ động.
"Vì sao lại cứu ta? Chỉ là kẻ lạ tình cờ đồng hành mấy ngày…"
Một ý niệm xẹt qua. Nhưng nàng không hỏi.
Cố Tịch Vân nhẹ giọng: “Đừng động. Ta giúp ngươi cầm máu.”
Phạn Bạch Yêm hơi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lóe như có như không, chậm rãi cong khóe môi.
“Không ngờ tiên tử cũng biết thương xót kẻ khác.”
Cố Tịch Vân không đáp.
Chỉ có lòng bàn tay nàng, lúc rót linh lực, khẽ run một chút.
...
Sau trận chiến với thụ yêu, bóng tối càng thêm đen đặc, quái khí trong Ma Vực trở nên nặng nề. Cố Tịch Vân đưa mắt nhìn lên, thấy bầu trời u ám như có một tầng mây dày vắt ngang, như sắp kéo tới một cơn bão vĩnh cửu. Hơi thở trong không gian này cũng như có thể khiến linh hồn người ta rối loạn.
Bên cạnh, Phạn Bạch Yêm vẫn đứng tựa vào vách đá, sắc mặt tái nhợt, song ánh mắt lại không hề có chút gì khẩn trương. Nàng chẳng nói gì, cũng không đả động gì đến vết thương, chỉ đứng đó, lặng im trong bóng tối. Tựa hồ như một phần của Ma Vực, hòa lẫn vào sự tĩnh mịch vô biên.
Cố Tịch Vân cảm thấy trong không gian giữa họ, có cái gì đó rất mơ hồ, rất xa vời. Nàng có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo trong đôi mắt Phạn Bạch Yêm, nhưng cũng nhận ra có một thứ gì đó khác lạ, một sự thản nhiên mà nàng không thể dễ dàng đoán ra.
Cảm giác ấy làm nàng hơi nhíu mày, nhưng rồi lại nhanh chóng giấu đi. Tâm trí Cố Tịch Vân vẫn rối bời với vô số nghi vấn, nhưng nàng không nói ra. Dù sao, trong cõi Ma Vực này, đôi khi giữ im lặng mới là cách an toàn nhất.
Phạn Bạch Yêm đứng đó, tựa như nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong lòng nàng. Nhưng nàng không quan tâm. Nàng chỉ chăm chú vào một thứ khác, cái điều mà nàng đã không thể thỏa mãn trong bao lâu qua.
Một nhánh cây khô, nứt vỡ dưới chân. Không gian lại lặng im. Nhưng trong đó, sự căng thẳng âm thầm này lại khiến Cố Tịch Vân cảm thấy… dường như nàng đang mất đi điều gì đó.
Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt mơ hồ. Nhìn thẳng vào Cố Tịch Vân, nàng chỉ nói một câu rất nhẹ: "Ngươi không hỏi sao?"
Cố Tịch Vân không đáp, chỉ nhìn vào đôi mắt sáng như lửa của Phạn Bạch Yêm. Nàng không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy, như thể một sợi dây vô hình đang kéo nàng lại gần người này, dù nàng cố gắng né tránh.
"Ngươi có thể hiểu," Phạn Bạch Yêm tiếp tục, giọng dịu dàng mà lạnh lùng như làn gió mùa thu. "Và có thể, không."
Ngay khi tiếng nói của Phạn Bạch Yêm vừa dứt, mặt đất lại rung lên khe khẽ.
Từ trong sương mù phía xa, vang lên tiếng vó ngựa. Nhưng đó không phải ngựa thường. Mỗi tiếng dẫm vang lên như chấn động huyết mạch, âm thanh kỳ dị, mang theo một loại dao động ma quái từ cốt tủy. Mỗi bước đi như kéo dài vô tận trong tâm thức.
Một thân ảnh chậm rãi xuất hiện trong sương – không người, không ngựa, mà là Mã Hồn Dị Linh, một loài dị yêu hiếm thấy, không có thực thể, chỉ tồn tại trong tầng tầng oán khí. Nó lấy hình thái kỵ sĩ, nhưng chẳng ai từng thấy rõ khuôn mặt của nó, bởi mỗi kẻ từng đối diện… đều không còn sống.
Cố Tịch Vân cầm kiếm, khí tức chậm rãi tụ nơi mũi.
Phạn Bạch Yêm lại nhướng mày, môi khẽ cong.
"Ồ? Ma giới giờ lại có cả dị linh sống lại rồi sao?" nàng nói, giọng nhẹ tênh như đang kể chuyện cũ.
Mã Hồn không đáp. Chỉ vươn một tay, vung lên không trung.
Ngay tức thì, hàng chục ảo ảnh yêu hồn từ trong đất mọc lên, như xương trắng đội mồ. Chúng không thực thể, không tiếng động, nhưng mỗi bóng đều mang theo một chút khí tức của tâm ma – thứ chuyên khuếch đại nghi ngờ trong lòng người.
Cố Tịch Vân đột nhiên cảm thấy sát khí trong lòng rúng động. Kiếm tâm dao động. Nàng thấy một hình ảnh chợt hiện trong mắt: một Phạn Bạch Yêm, toàn thân đẫm máu, đứng trên xác người tu sĩ, miệng nở nụ cười u tối.
Nàng biết, đó là tâm ma.
Cùng lúc, Phạn Bạch Yêm cũng cau mày, ánh mắt tối lại.
"Tâm ma thử lòng?" – nàng hừ nhẹ. "Thủ đoạn trẻ con."
Nàng bước tới một bước, vung tay trái, tay không cầm pháp khí, cũng không tụ khí.
Chỉ một cái búng nhẹ.
Một luồng hồng quang tản ra. Hư vô chấn động.
Mười hai bóng ma đồng loạt run rẩy, gào rú, rồi như bị thứ gì nghiền nát, hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Cố Tịch Vân không nói, chỉ liếc mắt nhìn nàng.
Ánh mắt nàng tĩnh lặng như hồ sâu giữa đêm đông, không gợn sóng, nhưng trong cái nhìn ấy lại như ẩn chứa hàng ngàn lưỡi kiếm vô hình, đang âm thầm dò xét mỗi nhịp thở, mỗi bước đi của đối phương.
Không phải nghi hoặc. Mà là cảnh giác đến tuyệt đối. Và xen lẫn trong đó, là một tia tò mò lạnh lùng, tựa như đang nhìn một món cổ vật có thể giết người bất cứ lúc nào.
Phạn Bạch Yêm khẽ bật cười trong lòng.
“Quả là nữ chính. Chỉ liếc một cái, cũng như kiếm treo giữa cổ người ta. Ta đây ỷ có mấy mẩu trí nhớ từ nguyên tác, rốt cuộc cũng chỉ đổi được ánh nhìn như vậy sao?”
Nàng rũ mắt, giấu đi ý cười chợt thoáng nơi đáy đồng tử.
“Cũng tốt. Vậy càng có thú.”
“Ngươi định khi nào mới chịu nói rõ?”
Giọng Cố Tịch Vân vẫn lãnh đạm, nhưng trong đáy mắt là một tia băng lam lặng lẽ xoáy sâu như thể kiếm chưa rút khỏi vỏ, nhưng chỉ chờ một lời không hợp, sẽ lập tức chém xuống.
Phạn Bạch Yêm đáp, vẫn cười: "Ta đang chờ ngươi hỏi."
Phạn Bạch Yêm lại nhướng mày, nụ cười thoáng qua như sương mỏng đầu cành: “Ta vốn định không nói.”
Dừng một nhịp, nàng nghiêng đầu, ánh mắt khẽ rơi lên khóe môi Cố Tịch Vân, rồi chậm rãi dời đi.
“Nhưng ngươi hỏi rồi, ta lại mềm lòng.”
Nàng nói chậm, mỗi chữ như rơi vào tim người nghe một giọt mực, không rõ là đùa hay là thực, là thật tình hay lại là một bước trong mê cục đã bày ra từ trước.
“Gần Ma Cung, vốn chẳng có thụ yêu nào dám lảng vảng.” Giọng nàng khẽ khàng như gió đêm thổi qua màn trướng: “Chỉ là ta ngứa tay… dọa hắn một chút.”
Cố Tịch Vân không đáp.
Phạn Bạch Yêm hơi nghiêng đầu nhìn nàng, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Ngươi nghĩ xem, nếu yêu ma trong thiên hạ đều e ngại một người, vậy kẻ đó... có đáng tin không?”
Không đợi nàng trả lời, nàng lại nói tiếp, ngữ điệu đột nhiên trầm hơn một chút: “Ma giới hiểm ác. Lúc trước cứu ngươi, vốn là tiện tay.”
“Nhưng nếu ngươi không tin, ta cũng không trách. Dù sao…”
Nàng quay người, tấm áo rách nhẹ bay trong gió, mái tóc trắng phất qua mặt như một dải lụa tàn.
“Ta bị thương vì ngươi, cũng là ta tự nguyện. ‘Lấy máu đổi lòng tin’. Có điều... máu này, hơi đắt một chút.”
Một mảnh yên tĩnh lặng rơi giữa hai người.
Cố Tịch Vân cuối cùng cũng mở miệng, giọng như tuyết đọng đầu cành, lạnh mà không sắc: “Đổi lòng tin bằng máu… trò này, trong tu giới gọi là mưu tính.”
Nàng bước lên một bước, kiếm khí chưa động, nhưng linh áp đã lặng lẽ lan tỏa trong không gian, như sương tuyết phủ kín mặt đất.
Phạn Bạch Yêm không quay lại, chỉ nghiêng đầu, giọng vẫn như thể chẳng để tâm: “Trong tâm lý học, gọi là chiến thuật tạo dựng lòng tin sơ cấp.”
Hai chữ “tâm lý” lọt vào tai, khiến Cố Tịch Vân hơi nhíu mày.
Nàng chưa từng nghe qua đạo môn nào có học thuyết ấy, trong các điển tịch cổ tu cũng không có danh từ tương tự.
Ánh mắt nàng khẽ nheo lại, như thể vừa chạm đến một mảnh sương mù chưa từng thấy trong thế giới quen thuộc.
Nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Ngươi có thể tính được lòng người, nhưng đừng quên người có tâm cơ, cũng không phải chỉ có một mình ngươi.”
Phạn Bạch Yêm như nghe được gì thú vị, khẽ bật cười, âm thanh khe khẽ tan giữa gió lạnh.
Nhưng nàng chưa kịp quay lại, Cố Tịch Vân đã bước ngang qua, chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Dẫu vậy, khi tay áo trắng phất qua khoảng không giữa hai người, trong khoảnh khắc cực ngắn, bước chân nàng hơi khựng lại.
Không phải do kiếm khí, cũng không phải sát ý.
Chỉ là… một tia chấn động rất nhẹ, như thể vừa nghe một lời không thuộc về thế giới này.