Phạn Bạch Yêm nghe tiếng bước chân xa dần, nụ cười bên môi nhạt đi một phần.
“Chiến thuật sơ cấp...”Nàng lặp lại trong lòng, rồi thở dài, suýt nữa thì ngửa mặt than trời.
Lại lỡ miệng.
Ở cái giới tu chân này, làm gì có ai rảnh mà ngồi học Freud với hành vi học? Cái gì mà ‘tâm lý học’, ‘tái hiện chấn thương sơ cấp’, ‘cơ chế phòng vệ’... nói ra chỉ sợ bị người ta tưởng là tà công bí thuật.
Nàng nhếch môi, tay vô thức xoa xoa vết thương đã khô máu bên vai, sắc mặt chẳng đau đớn bao nhiêu, dù là thật sự bị thương, thì cũng là nàng cố tình không chống đỡ.
Thôi thì lấy máu đổi niềm tin, cũng coi như đầu tư dài hạn...
Nàng khẽ cười trong lòng, nhưng chẳng thấy vui bao nhiêu. Làm Ma Tôn đúng là không dễ: vừa phải bày mưu tính kế, vừa phải né tránh lộ lời, lại còn phải ngụy trang từng ánh mắt, từng hơi thở.
"Vai Ma Tôn này… thật sự quá khó gánh rồi."
Nàng thở ra một hơi mỏng như tơ, nhìn lên trời, lòng nghĩ: "Không biết nguyên tác đã tới đoạn nào rồi… Ta còn mấy cửa tử nữa mới đến kết cục đây?"
Ma giới trời âm đất lạnh, sương khí như tơ mỏng phủ khắp rừng sâu.
Một bóng áo trắng đi trước, kiếm khí ẩn mà bất lộ, từng bước như dẫm trên mặt hồ, không hề gợn sóng.
Phía sau là một nữ tử vận xiêm y bạc xám, dung mạo nhu hòa, hơi thở mong manh, mắt ngọc phảng phất buồn vương. Nhìn qua chẳng khác gì một điệp yêu chưa hóa hình hoàn toàn, bước đi còn mang theo vẻ hoang mang sợ hãi.
Chỉ có điều, ánh mắt nàng ta.
Mỗi khi không ai nhìn tới, đôi mắt kia sẽ khẽ khép lại, như che giấu một tầng ý cười nhàn nhạt, đầy chán đời.
Phạn Bạch Yêm biết rõ, bộ dạng hiện giờ của mình nếu để đám ma tướng dưới trướng nhìn thấy, e là bọn chúng sẽ phun máu mà chết.
Đường đường Ma Tôn, từng ngồi trên Huyết Thiên Toạ, vung tay diệt mười vạn địch…
Giờ thì sao? Theo sau người ta như tiểu yêu bị chủ bỏ quên, chẳng oai phong gì hết.
Nàng liếc nhìn bóng lưng Cố Tịch Vân.
Kiếm tu đúng là kiếm tu, đi đường cũng nghiêm cẩn như hành quân. Mỗi bước đều chuẩn, đều vững, không lạc nhịp, áp lực muốn chết.
Phạn Bạch Yêm thở dài trong lòng, tay áo khẽ rung, dùng chút hồ thuật che đi chút mỏi mệt thật sự.
Nàng đã cố thu hết ma khí, áp chế thần niệm, lại biến dung thành một tiểu yêu yếu đuối. Nhưng dù có vậy, yêu ma ven đường vẫn né tránh, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Ai biểu ánh mắt Ma Tôn vốn sinh ra để trị đám yêu nghiệt đâu thể ngụy trang được… Chỉ mong vị kiếm tu tiên tử phía trước mãi mãi đừng ngoái lại hỏi ta điều gì kỳ lạ.
Nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe Cố Tịch Vân nói, không ngoái đầu lại:“Ngươi đi xa ba bước nữa, thì khỏi cần đi tiếp.”
Phạn Bạch Yêm suýt cười bật thành tiếng.
Lạnh lùng, chuẩn xác, không thừa một chữ. Đúng là nữ chính của nguyên tác.
Nàng vội bước nhanh, về lại khoảng cách vừa đủ.
Ngoài mặt nhu thuận, trong lòng lại than. "Làm Ma Tôn như ta, thật chẳng dễ dàng gì. Không ăn gian chút, sao mà giữ được mạng?"
...
Từ bốn phía, khói trắng đột nhiên bốc lên như sương mù lan tràn trong khoảnh khắc. Gió không nổi, mà khói cuộn từng lớp, như có một bàn tay vô hình dệt thành lưới, vây kín hai người giữa trấn nhỏ âm u.
Phạn Bạch Yêm khựng lại. Lông mi dài khẽ run. Nàng liếc nhìn bầu trời trên cao, khói trắng như có linh, không nhiễm bụi trần mà mang theo hàn khí lạnh thấu tâm. Từng luồng khí tức như cắn vào da thịt, không phải là ảo thuật thông thường, mà là dấu vết quen thuộc — Yêu linh ảo ảnh - Ảnh Sầu Huyễn.
“Phiền phức,” nàng thở dài khẽ khàng, giọng điệu như giễu cợt chính mình.
"Chẳng lẽ lại phải dùng đến ma khí thật sự của bản tôn?"
Nàng rõ ràng đã thu liễm ma ý, áp lực cũng ẩn giấu kỹ càng, ngay cả mắt thường cũng không thể nhìn ra một tia khác lạ. Thế nhưng yêu linh kia lại chẳng e ngại, trực tiếp dựng lên mộng cảnh. Đám khói dày dần, ánh sáng phai mờ, gió im bặt. Không gian trước mắt như bị bóp méo.
Phạn Bạch Yêm vừa kịp xoay người, ánh mắt đảo qua vai áo Cố Tịch Vân — nhưng người kia cũng đã dừng bước.
Trong khoảnh khắc, cả hai thân ảnh cùng lúc tan biến trong màn khói.
Không còn là trấn nhỏ cũ kỹ dưới chân. Không còn là Ma Vực lạnh lẽo.
Cả hai, mỗi người đã bị cuốn vào một giấc mộng khác nhau. Những mảnh ký ức, hình ảnh xa xưa, hoặc là chấp niệm bị đè nén tận đáy lòng - yêu linh này hiển nhiên không hề tầm thường.
Nếu nàng còn giữ hình dáng điệp yêu, nếu nàng còn do dự... Liệu có thể rút người ra khỏi mộng này trước khi Cố Tịch Vân nhìn thấy thứ không nên thấy?
Lại là một ván cờ nữa... Phạn Bạch Yêm nhắm mắt lại, gió nơi mộng cảnh vừa mới nổi lên.
Giữa tầng tầng khói trắng vây quanh, Phạn Bạch Yêm nhắm mắt lại. Một luồng ma khí đỏ rực như hồng vân quấn quanh thân thể nàng, chậm rãi tỏa ra từng vòng, nhuộm không gian mộng cảnh thành sắc máu mờ ảo. Mộng cảnh vốn chia tách hai người, nay dưới sự trấn áp của ma khí bản tôn, đã tự động khu biệt mỗi người một giấc mộng, khiến nàng cũng không cần lo Cố Tịch Vân sẽ thấy điều không nên thấy.
Trong sát na ấy, y phục trên người nàng từ hắc y mộc mạc bỗng chốc chuyển thành huyết y diễm lệ, vạt áo khẽ bay, giống như lửa cháy trong đêm đen. Tóc trắng dài đến tận eo, tuôn rơi như tuyết, bạch sắc sáng rỡ dưới tầng khí đỏ.
Trên trán, ấn ký điệp yêu lóe lên một nhịp rồi vỡ vụn, tan ra thành những mảnh nhỏ lấp lánh như ánh sao, để thay thế bằng ấn hồ ly huyết mạch cổ đại đỏ thẫm. Ấn ký này chói sáng như ngọn lửa từ vực sâu, biểu tượng của quyền uy và sức mạnh vô song của Ma Tôn Phạn Bạch Yêm.
Khi nàng mở mắt, ánh mắt đỏ rực như lửa hồng, ánh sáng lạnh lùng phản chiếu từ trong đôi đồng tử sâu thẳm, mang theo một tia tàn ý lướt qua. Không còn là cái nhìn ẩn chứa sự che giấu, mà là ánh mắt đầy quyền lực, uy nghiêm của một kẻ nắm giữ sinh tử trong tay.
Trong lòng bàn tay, chân thân của yêu linh Ảnh Sầu Huyễn đã bị nàng nắm chặt — một thể hư ảo như khói sương, trăm vẻ trôi nổi, thế nhưng giờ đây đang bị trấn áp đến co rúm, không dám động đậy.
Phạn Bạch Yêm không giết. Chỉ thu chặt năm ngón tay, để yêu linh bị khóa trong một vòng ma khí đỏ, không thể trốn thoát.
Nàng khẽ nghiêng đầu, môi cong lên, một nụ cười nhàn nhạt nhưng chứa đầy uy nghi của kẻ đứng trên vạn vật: “Dọa người như vậy... ngươi còn non lắm.”
Mây trắng vẫn vần vũ xung quanh Cố Tịch Vân, từng làn sương mù dày đặc từ dưới chân nàng bốc lên, cuộn thành những lớp sóng mờ ảo, tạo nên một không gian quái dị, giống như đang bước vào một giấc mơ u ám. Mặt đất dưới chân nàng mềm mại như thể không có thực, từng bước đi trở nên khó khăn, giống như nàng đang di chuyển trong một lớp không khí đặc quánh.
Đột nhiên, không gian xung quanh nàng bắt đầu thay đổi. Những đám mây trắng từ từ tan biến, để lại một vùng đất rộng lớn bao quanh bởi những ngọn núi mờ ảo, ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng trên những thảm cỏ đen tối. Tất cả đều im lặng, nhưng cái im lặng ấy lại mang đến cảm giác nặng nề, như thể một nguy hiểm đang rình rập từ xa.
Một giọng nói nhẹ nhàng, âm u, vang lên từ trong bóng tối:
"Chào đón ngươi đến mộng cảnh của ta, Cố Tịch Vân."
Cố Tịch Vân không bị nao núng. Nàng thở nhẹ, linh lực dần tụ lại, từng tia khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể nàng, như thể một cơn bão sắp sửa bùng nổ. Đôi mắt nàng không hề rời khỏi bóng tối phía trước, nơi mà giọng nói kia phát ra.
Ngay sau đó, một bóng hình hiện ra giữa không gian tối tăm, một người phụ nữ với mái tóc dài xõa xuống, đôi mắt sáng rực, đầy ma mị, mặc y phục trắng tinh, đứng giữa một vầng sáng nhạt. Người ấy nhìn nàng, nụ cười mơ hồ trên môi.
Cố Tịch Vân không chần chừ, nàng vận khí vào đôi tay, chuôi kiếm xuất hiện ngay lập tức trong tay nàng. Một tia sáng bạc lạnh lùng lóe lên, trong chớp mắt, nàng đã vung kiếm, bổ vào không gian trước mặt. Tuy nhiên, chỉ thấy một làn sóng khói trắng bao trùm lấy kiếm, khiến nó không thể tiến thêm một tấc.
"Ngươi không thể phá vỡ mộng cảnh này," người phụ nữ kia cười khẽ, giọng nói ngọt ngào nhưng mang theo sự khinh miệt. "Mọi thứ trong đây đều thuộc về ta."
Cố Tịch Vân hít sâu một hơi, ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng, sắc bén. Mộng cảnh này là do yêu linh Ảnh Sầu Huyễn tạo ra, nhưng nàng là kiếm tu, đã quen với việc đối diện với những thế lực tà ác, chưa kể mộng cảnh này không thể sánh bằng những trận chiến sinh tử thật sự. Đôi tay nàng nắm chặt chuôi kiếm, linh lực từ trong cơ thể dâng lên như thủy triều, tỏa ra khắp không gian.
"Ngươi tưởng rằng chỉ vì mộng cảnh này mà có thể chiến thắng ta?" Cố Tịch Vân thì thầm, đôi mắt lóe sáng.
Bóng hình kia bất ngờ thay đổi, vạn vạn bóng ma hiện lên xung quanh nàng, như những ảo ảnh chồng chéo lên nhau. Chúng nhanh chóng di chuyển, dường như muốn vây kín nàng, kéo nàng vào một cái bẫy.
Tuy nhiên, Cố Tịch Vân không hề hoảng loạn. Nàng chỉ vung kiếm lên, một vòng kiếm quang màu xanh lam như nước, chém thẳng vào những bóng ma đang vây quanh. Từng ánh kiếm sắc bén như tia chớp xé không khí, những bóng hình dần tan biến vào không gian. Mỗi lần kiếm quang lướt qua, một cơn sóng khí lạnh quét đi bóng tối, nhưng bóng hình kia vẫn không chịu biến mất.
"Ngươi làm gì cũng chỉ là đánh vào không khí, Cố Tịch Vân. Ngươi có cảm nhận được sao? Mỗi đợt tấn công chỉ càng khiến ngươi mệt mỏi hơn mà thôi." Giọng nói ma mị vang lên một lần nữa.
Cố Tịch Vân không hề dao động. Nàng bắt đầu thay đổi phương thức chiến đấu. Thay vì tấn công trực diện, nàng bắt đầu vận dụng sự linh hoạt của kiếm tu, từng bước di chuyển, tránh né và đánh vào những điểm yếu trong mộng cảnh. Nàng biết rằng nếu chỉ đánh theo kiểu cũ, ảo cảnh này sẽ mãi không vỡ được.
Cuối cùng, nàng nhận ra điểm yếu. Mỗi lần kiếm quang tấn công vào những bóng hình kia, không phải là chúng tan biến ngay lập tức, mà là phản lại năng lượng của nàng, làm nàng bị đuối sức. Đó chính là thứ mà yêu linh muốn đánh vào—năng lượng tinh thần.
Lúc này, nàng quyết định dồn hết linh lực vào một đòn chí mạng. Mỗi bước đi của nàng giờ đây đều toát ra sát khí nặng nề. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào bóng hình kia, trong lòng dâng lên một cảm giác như đã sắp kết thúc.
"Thứ này của ngươi chỉ là ảo ảnh mà thôi!" Cố Tịch Vân hét lên, vận toàn bộ linh lực vào kiếm. Ánh sáng xanh từ chuôi kiếm rực lên như bão tố, lao thẳng vào bóng tối.
Và rồi, với một âm thanh sắc lẹm, không gian xung quanh bắt đầu nứt ra. Mộng cảnh vỡ tan, như một làn sóng mạnh mẽ đánh vỡ mọi thứ xung quanh, trả lại cho nàng không gian thực sự.
Cố Tịch Vân đứng lại, đôi mắt vẫn lạnh lùng như thường, nhưng trong lòng nàng, một cảm giác thỏa mãn dâng lên. Nàng đã phá vỡ được ảo ảnh, không chút thương tiếc. Giờ là lúc để đối mặt với thứ thật sự.
Cố Tịch Vân đứng giữa biển sương trắng, bóng hình ngưng thực trong một vùng linh khí hỗn loạn. Bốn phía trống rỗng, chỉ có những bóng ảnh chập chờn như ma như quỷ, lúc gần lúc xa, lượn lờ quanh nàng như thể đang đợi thời cơ nuốt chửng.
Một giọng nói u uẩn vang lên, như có như không:
“Ngươi có thể chém bao nhiêu lần? Kiếm tu, cuối cùng cũng sẽ mỏi tay.”
Ánh mắt Cố Tịch Vân vẫn lãnh đạm. Một tia sáng xanh lam trắng dâng lên nơi đáy mắt, nàng nắm chặt chuôi kiếm, thân hình vẫn như tùng như trúc giữa gió lớn, bất động.
Nàng không đáp. Một bước tiến ra, kiếm theo ý động. Kiếm khí phá không, như lưỡi băng từ trời cao giáng xuống, một đường thẳng tắp mà tuyệt sát. Đám yêu ảnh gào rú, lần lượt bị ánh kiếm cuốn vào rồi tan biến như khói. Không gian run rẩy, vạn vật rạn nứt, như thế giới này sắp không gánh nổi kiếm của nàng.
“Là... là tâm cảnh kiếm?” Giọng kia thoáng kinh hãi.
Ánh kiếm chưa dừng. Một kiếm thứ hai tiếp nối, từ thế tĩnh hóa động, như trăng giữa trời giáng xuống, lạnh buốt đến xương.
“Ngươi... không thể... đây là mộng cảnh của ta...” yêu linh rít gào, thân hình lộ ra giữa tầng tầng khói trắng—một con yêu quái mình người mặt cáo, mắt đen không tròng, tóc dài như sương, chính là yêu linh ảo ảnh Ảnh Sầu Huyễn.
Cố Tịch Vân vẫn không nói một lời. Một khắc sau, nàng đã ở trước mặt nó. Kiếm vung lên. Không có chiêu thức phức tạp, chỉ là một kiếm thẳng tắp, đơn giản đến tột cùng, nhưng lại mang theo sát ý ngút trời.
“Không—!” Ảnh Sầu Huyễn gào lên. Cảnh vật xung quanh vỡ tan như kính nứt, từng mảnh mộng cảnh rơi vãi vào hư không, tan biến như chưa từng tồn tại.
Toàn bộ thế giới tối tăm kia rạn nứt, rồi sụp đổ.
Bên trong thực giới, nơi khói trắng dần tan, thân hình Cố Tịch Vân hiện ra. Áo bào nàng có chút bẩn máu, nhưng khí tức vẫn ổn định. Nàng thu kiếm vào vỏ, kiếm khí vẫn còn lượn lờ quanh thân như dư âm của trận sát phạt vừa qua.
Cách đó không xa, một linh thể yếu ớt quỳ rạp dưới đất, chính là Ảnh Sầu Huyễn vừa thoát ra khỏi mộng. Thân thể nó không còn dáng vẻ trước kia, toàn thân rách rưới, ma khí tan rã.
Cố Tịch Vân liếc qua, không nói gì, chỉ xoay người bước về phía có ánh sáng. Nàng biết... có người đang chờ nàng ở phía kia.
Tầng tầng khói trắng tan dần, như có một bàn tay vô hình xé rách mộng cảnh. Cố Tịch Vân bước ra, tà áo còn lấm máu khô, tóc dài buông xuống hơi rối, nhưng ánh mắt thanh lãnh kia lại sáng ngời, sắc bén như kiếm chưa về vỏ.
Trước mắt nàng, dưới gốc một cổ thụ khô cằn quấn rêu, một bóng người đứng đó, tựa như đã chờ rất lâu.
Phạn Bạch Yêm khoanh tay, thân hình dựa hờ vào thân cây, bộ hắc y quen thuộc đã mặc lại, trên vai còn điểm vài cánh điệp mỏng màu lam nhạt, vừa vặn che đi huyết sắc đã từng hiện thân. Khuôn mặt nàng lại mang dung mạo điệp yêu yếu đuối ban đầu, như thể chuyện trong mộng chưa từng xảy ra.
Gió thổi nhẹ, tà áo phấp phới.
Ánh mắt nàng dừng lại nơi Cố Tịch Vân, khẽ cong môi cười:
“Ra rồi à? Cũng nhanh đấy.”
Cố Tịch Vân không đáp. Ánh mắt nàng lướt qua thần sắc thản nhiên của Phạn Bạch Yêm, lặng lẽ đánh giá. Điệp yêu kia rõ ràng không hề bị tổn thương, lại không có khí tức dao động của người vừa giao chiến. Như thể trong mộng cảnh, nàng ta chỉ đứng yên chờ người khác trở về.
Phạn Bạch Yêm khẽ nhướng mày, cười như không cười:
“Ta đoán ngươi sẽ thắng... nhưng nhanh thế này, thì ngoài dự liệu rồi.”
Một tia lãnh quang lướt qua đáy mắt Cố Tịch Vân, song rất nhanh đã bị nàng áp chế. Giọng nàng trầm ổn, chẳng mang chút tình cảm:
“Ngươi thấy rõ đến vậy, vì sao không ra tay?”
Phạn Bạch Yêm đưa mắt nhìn lên trời, thở ra một hơi thật nhẹ:
“Vì mộng của ta... chỉ có một mình ta.”
Nàng không nói thật. Chân thân của yêu linh đã bị nàng bắt lấy, nhưng không muốn để lộ thân phận, đành diễn tiếp vai điệp yêu yếu đuối kia, đứng chờ dưới gốc cây như kẻ vô tri.
Cố Tịch Vân lặng im. Nàng không nói, nhưng lòng vẫn có điều nghi ngờ. Một tia cảm giác mơ hồ, rằng kẻ trước mặt, tựa như hồ sâu không đáy, càng nhìn càng không thể nắm được toàn diện.
Cố Tịch Vân vẫn chưa mở miệng. Gió núi thổi qua, lay động vạt áo của hai người, không khí như ngưng lại trong thoáng chốc.
Phạn Bạch Yêm hơi nghiêng đầu, tự dưng rút từ tay áo ra một nhánh cỏ khô không biết nhặt ở đâu, vân vê trong tay, giọng mang theo vẻ uể oải quen thuộc:
“Ngươi biết không... có người nói, cảnh trong mộng là thứ phản chiếu tâm ma.”
Nàng đưa nhánh cỏ về phía Cố Tịch Vân, ánh mắt hững hờ:
“Nhưng nếu tâm chẳng có ma, thì mộng lại là gì? Là hoang tưởng... hay là tiếc nuối chưa từng thốt ra?”
Một câu vừa như vu vơ, vừa như ẩn ý, thành công khiến mạch suy nghĩ của Cố Tịch Vân khựng lại nửa phần. Nàng nhíu mày, đáp nhạt:
“Thứ ấy không liên quan đến ngươi.”
Phạn Bạch Yêm cười khẽ, nụ cười như gió xuân thoảng qua bờ trúc, mang chút cợt nhả:
“Phải rồi. Nhưng cũng không ngăn được ta tò mò.” Nàng xoay người đi về phía con đường phía trước, tay áo tung bay, “Đi thôi, nếu yêu linh kia còn sót tàn hồn, ắt sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng.”
Không đợi trả lời, nàng đã đi trước mấy bước, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Lưng nàng thẳng, bóng áo đen gầy nhỏ mà thong thả, cứ thế dẫn đầu.
Cố Tịch Vân nhìn theo bóng dáng kia, trong mắt thoáng có chút trầm ngâm.
Cái điệp yêu ấy... luôn nói những lời khiến người khác chẳng rõ thật giả. Nhưng không biết vì sao, nàng lại không muốn bỏ mặc mà đi.
...
Giữa lòng động phủ ẩn sâu nơi tây bắc Thiên Thừa, sương mù dày đặc phủ quanh trận pháp trấn áp. Mấy tu sĩ chính đạo bị bắt giữ lúc này đang bị giam giữa cấm chế tầng tầng, thân thể nhiều người mang thương tích, linh lực bị phong tỏa gần hết, chỉ còn dựa vào ý chí gắng gượng.
Cơ Nhâm—lão trưởng lão danh chấn một phương, lúc này lại ngồi xếp bằng giữa pháp đàn bằng đá lạnh, máu thấm qua tay áo, khóe miệng vẫn còn vết máu đọng lại. Lão nhắm mắt dưỡng thần, nhưng luồng khí tức vững chãi quanh thân vẫn như tảng núi, khiến mấy tên ma tộc canh giữ ngoài cấm chế không dám tới gần.
Một tên ma nhân rút lui sau khi bẩm báo, thấp giọng với kẻ bên cạnh:
“Lão già kia tuy trọng thương, nhưng tinh thần chẳng suy. Cơ Lăng hộ pháp nói phải đợi Ma Tôn định đoạt, trước mắt không được động thủ.”
Một kẻ khác nheo mắt:
“Đệ tử chính đạo kia – tên là Lục Trạm Thanh – hiện vẫn bị trấn áp tại thạch lao phía sau. Nghe nói hắn vốn có chút tu vi, nhưng bị Hải Lâu Thạch phong mạch, lúc này chẳng khác gì phàm nhân.”
Tại thạch lao sâu nhất trong động, Lục Trạm Thanh gục đầu dưới nền đá lạnh. Máu trên vai chưa khô, vết thương sâu lộ cả xương. Kiếm đã bị thu, linh lực như bị hút cạn, mà Hải Lâu Thạch nơi cổ tỏa ra từng tia u quang xanh biếc, như đang nuốt trọn hồn lực từng khắc một.
Hắn vẫn mở mắt.
Không kêu than.
Chỉ là trong đáy mắt đen sâu, ánh lên một tia cương nghị và lạnh lùng hiếm thấy. Đệ tử chân truyền của chính tông, dù lâm cảnh hiểm, lại vẫn không mất đi khí độ kẻ tu hành.
Hắn chờ. Không ai biết hắn đang chờ điều gì.
Nhưng sâu trong lòng, hắn vẫn nhớ rõ - Cố Tịch Vân vẫn còn bên ngoài, chưa rõ sống hay chết, nhưng với thực lực cùa nàng, ắt vẫn sống. Hắn có thể hy vọng, Cố Tịch Vân đến đây cứu hắn.
...
Tại chính điện Thái Hoa Kiếm Tông, tầng mây vờn quanh đỉnh núi, thiên khí dồn nén không tan. Tám vị trưởng lão ngồi bên dưới, thần sắc ngưng trọng, không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng chảy của linh tuyền dưới bậc đá thềm, từng giọt vọng vào lòng người như nhắc nhở về sự vắng bóng của một nhân ảnh quen thuộc.
Trên thượng tọa, Lưu Chân Thiên—kiếm tu đứng đầu Thái Hoa, mắt khẽ nhắm, khí tức quanh thân như sóng ngầm lặng lẽ đập vào bốn phương tám hướng. Thanh kiếm “Thiên Quang” cắm bên cạnh đài ngọc, mũi kiếm hơi rung, ngân lên thanh âm lạnh lẽo.
Một đạo bạch y đứng dưới điện, cung tay nói:
“Sư tôn, theo linh quy lần trước của người, đệ tử cho người theo dõi động tĩnh tại Ma Vực. Nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức của Cố sư tỷ. Mà nơi biên cảnh phía tây lại vừa truyền về—Ma giới đang tụ khí dị động, tựa hồ có yêu linh cổ thức tỉnh.”
Lưu Chân Thiên mở mắt. Một đôi mục quang như kiếm, lặng nhìn về thiên không.
“Không phải dị động,” ông nói, giọng chậm mà vang, “mà là nhân duyên. Cảnh cục lần này, không nằm trong mười hai quẻ mà ta từng đo.”
Một trưởng lão khác chắp tay tiến lên:
“Chưởng môn, Cố Tịch Vân xưa nay lãnh đạm, lại là thiên chi kiêu nữ. Nhưng lần này nàng độc hành mà mất tích tại Ma Vực, thật là...”
“Không phải mất tích.” Lưu Chân Thiên ngắt lời, ánh mắt trầm xuống. “Nàng đang đi con đường của chính mình.”
Ông đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm, kiếm khí theo đó tràn ra bốn phía khiến mây mù bên ngoài run rẩy.
“Truyền lệnh xuống, tăng cường phòng ngự Thái Hoa sơn môn, bảo các đệ tử tạm hoãn việc xuất môn lịch luyện. Còn chuyện Cố Tịch Vân... ta sẽ đích thân đi một chuyến.”
Câu cuối vừa dứt, một đạo kiếm khí như cầu vồng xé trời, mang theo ý chí của một bậc kiếm đạo chân nhân, bắn thẳng lên tầng mây, khiến toàn bộ Thái Hoa sơn chấn động.
...
Gió Ma Vực gào thét, từng lớp sương đen dày đặc như che phủ cả trời sao. Dưới tầng mây mờ mịt, lôi quang chớp động, từng luồng sát khí cuồn cuộn như long ngâm hồ nộ. Tại khe vực Tam Hoang, ba đạo nhân ảnh đứng đối lập nhau giữa hư không, khí cơ giao thoa, khiến đất trời rung động.
Một thân đạo bào trắng như tuyết, Lưu Chân Thiên tay cầm “Thiên Quang Kiếm”, kiếm ý ngưng tụ, sắc bén như muốn chẻ vỡ thiên địa. Bên kia, Cơ Lăng khoác hắc bào, thần sắc lạnh lùng, khí tức thâm sâu không lường. Tụ Ly lại như một dải lụa đỏ, áo hồng bay múa trong gió, mỗi bước đi đều kéo theo huyết vụ mờ ảo, tà mị yêu dã.
Tụ Ly cười khẽ, giọng như tơ lụa xé qua màng nhĩ:“Đường đường là chưởng môn Thái Hoa, lại hạ thân đến Ma Vực? Hay là vì đứa tiểu đồ nhi kia?”
Lưu Chân Thiên ánh mắt bất động, lạnh lẽo đáp:“Thái Hoa kiếm tu, vì đệ tử có thể nghịch chuyển càn khôn. Còn lũ ma tu các ngươi, nếu đã chắn đường, bần đạo cũng không ngại tế kiếm mở lối.”
Cơ Lăng trầm giọng:“Lưu Chân Thiên, Ma Tôn sớm đoán được ngươi sẽ không ngồi yên. Ngươi nên biết, đây không phải nơi để chính đạo ngông cuồng.”
Lời còn chưa dứt, kiếm khí đã bạo phát. Thiên Quang kiếm rút ra, kiếm quang xanh lam cuốn lấy gió trời, hóa thành vạn kiếm sấm sét rạch về phía Tụ Ly. Nhưng thân ảnh Tụ Ly như quỷ mị, thân hình nhẹ lướt ra sau, tay vung lên đã tụ thành một đóa hoa máu quỷ dị, đỡ lấy kiếm khí.
Ầm!
Tiếng nổ vang động vang lên, cả khe vực chấn động, đất đá nứt toác, yêu khí và kiếm ý va chạm cuồng loạn như muốn hủy thiên diệt địa. Cơ Lăng lúc này cũng nhập chiến, pháp ấn biến hóa không ngừng, bốn thanh huyết trụ từ dưới lòng đất trồi lên, khóa chặt bốn phương kiếm khí.
Lưu Chân Thiên mi tâm khẽ động, liền niệm quyết:“Thiên Linh – Hóa Vạn Kiếm Trận!”
Trận văn màu lam tỏa ra từ dưới chân ông, từng thanh phi kiếm nhỏ như lưu tinh đồng loạt phóng ra, tạo thành một trường kiếm ảnh như biển rộng trời cao. Nhưng Tụ Ly đã sớm đợi thời cơ, nhẹ nhàng điểm một chỉ lên trán, tà linh ẩn trong huyết hoa lập tức hiện hình, cất lên tiếng cười lanh lảnh, hóa thân thành vô số huyết thủ, kéo lấy kiếm khí, ăn mòn từng mảnh một.
Ba người giao chiến suốt ba ngày ba đêm. Trời đất không một khắc ngơi nghỉ, sấm sét rền vang, linh lực và ma khí khiến mây đen ngập phủ cả một phương thiên vực.
Đến ngày thứ tư, Lưu Chân Thiên đứng giữa hư không, bào phục rách nát, máu tươi nhuộm vạt áo. Thanh Thiên Quang trong tay đã sứt mẻ. Còn Cơ Lăng và Tụ Ly tuy cũng có vết thương, nhưng vẫn giữ được thế áp đảo.
Tụ Ly quét ống tay áo, giọng đầy trào phúng:“Ngươi thân là kiếm tu chính đạo, lại dám một mình xông vào Ma Vực, thật không biết là dũng cảm hay ngu si.”
Lưu Chân Thiên trầm giọng, kiếm chỉ về trước:“Các ngươi không đủ tư cách để luận đạo cùng ta.”
Nhưng khi ánh mắt ông nhìn về xa xa, thiên địa đã bị phong tỏa, không còn một khe hở thoát thân. Lòng ông khẽ trầm xuống.
Cơ Lăng lúc này tiến lên một bước, ánh mắt bình thản:“Lưu chưởng môn, Ma Tôn có lời dặn: hôm nay chỉ là cảnh cáo. Nếu không muốn cả Thái Hoa bị cuốn vào phong vũ sắp đến... thì hãy biết điểm dừng.”
Nói rồi, hắn phất tay. Một luồng hắc quang bắn ra, đánh thẳng vào ngực Lưu Chân Thiên. Ông ngã xuống đất, thân ảnh loạng choạng giữa trời cao, nhưng vẫn kịp điểm một chỉ truyền tín phù về núi Thái Hoa, ánh sáng nhạt dần mà không tan.
Lưu Chân Thiên cuối cùng cũng thở ra một hơi, tự giễu:
"Ma Tôn... quả nhiên không phải nhân vật trong quẻ bói có thể định đoạt."